Không biết từ lúc nào, có vài tên côn đồ vào quán bar, đang vây quanh Mộc Tử gây sự, vốn dĩ có rất nhiều khách giờ cũng đi hết rồi, tiếng nhạc ồn ào cũng đã tắt.
Tôi ngồi trong góc, ảnh đèn mờ ảo nên không dễ bị người ta nhìn thấy. Tôi thấy Mộc Tử bị mấy tên côn đồ cầm gậy vây xung quanh.
Vừa nhìn đã biết đến để gây chuyện, Mộc Tử cũng rất bình tĩnh, nhìn mấy người đó, nói: “Các
anh đến để gây chuyện hay đến tìm thú vui?"
“Tao đến gây chuyện đấy, con điếm, mày có gan chơi với bọn tao không?” Tên côn đồ đứng đầu lên tiếng, cười xấu xa đưa tay chạm vào mặt Mộc Tử.
“Bốp!” Bàn tay quấy rối chưa kịp chạm vào mặt Mộc Tử thì tôi đã dứt khoát ném ly nước cam trong tay mình.
đấy?” Đột nhiên bị ném trúng tay, tên côn đồ ôm cánh tay, đau đớn la lên: “Đứa nào ném ông đây
“Tôi!” Tôi đứng lên, đi tới giữa đám người, nhìn Mộc Tử thì thấy cô ấy cũng đang nhìn tôi với vẻ hơi lo lắng: "Sao cậu còn ở đây?”
Tôi cạn lời, xem ra vừa rồi cô ấy tưởng tôi đã đi.
Liếc cô ấy một cái, tôi nói: “Tớ không ở đây thì ở đâu nữa?”
“Khờ!” Mộc Tử ném cho tôi một chữ rồi bảo vệ tối ở phía sau, nhỏ giọng nói: “Lát nữa đánh nhau, cậu tranh thủ tìm cơ hội chuôn đi.”
Biết cô ấy lo lắng cho tôi nên tôi không nói nhiều, chỉ nhìn tên côn đồ vừa rồi bị ném trúng, nói:
“Mấy thằng đàn ông đi bắt nạt một cô gái thấy có thích hợp không?”
“Sao lại không thích hợp?” Tên côn đồ bị ném trúng lên tiếng, nhìn tôi rồi cười xấu xa, nói: “Vừa rồi là mày ném ông đây đúng không?”
Tôi gật đầu: “Không cẩn thận ném trúng, xin lỗi nhé!”
“Đệch! Mày chán sống à!” Nói xong, tên côn đồ vụng cây gậy trong tay về phía tôi, tôi với Mộc Tử đồng thời tránh đi, sau đó vớ lấy chai bia ở bên cạnh ném qua đó.
Mấy tên vốn đứng im định xem trò vui, thấy tôi với Mộc Tử đánh trả thì lập tức vung gậy gỗ trong tay đánh về phía chúng tôi.
Tôi với Mộc Tử ít nhiều cũng biết chút võ, vì thế cũng không chịu thiệt gì khi đối phó với mấy tên côn đồ. Lúc cảnh sát đến thì mấy tên côn đồ đều bị thương, may mà không nghiêm trọng, tất cả đều bị đưa về đồn cảnh sát.
đồn cảnh sát lấy khẩu cung, mặc dù tôi với Mộc Tử là người bị hại, nhưng dù sao thì chúng tôi cũng tham gia đánh nhau, vì thế cần phải tìm người đến nộp tiền bảo lãnh.
Mộc Tử là trẻ mồ côi, ngoài tôi ra thì cô ấy không có bạn bè nào khác ở thành phố Giang, vì vậy chỉ có thể trơ mắt đợi tôi tìm người đến bảo lãnh.
Bình thường thì tôi chỉ ở công ty hoặc nhà họ Phó, cũng không thân thiện hòa đồng cho lắm, bên cạnh cũng chẳng có bạn bè gì. Suy nghĩ một lúc lâu, tôi dứt khoát lấy can đảm gọi cho Trình Tuyển Dục.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì được kết nối, đầu kia điện thoại không nói gì, tôi hơi ngượng ngùng lên tiếng: “Bác sĩ Trình, ngại quá, giờ này mà còn gọi cho anh, anh có thể giúp tôi một việc được không? Tôi xảy ra chút chuyện, đang ở đồn cảnh sát, anh có thể đến đây được không?”
Thấy đầu bên kia điện thoại vẫn không đáp lời, tôi khựng lại, tôi thực sự hết cách rồi, nói: “Bác sĩ Trình, làm phiền anh rồi”
Một lúc lâu sau, đầu kia điện thoại truyền đến hai chữ lạnh tanh: “Thẩm Xu!”
Giọng nói này... Phó Thận Ngôn!
Sao anh lại nhận điện thoại của Trình Tuyển Dục?
Tôi bỗng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, lắp bắp một lúc mới nói: “Phó Thận Ngôn, anh.”
“Địa chỉ!” Tôi còn chưa nói xong thì đầu bên kia lạnh lùng lên tiếng.
Có thể nghe ra được, tâm trạng của Phó Thận Ngôn lúc này rất không tốt.