Diệp Mộc Châu nhướn lên một cái: "Không phải, các cậu không có lòng tin với tôi sao?"
Lớp trưởng: ".."
Lớp trưởng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó cuối cùng không nhịn được: "Mộc Châu à, bản thân cậu không cảm thấy ngu ngốc khi cậu là loại sinh viên cặn bã gì sao?"
Buông lời nói lớn xuống, cho dù không sánh bằng thì cũng làm ra dáng vẻ có khí thế.
Diệp Mộc Châu im lặng: ".." Người được thiết lập là cái bình hoa quý giá rác rưởi gì đó, cô không giả vờ.
Tan tiết học cuối cùng, Diệp Mộc Châu bỗng nhiên nhớ ra tin nhắn trong điện thoại đó.
"Bà chủ Hoắc, buổi tối đợi cô."
Tại sao cô muốn điều tra tài liệu của đại học Thanh Kiều phải đi nhờ Hoắc Việt Bách? Nếu như không phải đàn anh quy định không được dùng hacker để tấn. công vào máy tính của đại học Thanh Kiều, cô sẽ đến nỗi này sao?
Hơn nữa ban đầu Hoắc Việt Bách bảo ông Hà đến đón cô, cuối cùng lại nói ông Hà tạm thời có việc và chuyển người đến đón là anh.
Diệp Mộc Châu nhìn chiếc xe vô cùng xa hoa đậu ở cách đó không xa, hít một hơi thật sau rồi cất bước đi đến.
Đi đến trước xe, cô nở nụ cười mà bản thân cô thấy đẹp nhất: "Ngài Cửu" Hoắc Việt Bách hạ cửa sổ xe xuống, lạnh nhạt nói: "Lên xe đi"
Diệp Mộc Châu ngoan ngoãn ngồi lên, khép đôi chân lại, hai tay đặt lên đùi và mỉm cười ngọt ngào: "Ngài Cửu, chào buổi chiều"
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái: "Ừm"
Diệp Mộc Châu bối rối nên nhắc đến chuyện này như thế nào, nên nhờ như thế nào.
Cô nhớ... Giang Bắc Minh từng nói một người đàn ông không thể chống lại được lời khen ngợi của phụ nữ.
Nếu như cô khen Hoắc Việt Bách, nói không chừng tên cầu này vui vẻ và đồng ý với cô?
Vì vậy Diệp Mộc Châu nâng tinh thần lên một trăm hai mươi nghìn lần, chuẩn bị tiến hành theo kế hoạch: "Ngài Cửu, sao anh luôn đến đại học Thanh Kiều vậy?"
Khoé miệng Hoắc Việt Bách cứng đờ.
Diệp Mộc Châu: "Chẳng lẽ ngài Cửu là người quản lý trường học của trường đại học Thanh Kiều sao? Ngài Cửu giỏi thật đấy".
Bàn tay đang cầm vô lăng của người đàn ông bỗng nhiên siết lại, anh đạp phanh "két" một tiếng: "Bà chủ Hoắc, cô khen người khác không chuẩn gì cả. Có gì cứ nói ra."
Mặt Diệp Mộc Châu đỏ lên: "Ngài Cửu, chẳng phải anh là người quản lý trường đại học Thanh Kiều sao? Tôi muốn nhờ anh giúp một chút. Tôi muốn xem qua tài liệu sinh viên của trường đại học Thanh Kiều vào hai mươi năm trước, chỉ cần xem khoa toán học thôi là được rồi"
"Cho nên, cô muốn cầu xin tôi?" Diệp Mộc Châu nhướn người, mặc dù có đúng là đang cầu xin, nhưng dường như rất mất mặt khi Hoắc Việt Bách nói thẳng ra như vậy.
Nhưng vì mục đích của mình nên cô vẫn nhịn, cô nở một nụ cười: "Đúng vậy thưa ngài Cửu, anh làm tiện hơn, có được không ạ?"
Hoắc Việt Bách hừ lạnh một tiếng.
Anh cụp mắt xuống nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi cong môi: "Xem tài liệu của sinh viên hai mươi năm trước... Đúng là chuyện nhỏ.."
Diệp Mộc Châu bỗng nhiên cảm thấy hy vọng đến rồi, cô vội vàng ngồi thẳng người: "Là chuyện nhỏ nhỉ? Đối với ngài Cửu đây là chuyện nhỏ chỉ cần động ngón tay út thôi. Vậy anh xem chuyện này có thể.."
"Nhưng tôi không muốn đồng ý, bà chủ Hoắc ạ".
Hoắc Việt Bách thản nhiên cắt ngang lời nói của Diệp Mộc Châu, đôi mắt mang theo vẻ sâu xa.