Chương 30: Gài bẫy nhà họ Diệp
“Khánh Thy!” Dương Thanh Nguyệt không đồng ý nói: “Lúc đó con thật sự cho rằng bản thân mang thai, đứa trẻ Mộc Châu đó vẫn luôn dùng chuyện này để uy hiếp con, nhiều năm như vậy rồi, ngoài chuyện này ra, con không có bất kỳ chỗ nào có lỗi với cô ta cả!”
“Ngạn Lâm, ông nhìn Khánh Thy xem, bây giờ con bé ăn không được ngủ cũng không xong, nếu chuyện này không giải quyết được, cũng không biết đến khi nào.”
Trái tim Hoắc Ngạn Lâm lại lần nữa dịu xuống: “Lần này oan cho Mộc Châu rồi... Sau này tôi sẽ tìm cách bồi thường cho cô ta”
Một lúc sau, điện thoại công việc của Diệp Mộc Châu chợt nhận được cuộc gọi đến của Hoắc Ngạn Lâm.
Âm thanh đầu dây điện thoại bên kia khá yên lặng, nhưng nếu nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng cố tình thở nhẹ của một vài người.
Sau đó giọng cung kính của Hoắc Ngạn Lâm vang lên: “Cô Thập Tinh, chào cô.”
Diệp Mộc Châu bật máy thay đổi giọng nói lên, dùng giọng lười biếng nói: “Sáu mươi tỷ, muốn tôi bôi đen vợ chưa cưới cũ của anh sao?”
Hoắc Ngạn Lâm đã quen với sự bí ẩn của Thập Tinh, trong giọng nói có chút lấy lòng anh ta cũng không nhận ra: “Cô Thập Tinh, là do Mộc Châu làm quá, nếu không tôi cũng không cần phải như vậy” .
Diệp Mộc Châu ẩn ý nói: “Nếu đã là ân oán giữa hai cô con gái của ông Diệp đây, vậy có phải ông Diệp đây nên tự mình nói với tôi hay không? Dù sao anh Hoắc nhỡ mà vì Diệp Khánh Thy vụ oan cho vợ chưa cưới cũ, tôi đây chẳng phải là đồng phạm sao?”
Diệp Khánh Thy nắm chặt bàn tay lại, móng tay gần như cắm vào da thịt.
Diệp Gia Trường có chút lo lắng, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của Diệp Khánh Thy, ông ta chỉ biết, nếu như có thể kéo gần mối quan hệ với Thập Tinh, toàn bộ Diệp Thị đều có thể lên một tầm cao mới!
Cho nên ông ta nghe điện thoại, gần như nói với giọng điệu nịnh nọt.
“Cô Thập Tinh, cô không biết rồi, con gái lớn kia của tôi làm khó dễ Khánh Thy khắp nơi, bây giờ còn muốn ép chết Khánh Thy, tôi đây cũng không có cách nào cả. Tôi cũng là một người cha, sao có thể không yêu thương con gái mình chứ? Chỉ là Diệp Mộc Châu thật sự quá đáng quá!”
Đầu ngón tay Diệp Mộc Châu ve sợi tóc: “Có nhiều người nhờ tôi làm, sáu mươi tỷ mà muốn cho tôi cố sức giúp Diệp Khánh Thy tẩy trắng, đối với Diệp Thị các người mà nói, lợi ích sau khi tẩy trắng xong không chỉ có sáu mươi tỷ thôi đâu.”
“Ông Diệp, tôi nghe nói tháng sau vào sinh nhật của Diệp Khánh Thy, ông định tặng năm phần trăm cổ phần làm quà sao?”
Diệp Gia Trường ngưng lại một chút, bất lực cắn chặt răng: “Cô Thập Tinh, tôi hiểu rồi, năm phần trăm cổ phần kia, tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô.”
“Gia Trường!” Dương Thanh Nguyệt lập tức hét lên, sau đó kêu: “Cổ phần đó là cho Khánh Thy, sao ông lại có thể cho người phụ nữ này chứ! Nhiều cô gái trẻ bây giờ sao lại không biết xấu hổ như thế chứ!”
“Câm miệng!” Diệp Gia Trường khó khăn mắng Dương Thanh Nguyệt một câu, quay đầu cầm điện thoại: “Cô Thập Tinh, cô yên tâm, năm phần trăm cổ phần đó tôi sẽ nhanh chóng chuyển qua tài khoản của cô, vậy chuyện này.”
“Ông Diệp quả nhiên là người thông minh, chuyện này, tôi sẽ giúp ông”
Nói xong, Diệp Mộc Châu cúp điện thoại.
Nhà họ Diệp, Dương Thanh Nguyệt không ngừng lẩm bẩm: “Gia Trường, sao ông lại đem cổ phần đó cho Thập Tinh chứ, vậy Khánh Thy bây giờ phải làm sao? Con nhỏ vốn không có cổ phần, lại bị Diệp Mộc Châu hạn chế khắp nơi...”