Chương 35: Cô chắc chắn là tôi đã lấy trộm?
"Cái gì?"
"Không thể nào?"
"Này, thật đấy! Mẹ tôi đã gửi cho tôi một bức ảnh, nó giống hệt cái của Diệp Mộc Châu!"
"Khánh Thy, sao lại thế này? Vân Sơn không phải là thầy của cậu sao? Sao cậu không biết chiếc vòng tay mới nhất của ông ấy, nhưng Diệp Mộc Châu lại biết rõ?"
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Khánh Thy.
Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Khánh Thy lập tức tái nhợt, không còn một giọt máu!
Tường Linh Lan lại càng không dám tin, đồ ăn hại mà từ trước đến nay cô ta đều coi thường lại có thể có được chiếc vòng tay mới nhất từ Vân Sơ? Diệp Mộc Châu dựa vào cái gì cơ chứ?
Từ trước đến nay thiết kế của Vân Sơ nổi tiếng là có tiền cũng khó mua được, ngay cả nhà họ Tưởng bọn họ muốn có được một trang sức thiết kế của Vân Sơ đã khó lại càng khó hơn. Diệp Mộc Châu ăn hại này lại có thể có được hay sao?
Cô ta tức giận: "Diệp Mộc Châu, cô nói thật đi, vòng tay này ở đầu cô có? Loại người ăn hại như cô làm sao có thể có được vòng tay của Vân Sơ? Có phải lúc Vân Sơ gửi đến nhà họ Diệp đưa cho Khánh Thy, cô đã lấy trộm nó?".
Những lời này của cô ta khiến mọi người như hiểu ra mọi việc.
"Thì ra là do Diệp Mộc Châu lấy trộm?".
"Vân Sơ là thầy của Khánh Thy, ông ấy đưa chiếc vòng tay cho học trò của mình cũng là điều dễ hiểu, Diệp Mộc Châu là ai? Cô ta dựa vào cái gì có thể có được vòng tay đó, chắc chắn là lấy trộm!"
Diệp Khánh Thy thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt cô ta hiện lên một tia bất mãn: "Chị... sao chị có thể trở thành một người như vậy? Nếu chị muốn thứ gì từ thầy Vân Sơ, chị có thể nói cho em biết... Em có thể xin cho chị"
"Bây giờ chị đã bị phát hiện lấy trộm trang sức của thầy ấy... Sau này nếu như Vân Sơ tính toán với chị, chị sẽ không thể ở lại trong giới thiết kế được nữa... Chị đưa cho em chiếc vòng tay trước, em sẽ đi xin lỗi giúp chị".
Ai nghe qua cũng phải khen ngợi một tiếng, Diệp Khánh Thy đúng là một người em gái tốt.
Bị người chị rác rưởi này lấy trộm đồ mà còn phải che giấu chuyện này giúp cô ấy. Sắc mặt của Diệp Mộc Châu vẫn thản nhiên. Cô không hề để tâm mà lên tiếng: "Không được"
Không được?
Diệp Khánh Thy đột nhiên chùn bước!
"Diệp Mộc Châu, cô thật sự không biết xấu hổ! Cô dựa vào cái gì chứ!"
Tường Linh Lan vô cùng tức giận: "Việc cô lấy trộm đồ của Khánh Thy bị phát hiện, cậu ấy chỉ muốn cô trả lại thôi, nhưng cô lại nói không được? Khánh Thy, đi, chúng ta đi gặp hiệu trưởng đuổi tên trộm này đi!"
Cùng lúc đó ở một góc của Đại học Thanh Kiều.
Cậu hai nhà họ Giang lo lắng nhìn người đàn ông trước mặt: "Đàn anh, bà cụ nhỏ gặp phiền phức, anh không đi giúp em ấy sao?"
Trên mặt Hoắc Việt Bách không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Giang Bắc Minh cảm thấy rất kỳ lạ.
Đàn em bị đám người đó vụ không nói em ấy lấy trộm đồ của Vân Sơ, em ấy lại không đánh chết đám người đó?
Điều kỳ lạ hơn nữa là tại sao đàn anh một chút cũng không hề lo lắng việc bà cụ nhỏ bị bắt nạt. Anh không biết người bị bắt nạt là đàn em, hay là cảm thấy đàn em hoàn toàn không cần anh quan tâm?
Tại sao chỉ mới một tuần không gặp, đàn anh và đàn em đều trở nên vô cùng kỳ lạ như vậy chứ?
Mặt khác, bên trong hội trường thiết kế.
Sau khi nghe Tường Linh Lan nói xong, Diệp Khánh Thy thở dài, bất đắc dĩ nói: "Chị, em cũng chỉ muốn giúp chị... Nhưng chị đã hơi quá đáng rồi... Còn không thì chị về trước đi... Việc lấy trộm đồ, em sẽ nghĩ cách che giấu giúp chị.."
Đột nhiên Diệp Mộc Châu mở to hai mắt: "Cô chắc chắn là tôi đã lấy trộm?"
"Diệp Mộc Châu, cô đừng không biết xấu hổ nữa! Trộm chính là trộm, các người còn ngơ ngác ở đó làm gì, mau đuổi tên trộm này ra ngoài!" Tưởng Linh Lan hung hăng nói.
Lúc này những người bên cạnh mới phản ứng lại, bọn họ tiến lên muốn đuổi Diệp Mộc Châu ra ngoài, nhưng đúng lúc này, một giọng nam truyền đến.
"Các người muốn đuổi ai, hả?"