Toàn bộ khu nhà họ Hoắc được xây dựng lại trên một tòa vương phủ, khu vực thế này mà có thể thuộc sở hữu tư nhân thì có thể hình dung ra thể lực của ngài Cửu Hoắc lớn đến mức nào.
Nhưng Diệp Mộc Châu cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, căn nhà trước kia cô và ông cụ sống còn lớn hơn nơi này.
Trong lúc lặng im, họ đã đến phòng khách.
Hoắc Việt Bách nhướng mày lên: "Bà chủ Hoắc cách xa anh như vậy sao? Em cảm thấy chúng ta có giống một đôi vợ chồng yêu nhau không?"
Diệp Mộc Châu nhìn khoảng cách giữa hai người một chút: "..."
Cô xích lại gần hơn một tí.
Khóe miệng Hoắc Việt Bách cong lên, anh hài lòng nói: "Tay."
Tay gì cơ?
Diệp Mộc Châu thấy anh giơ tay ra với cô, cả người rơi vào trạng thái hoang mang.
Ý của ngài Cửu là muốn bọn họ nắm tay đi vào?
"Không cần đâu, không cần phải như vậy. Anh yên tâm, em nhất định sẽ khiến bọn họ cảm thấy chúng ta vô cùng yêu thương nhau, không cần nắm tay... Hoắc Việt Bách!”
Người đàn ông không nói lời nào đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Diệp Mộc Châu lảo đảo một chút, loạng choạng mới đuổi kịp bước chân của anh.
Trong phòng khách có một đám người đang đợi, Diệp Mộc Châu nhìn thoáng qua cũng phải có ít nhất mười người.
Biểu cảm trên mặt bọn họ cũng không đẹp mắt lắm. Cô lại nhìn sắc mặt Hoắc Việt Bách một chút rồi lập tức hiểu ra.
... Người nhà họ Hoắc rất bất mãn với việc anh đột ngột kết hôn.
Hoắc Việt Bách đưa cô đi vào phòng khách, liếc mắt một vòng rồi lạnh lùng hỏi: "Bà nội đâu?"
Bà Hoắc ngồi chính giữa hắng giọng một cái, một người phụ nữ trung niên trên dưới năm mươi tuổi bên cạnh mở miệng cười: "Việt Bách, về rồi sao? Sao cũng không chào hỏi người lớn vậy?"
Chưa kịp đợi Hoắc Việt Bách trả lời, ánh mắt của người phụ nữ trung niên lập tức rơi lên người Diệp Mộc Châu.
Bà ta không kiên nhẫn nói: "Cô thân là vợ mà không biết nhắc nhở Việt Bách một chút sao? Vất vả lắm mới về nhà một lần, cô bày ra bộ mặt chán chường đó cho ai nhìn? Tôi nói cho cô biết, tôi là bề trên của Việt Bối, cũng là bề trên của cô. Không chào hỏi bề trên một tiếng thì thôi, tôi thấy cô từ đầu đến cuối chẳng hề để tôi vào mắt!"
Diệp Mộc Châu: "..."
Cô đã mỉm cười dịu dàng, để lộ đủ tảm chiếc răng. Đây mà gọi là bộ mặt chán chường sao?
Người phụ nữ trung niên hừ lạnh một tiếng: "Diệp Mộc Châu, không phải cố không biết tôi là ai chứ? Vào nhà họ Hoắc chúng tôi, ngay cả bề trên cũng không nhận ra. Đây là cách nhà cô giáo dục cô sao?"