Bà Hoắc chửi ầm lên: "Chính là mày, đồ để tiện như mày..."
"Nhưng ba tiếng trước tôi vẫn đang bị nhốt ở phòng tối mà."
Diệp Mộc Châu bỗng nhiên trở nên nhu nhược, đáng thương lau nước mắt: "Tôi bị bà nhốt ở phòng tối, làm sao hạ độc bà được? Bà Hoắc, tôi biết bà ghét tôi, đáng tiếc có nhiều người biết tôi ở trong phòng tối lắm, thật sự không có cách nào hạ độc được. Nếu không tôi nhất định sẽ nhận tội danh này, để bà Hoắc cảm thấy hài lòng"
Vẻ mặt bà Hoắc thay đổi.
Những người xung quanh cũng yên lặng trở lại, ngơ ngác nhìn nhau.
Đúng thế, Diệp Mộc Châu bị bà Hoắc nhốt ở phòng tối sáu tiếng, ba tiếng trước, cô ấy còn ở trong đó cơ mà, làm sao hạ độc bà Hoắc được?
Mọi người biết bà Hoắc ghét người con dâu này, nhưng không ngờ rằng rõ ràng không phải là do Diệp Mộc Châu làm, nhưng bà Hoắc vẫn cứ phải đổ tội lên đầu cô.
"Mày, mày.." Bà Hoắc nhất thời cứng họng.
Bạch Anh không thể tin được sự thật là mình đã bị hủy đi khuôn mặt này, giờ khắc này cô ta cũng không quan tâm đến hình tượng của mình nữa: "Nơi này trừ cô ra thì còn có ai hại tôi nữa? Diệp Mộc Châu, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy chứ.."
Diệp Mộc Châu có lòng tốt nhắc nhở: "Bác sĩ nói rồi, đây là nhiễm độc từ ba tiếng trước."
Bạch Anh không nghĩ gì nhiều: "Vậy chắc chắn là do bác sĩ đã nhầm!"
Người xung quanh nhìn Bạch Anh như nhìn kẻ ngốc.
Trên mặt Diệp Mộc Châu tràn đầy sự bất đắc dĩ và đau lòng: "Cô Bạch, bọn họ là bác sĩ của Liên minh y học, ngày thường đều đi khắp nơi để cứu người. Vì cô bị hủy dung nên họ mới rút chút thời gian đến nhà họ Hoắc, cô lại nói bọn họ khám sai, trình độ không ổn. Cô chửi tôi thì được, nhưng không được chửi người của Liên minh y học cứu người vô số đâu".
Đến người giúp việc cũng phải cau mày, nhìn Bạch Anh với vẻ không hài lòng.
Cô ta vừa mở miệng đã đắc tội với Liên minh y học mà còn muốn làm bà chủ nhà họ Hoắc? Nằm mơ hả?
Lúc này, quản gia cũng mở video trong camera giám sát ra, vẻ mặt của quản gia rất vi diệu: "Bà chủ, ba tiếng trước, bà... Bà và bà Bạch, còn có cả cô Bạch nữa luôn ở phòng trà không hề rời đi..."
Có Hoắc Việt Bách ở đây, quản gia không dám che giấu giúp bà Hoắc.