Diệp Mộc Châu chưa từng nhìn thấy một Hoắc Việt Bách như vậy.
Từ trước đến nay anh đều lạnh lùng ít lời, ý cười vĩnh viễn chưa từng có trong đáy mắt, kể cả quan tâm cũng mang theo ba phần châm chọc.
Chưa từng thấy dáng vẻ lo lắng và yêu thương của anh như vậy.
Bà cụ Hoắc VỖ vỗ tay của Hoắc Việt Bách: “Tiểu Cửu lớn rồi."
Mặc dù đôi mắt kia là của một người già hơn bảy mươi tuổi nhưng Diệp Mộc Châu lại cảm
thấy vô cùng thông suốt.
Bà cụ Hoắc nhìn về phía cô nói: "Đây là vợ của cháu hả? Tiểu Cửu, bà nội thấy rất vui."
Diệp Mộc Châu nghĩ lẽ ra bà cụ phải nói: Cả đời này của bà không thể nghĩ tới chuyện cháu kết hôn.
Đại loại là nói như vậy chứ.
Bà cụ Hoắc cảm động nói: "Cả đời này của bà chưa từng nghĩ cháu sẽ thích con gái”
Diệp Mộc Châu: "..."
Đây không phải là bà cụ đã yêu cầu quá thấp sao?
Nụ cười Hoắc Việt Bách nhanh chóng trở nên cứng lại.
Bà cụ Hoắc còn đang thở dài nói: "Trước kia bà còn tìm người làm cho một đôi ngọc chạm trổ, vốn định tặng cho cháu và Lâm phó quan nhưng hiện tại xem ra không cần nữa rồi. Vợ của Tiểu Cửu, nào, cháu qua đây."
Diệp Mộc Châu nhớ rõ hiện tại bọn họ phải tỏ ra là một cặp vợ chồng ân ái, có ôn nhu hiểu ý tiến lên: "Chào bà nội ạ."
"Ừ, bà nội rất hài lòng với cháu. Bà nội đổ bệnh, có khả năng nhiều ngày nữa cũng không dậy được, cũng không biết lần sau gặp mặt là lúc nào, vốn dĩ muốn tặng cháu một viên ngọc chạm trổ, nhưng xem ra hôm nay không kịp rồi"
Diệp Mộc Châu vừa định nói không sao, cô cũng không cần lễ vật.
Ngay sau đó liền thấy bà cụ lôi từ trên giường ra một tứ đồ đen nhánh, nhét tay vào Diệp Mộc Châu: "Cái này coi như là lễ vật cho cháu nhé"
Diệp Mộc Châu nhìn vật kia, trầm mặc hai giây: "..."
Lễ vật này, thật đúng quá muốn nổi bật...
Một khẩu súng lục được nhét vào trong tay của Diệp Mộc Châu.
Có nghẹn ngào một lát, nhà mấy người đều thích tặng quà như vậy sao?
Hoắc Việt Bách lần đầu tiên đưa lễ vật cho cô cũng là một khẩu súng, bà cụ Hoắc đưa lễ vật cũng là một khẩu súng.
Hai người quả nhiên là người một nhà.
"Được rồi, các cháu đi đi." Bà cụ Hoắc bỗng nhiên nhíu mày, sau đó phất phất tay.
Hoắc Việt Bách mín chặt mối, cất giọng khàn khàn nói: "Bà ơi, cháu ở đây với bà chút nữa."
Bà cụ Hoắc cười xua tay: "Được rồi, đi đi, bà già rồi, cần phải nghỉ ngơi."
Giúp việc nhanh chóng bước lên phía trước:
"Ngài Cửu, thời gian tỉnh lại của bà cụ đều ít dần đi, hiện tại cũng đã gần một giờ nên bà ấy muốn đi ngủ rồi."