Chương 5: Người đàn ông này là Hoắc Việt Bách? Chú của tên trai đểu kia sao?
Hoắc Việt Bách một tay xoay vô lăng, một tay kia bảo vệ cô. Sau khi Diệp Mộc Châu run rẩy ngồi xuống, anh mới chế nhạo nói: “Mợ chủ Hoắc đúng là không nghiêm túc, vừa nãy định trộm hồn tôi sao?”
Nghĩ đến cái chạm môi mềm mại vừa rồi, mặt Diệp Mộc Châu bỗng chốc đỏ bừng lên.
Cô đột nhiên không biết phải đặt tay ở đâu, đầu óc quay cuồng, vẫn muốn nói thêm gì đó cho bớt ngượng ngùng, nhưng lại phát hiện ra con đường này không đúng lắm.
Chiếc xe đang đi về phía Biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn, nơi được mệnh danh là “Biệt thự cao cấp nhất Mộc Thành”, nơi đây chắc chắn là nơi mà người bình thường không thể mua được.
Chồng mới cưới của cô có phải đã hút quá nhiều chất kích thích rồi hay không, còn cho rằng Thủy Nguyệt Vân Sơn là nhà của mình?
Diệp Mộc Châu tế nhị nhắc nhở anh: “Anh Hoắc, đây là biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn, xe của người ngoài không được vào đâu.”
Bíp một tiếng, chiếc xe thuận lợi đi qua, cắt ngang lời nói của cô.
Diệp Mộc Châu im lặng trong ba giây, sau đó toàn thân ngây ra, suýt chút nữa thì cô tự cắn vào đầu lưỡi của chính mình: “Anh sống ở đây sao?”
Không phải anh không có tiền sao? Không có tiền thì làm sao có thể sống ở đây chứ?
Hoắc Việt Bách dừng lại, cười nhẹ đầy ẩn ý, quay đầu nhìn cô: “Tại sao
mợ chủ Hoắc lại cho rằng tôi không thể sống ở đây?”
Diệp Mộc Châu đột nhiên bị khựng lại.
Bây giờ cô nên nói gì đây? Chả lẽ hỏi nếu anh có tiền như vậy, vậy thì tại sao anh còn chấp nhận lời đề nghị bao nuôi của tôi?
Hoắc Việt Bách lái xe vào ga ra, nhưng cũng không vội xuống xe.
Anh chậm rãi nhắc nhở: “Mợ chủ Hoắc, có phải cô vẫn chưa xem giấy chứng nhận kết hôn hay không?”
Giấy chứng nhận kết hôn?
Bây giờ Diệp Mộc Châu mới nhớ ra, có lẽ cô phải xem tên người đàn ông này, dù gì người này cũng là chồng cô, nhưng cô lại không biết tên người ta, thật quá xấu hổ.
Ngay sau đó cô hoàn toàn bàng hoàng khi nhìn xuống tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Diệp Mộc Châu nhìn vào cột tên nam, thấy trên đó có ghi ba chữ “Hoắc
Việt Bách”.
Hoắc Việt Bách... Chờ đã, Hoắc Việt Bách?
Diệp Mộc Châu trợn tròn mắt!
Cái tên Hoắc Việt Bách này, chính là kỳ tích ở Mộc Thành.
Anh là người điều hành Quốc Tế Hoắc Bính, là chủ nhân nhà họ Hoắc và là người giàu nhất nước C!
Trong nhà họ Hoắc anh ở đời thứ chín, chính vì vậy một số người mới gọi anh là ngài Cửu.
Toàn bộ Mộc Thành đều biết một câu “Thà gặp Diêm Vương cũng đừng chọc Ngài Cửu”. Như vậy thôi cũng đã đủ để giải thích cho sự khủng khiếp
của người đàn ông này!
Điều quan trọng nhất là Hoắc Việt Bách lại chính là chú của Hoắc Ngạn Lâm.
Bây giờ, cái tên này thực sự xuất hiện trên giấy đăng ký kết hôn của cô?
Cuối cùng Diệp Mộc Châu cũng trải nghiệm được cái gì gọi là hàng vạn câu con mẹ nó bay trong đầu, kinh hãi đến nghẹt thở.
Quả là nhồi máu cơ tim.
Diệp Mộc Châu nở một nụ cười lễ phép ngượng ngạo, nụ cười mang theo
ba phần cứng ngắc, bảy phần xem nhẹ cái chết: “Anh, anh là... chủ nhân của nhà họ Hoắc, Hoắc Việt Bách sao?”
Vừa nãy cô vậy mà lại có thể nói sẽ bao nuôi người giàu nhất nước C sao?
Ánh mắt Hoắc Việt Bách lạnh lùng, lúc nãy người phụ nữ này mồm miệng sắc bén lắm mà, sao bây giờ lại ngốc như vậy?
Người đàn ông nghiêng người tháo dây an toàn cho cô, khoảng cách giữa hai người mơ hồ không rõ, tim của Diệp Mộc Châu đập loạn nhịp, nghe thấy thế thì anh khẽ cười một tiếng:
"Vừa nãy mợ chủ Hoắc muốn nói gì? Cuộc hôn nhân của chúng ta có chút cẩu thả, cho nên muốn tìm thời gian...?
Ánh mắt của Hoắc Việt Bách trầm xuống: “Hả?”
Diệp Mộc Châu nhẫn nại nuốt nước bọt.
Hoắc Việt Bách, người đàn ông này đúng là quá nguy hiểm, càng thêm củng cố ý định ly hôn của cô!
Diệp Mộc Châu điều chỉnh lại nhịp thở, bỏ một viên kẹo vào miệng.
Khi tâm trạng đang rối ren cô thường thích ăn, mặc dù khi còn nhỏ bị mắc bệnh dẫn đến cô không có vị giác, nhưng khi có thứ gì đó trong miệng nó có thể làm cô bớt xấu hổ.
Bình tĩnh lại, cô đang định nói nhưng đột nhiên sửng sốt!