“Xem ra đàn em nghĩ ra rồi” Hoắc Việt Bách chậm rãi cất lời, mỗi câu nói đều như đang tuyên án ngày chết của Diệp Mộc Châu: “Anh còn viết cho em một chương trình cãi nhau tự động nữa, dùng tốt không?”
Cô không khống chế được đôi môi run rẩy: “Vẫn... Vẫn dùng khá tốt”
2
.
Cô còn thay đổi trình tự vài từ, trong thời gian này anh bị mắng không dưới năm mươi lần tên khốn. Những việc này hiện rõ trước mắt cô.
Giang Bắc Minh vẫn luôn chú ý đến đối thoại của hai người bất chợt cảm thấy có gì không đúng: “Chờ đã. Sao hai người lại có loại không khí mờ ám lạ lùng thế này.”
Anh cơ bản không để ý đến người này: “Dùng tốt thì được. Lần sau đàn em có gì cần anh giúp cứ việc nói thẳng, dù sao... Anh cũng là người quan trọng nhất của em mà”
Giang Bắc Minh: “Không phải, đợi chút đã. Hai người một người đã có vợ, người đã có chồng sao lại nói chuyện mờ ám như vậy. Không phải là muốn ngoại tình.”
Cô ngoài cười nhưng trong không cười: “Ha ha, đàn anh biết từ khi nào?”
Giang Bắc Minh: “Hai người có nghe tôi nói gì không? Hai người làm vậy là vô đạo đức đó. Chuyện này... Chuyện này... đàn anh, anh.”
Anh ung dung nói: “Đàn em, anh nói rồi. Chỉ số thông minh của em đừng múa rìu qua mắt thì trước mặt anh. Em đi Phù Kim Đường một ngày thì anh đã biết rồi”
Diệp Mộc Châu: “!”
Sớm vậy sao?
Hôm đó cô tặng quà sinh nhật cho đàn anh, sau đó lập tức gặp Hoắc Việt Bách.
Ngọc bích cô đã mài giũa cả đêm ở trên tay anh!
Tên khốn này vậy mà giờ mới nói!
Giang Bắc Minh rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà gia tăng cảm giác tồn tại của mình: “Hai người nghe em nói xong đã! Hai người làm vậy là vô đạo đức. Đàn anh, uống cho em kính trọng anh."
“Đúng rồi, giới thiệu một chút”.
Anh cất lời chậm rãi, cắt lời anh ấy: “Đây là vợ tôi, sau này đừng gọi là đàn em nữa, gọi chị dâu”
Nói rồi, anh vươn tay ôm eo cô, cưỡng ép dẫn người ra khỏi cửa.
Anh ấy trợn mắt, há hốc mồm, trên đầu hiện lên sáu dấu chấm hỏi: "?”
Từ từ đã, sao hai người này lại cùng thoát ế mà tôi lại không biết?