Diệp Mộc Châu đạt được mục đích gọi điện thoại, nhưng không biết vì sao, trong lòng có một cảm giác bất an...
Sai khi Hoắc Bách Việt về đến nhà, mới vừa cởi tây trang, Diệp Mộc Châu đã đi lên chào đón: “Ngài Cửu, tôi giúp anh cất tẩy trang”
Anh nhìn thoáng qua cô: “Bà chủ Hoắc đói bụng sao?
Diệp Mộc Châu lập tức muốn trả lời đói bụng, nhưng cảm thấy nếu vậy thì thật thiếu rụt rè, vì thế lắc đầu mỉm cười: “Chờ ngài Cửu, không đói bụng”.
“Xùy” Người đàn ông ung dung thong thả bước lên lầu: “Nếu không đói bụng, vậy muộn chút rồi ăn”
Trực giác phụ nữ nói cho Diệp Mộc Châu biết, tâm trạng của tên khốn này không tốt.
Bây giờ mà cưỡng hôn anh ta, có thể sẽ khiến cho anh thẹn quá thành giận thật.
Diệp Mộc Châu thấy anh rút ra một điếu thuốc, cô đảo
tròng mắt, vội bước lên: “Ngài Cửu, tôi giúp anh châm thuốc”
Động tác Hoắc Bách Việt hơi ngừng lại, lạnh nhạt nhìn cô: “Bà chủ Hoắc có việc muốn nhờ tôi?”
Vẻ mặt Diệp Mộc Châu hơi khựng lại. Tuy rằng có việc nhờ anh, nhưng cô không nói.
Diệp Mộc Châu nở nụ cười khéo léo: “Nói cái gì vậy, chỉ là tôi quan tâm đến ngài Cửu thôi mà”.
Hoắc Bách Việt cười nhạt một tiếng, nếu anh không đoán sai, là bởi vì cô muốn khôi phục vị giác tạm thời, cho nên mới cố ý lấy lòng anh, vì để muốn anh hôn cô.
Người đàn ông thoải mái dựa lên ghế sô pha, thả lỏng tay chân, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, từ từ thở ra một hơi: “Được thôi.”
Diệp Mộc Châu sửng sốt, ngay sau đó mới hiểu ra, anh nói “Được thôi” chính là muốn cô giúp anh châm thuốc.
Cô cầm bật lửa kề sát vào, rồi lại phát hiện ra một vấn đề nan giải.
Hoắc Bách Việt dựa lên trên sô pha, tay chân duỗi thẳng, điếu thuốc bị anh ngậm trong miệng, Hoắc Bách Việt như vậy khiến cho người ta có một cảm giác khác lạ.
Trái tim Diệp Mộc Châu đập thình thịch, tư thế này, nếu như cô đốt thuốc, nhất định phải bước đến trước ngực anh.
Nhưng mà người khác chân dài, muốn kề sát vào ngực anh thì có thể nhoài người về phía trước, mà nếu không giữ được thăng bằng thì sẽ có khi nửa quỳ phía trước giữa hai chân của anh, sau đó giơ cao tay đốt thuốc cho anh.
Diệp Mộc Châu tưởng tượng đến hình ảnh này, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ: "..”
“Bà chủ Hoắc?” Hoắc Bách Việt lên tiếng đúng lúc.
Một tiếng “Bà chủ Hoắc” này đã kéo suy nghĩ của cô quay về, Diệp Mộc Châu cắn răng.
Nếu chỉ nhìn qua thì sẽ không cảm thấy động tác này có gì không ổn, mà cô cũng không muốn đổi động tác của đàn ông, vì thế cô ngưỡng cổ, kề sát vào.
Vì vị giác, việc nhỏ châm thuốc này tính là gì?
Diệp Mộc Châu ấn bật lửa xuống, cẩn thận che chở ngọn lửa, đưa đến trước người Hoắc Bách Việt, sau đó nhắm ngay đầu thuốc.
Ánh mắt của cô đầy nghiêm túc, trong mắt chỉ có kia một ngọn lửa nho nhỏ, nhìn không chớp mắt, giống như đây là chuyện quan trọng nhất trên thế giới vậy.
Vậy mà Hoắc Bách Việt lại cảm thấy. Trông cô như vậy, rất mê người.
Đầu thuốc đỏ lên, một luồng khói bốc lên, Diệp Mộc Châu kinh ngạc vui mừng: “Ngài Cửu, tôi châm xong rồi!”
Cô nhìn Hoắc Bách Việt đầy mong đợi, người đàn ông lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, cười như không cười: “Hôm nay bà chủ Hoắc đặc biệt ân cần”