Mục lục
Truyện: Bà xã giả vờ yếu đuối (full) - Diệp Mộc Châu - Hoắc Ngạn Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Gia Trường gật đầu: “Diệp Mộc Châu, mày đắc tội cô chủ nhà họ Giản, bọn tao quyết định đưa mày ra nước ngoài đi, mày hẳn phải cảm ơn nhà họ Giản đã nhận từ”. 

Diệp Mộc Châu không hề để ý: “Tôi đã đắc tội Giản Ngưng Tuyết chỗ nào vậy?” Diệp Gia Trường nổi giận: “Mày đắc tội cố Giản ở đâu? Mày làm cô Giản mất mặt đó là mày sai! Quỳ xuống nhận lỗi cho tao!” 

Diệp Mộc Châu không hề hoang mang, nhẹ nhàng mỉm cười: “Bản thân Giản Ngưng Tuyết không biết xấu hổ mà thành tôi sai, nhà họ Giản muốn tìm người gánh nồi cũng tìm phải người không đáng tin rồi.” 

Không khí lập tức dừng lại. 

Vẻ mặt Cha Giản trở nên âm trầm: “Diệp Mộc Châu, cô đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay gọi cô đến đây chỉ là vì muốn cô quỳ xuống nói lời xin lỗi mà thôi, một chuyện đơn giản như vậy tôi cũng không muốn làm phức tạp thêm, nhưng nếu cô không muốn.” 

Nháy mắt, một hàng vệ sĩ lập tức xuất hiện phía sau Diệp Mộc Châu. 

Vẻ mặt Diệp Gia Trường đã thay đổi, nếu như đánh nhau ở đây, ngộ nhỡ làm hư hỏng đồ dùng trong văn phòng thì phải làm sao? 

Có đánh chết Diệp Mộc Châu cũng chẳng sao, những đồ trang trí trong văn phòng ông ta đều dùng vàng thật bạc trắng để mua về, rất quý giá, nhất định là không được hư hỏng! 

Diệp Gia Trường đột nhiên nhíu mày: “Diệp Mộc Châu, mày còn ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng quỳ xuống!” 

Cha Giản cười nhạo: “Tổng giám đốc Diệp, xem ra đứa con gái này của anh cũng rất quật cường, cố tình muốn nếm đau khổ mới bằng lòng xin lỗi...” 

Diệp Gia Trường vội nói: “Xin tổng giám đốc Giản cứ tự nhiên, cho dù đánh chết, cũng là Diệp Mộc Châu xứng đáng!” 

Cha Giản lạnh nhạt nhìn đứa con gái này, người này dám tranh giành vị trí bà chủ Hoắc với con gái ông ta. 

Vậy thì chết đi! 

“Đánh cho tôi.” 

Nhưng mà cha Giản còn chưa kịp nói xong, thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói nam nhẹ như gió thoảng. 

“Tổng giám đốc Giản đúng là phô trương thật đó”. 

Tổng giám đốc Giản đúng là phô trương thật. Mọi người sửng sốt, nhìn ra bên ngoài cửa. 

Lâm Khiếu Phương và Tần Dật Thanh đi đến, ý cười của Lâm Khiếu Phương không chạm đến đáy mắt: “Xem ra tổng giám đốc Giản vẫn không nhớ rõ bài học nhỉ?”. 

Sắc mặt cha Giản đột nhiên thay đổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK