Hoắc Việt Bách là vị thuốc trị vị giác của cô, cô nên tiến hành theo tuần tự từ từ tới.
Ai biết hôm qua uống chút rượu vào liền đẩy ngã Ngài Cửu.
Vấn đề là, ngài Cửu thích đàn ông nha! Bị một người phụ nữ như này như kia... ngộ nhỡ anh thẹn quá hóa giận, dưới cơn nóng giận ly hôn thì phải làm sao?
- Diệp Mộc Châu nghẹn một hơi, tiến không tiến được mà lùi cũng không được, kìm nén kìm nén rồi bắt đầu nấc cụt.
Con người đen nhánh của Hoắc Việt Bách xoẹt qua một tia sáng, anh khẽ cười một tiếng.
Thời gian cả bữa sáng, Diệp Mộc Châu đều im như gà, ngày thường trước khi ăn sẽ quấn quít lấy Hoắc Việt Bách hôn hôn ôm ôm, hôm nay thì bỏ hết, cô vừa ăn bữa sáng nhạt nhẽo vô vị, vừa tính toán, lát nữa phải giải thích chuyện tối qua thế nào.
Đúng lúc này, chú Chương chạy vào nói: "Ông chủ Cửu, ông Giản và bà Giản đến." Diệp Mộc Châu vểnh tại lên.
Giản?
Họ này không gặp nhiều lắm, cô nhớ lúc trước ở cửa Cục dân chính, cải cô dâu đào hôn của Hoắc Việt Bách họ Giản đấy.
Đầu ngón tay Hoắc Việt Bách ngừng lại một chút, cười nhạo nói: "Đển là khách quý"
Chú Chương dè dặt hỏi: "Thế ông chủ Cửu..."
Không đợi chú Chương nói xong, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói ngọt ngào của phụ nữ: "Anh Việt Bách, sao người giúp việc của anh không cho em vào? Thím Trần đâu?"
Diệp Mộc Châu nghĩ nửa phút mới nghĩ ra thính Trần là ai, thì ra là nữ quản gia đã khiêu khích mình sau đó bị mình đánh cho một trận.
Cô nhớ... mỗi lần thím Trầm nhìn thấy mình, bà ta toàn nói 'cô thua kém cô Giản một xíu, cho nên chắc người này là Giản Ngưng Tuyết rồi.
Kỳ lạ, trước kia thì đào hôn, bây giờ còn không biết xấu hổ đến nhà Hoắc Việt Bách làm khách?
Hoắc Việt Bách nheo mắt, ánh mắt mất kiên nhẫn.
Giản Ngưng Tuyết là cô chủ nhà họ Giản, đúng là có xông vào thì vệ sĩ cũng không dám ngăn, cô ta mang theo ba phần ngây thơ bảy phần hồn nhiên, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Việt Bách..
"Anh Việt Bách, đây chính là cô Diệp, người lấy anh thay em nhỉ? Cô Diệp trang điểm đẹp thật đấy, đâu giống em, chẳng biết trang điểm gì cả, ngày nào cũng mặt mộc ra cửa"
Diệp Mộc Châu: "..." A, cô gái này, cô là trà xanh của năm 82 hả? Mùi trà khắp bốn phía vậy.
Làm gì? Châm biếm cô chỉ có thể dựa vào trang điểm mới gặp người khác hả? Giản Ngưng Tuyết cô chính là bạch liên hoa liêm khiết mặt mộc hả?
Diệp Mộc Châu cười tủm tỉm, cô đang chuẩn bị nói thì Hoắc Việt Bách bên cạnh bỗng nhiên ra tay.
Anh quét mắt nhìn Giản Ngưng Tuyết một cái, thần thái tự nhiên gật đầu: "Ừ, chẳng trách trồng đen thế, cô đi học trang điểm đi, đừng làm mất mặt làm nhà họ Giản"
Diệp Mộc Châu: ".." Cô thua rồi.
Vành mắt Giản Ngưng Tuyết đỏ lên: "Anh Việt Bách, sao anh lại nói em như vậy, anh đang oán trách em lúc trước không lấy anh sao?"
Cô ta nhanh chóng nhìn về phía Diệp Mộc Châu: "Em biết, anh đã có một cô vợ mới rồi thì sẽ không để ý đến em nữa, nhưng chúng ta không làm bạn bè được sao?"
Trong lúc nhất thời, tình huống rất lúng túng.
Diệp Mộc Châu lần đầu nhìn thấy hiện trường dạy học của trà xanh, cô rất muốn Vỗ tay, nhưng ngại ở đây có nhiều người nên đã nhịn lại.
Hoắc Việt Bách hơi nâng mi: "Chú Chương, tiền khách"
Chú Trương đáp một tiếng, hốc mắt Giản Ngưng Tuyết lại càng đỏ: "Anh Việt Bách, anh muốn đuổi em đi à? Sao anh có thể đối xử với em như vậy, chỉ vì người phụ nữ này sao?"
Khóe miệng Diệp Mộc Châu khẽ co rút, cô cảm thấy cô ở đây nghe Giản Ngưng Tuyết giả bộ, thì chi bằng lên tầng ngủ giấc còn hơn.
Ngay khi cô định hành động, bất thình lình... "Ngưng Tuyết, đừng hồ nháo"
Một quý bà bảo dưỡng nhan sắc tốt, trông khá dịu dàng mỉm cười đi vào cửa, thở dài, trong ánh mắt có mấy phần xin lỗi, nhìn về phía Diệp Mộc Châu.
"Cô Diệp, xin lỗi nhé, đứa nhỏ Ngưng Tuyết này vốn muốn gả cho Việt Bách, khó tránh khỏi cảm xúc có hơi kích động, cô hãy lượng thứ.
Diệp Mộc Châu nhướng mày.
Ồ, chẳng trách Giản Ngưng Tuyết này thảo mai như vậy, thì ra là nhà họ Giản còn có một thảo mai cụ.