Chương 4: Vì vậy, mợ chủ Hoắc vẫn không biết tôi là ai sao?
Sắc mặt của Dương Thanh Nguyệt tái xanh.
Diệp Mộc Châu kéo cánh tay Hoắc Việt Bách, đôi môi đỏ quyến rũ nói: “Mẹ hai, mấy người ở dưới quê tôi đều có học vấn cao hơn bà, hy vọng bà học nhiều thành ngữ vào, để tránh dùng bốn chữ không biết xấu hổ sai chỗ, làm mất mặt người nhà họ Diệp”
Chờ cô nói xong, Hoắc Việt Bách mới càng cảm thấy lời đồn rất không đúng, liếc mắt nhìn Diệp Mộc Châu, thờ ơ hỏi:
“Cô đã mang theo sổ hộ khẩu của mình chưa?”
“Mang rồi”
“Ừ, tốt lắm, mợ chủ Hoắc, ký tên đi.”
Diệp Mộc Châu bước vào cục dân chính trước. Dưới sự hướng dẫn của Hoắc Việt Bách, cô đã thuận lợi lấy được giấy chứng nhận kết hôn.
Bên ngoài cửa cục dân chính, sắc mặt của Dương Thanh Nguyệt trắng bệch, vẻ mặt dữ tợn. Tên đàn ông này thật sự có thể kết hôn với Diệp Mộc Châu sao?
Diệp Mộc Châu còn dám nói bà ta và Khánh Thy là người thứ ba! Bà ta với Khánh Thy không phải là kẻ thứ ba, bọn họ là tình yêu chân chính!
Chỉ có những người không được yêu mới là kẻ thứ ba, Diệp Mộc Châu và mẹ cô ta mới là kẻ thứ ba!
Bây giờ ánh mắt của những người khác nhìn bà ta đều rất không bình thường!
Diệp Mộc Châu là con khốn, người kết hôn với cô ta cũng là thứ hèn hạ!
Con khốn con khốn!
Dương Thanh Nguyệt tức giận, lấy điện thoại ra, hít một hơi thật sâu, làm ra vẻ yếu đuối lo lắng mở lời:
“Ông xã... đứa trẻ Mộc Châu này, hại cho Khánh Thy bị sảy thai xong còn tuỳ tiện tìm đàn ông kết hôn...”
“Haiz, người đàn ông đó dường như không có tiền, anh ta còn chấp nhận để Mộc Châu bao nuôi... Mộc Châu thích tiền như vậy... Em thật sự lo rằng sau này nó sẽ vì tiền mà làm ra những chuyện tổn hại đến thanh danh, đến lúc đó phải làm thế nào...”
Nhận giấy chứng nhận kết hôn xong, Diệp Mộc Châu ngay lập tức đi chấm dứt việc chuyển nhượng cổ phần.
Trong lòng như rớt xuống một tảng đá, cô ngồi trên xe bắt đầu cầm hai tờ giấy đăng ký kết hôn, buông xuống dòng suy nghĩ.
Đáng lẽ hôm nay cô phải gả cho Hoắc Ngạn Lâm, nhưng không ngờ lại gả cho một người đàn ông xa lạ khác.
Lúc anh kí tên cô không nhìn, khi nhận giấy chứng nhận kết hôn cô cũng không mở ra xem.
Vì vậy đến bây giờ cô cũng không biết chồng của mình tên gì.
Người đàn ông này hình như cũng là nhất thời xúc động, chứ không làm sao có thể bằng lòng lấy cô.
Diệp Mộc Châu suy nghĩ một chút, cô đã chia cho anh một nửa số cổ phần như đã hứa. Cho dù phải làm tròn lời hứa sẽ nuôi anh nửa đời còn lại, thì số tiền còn lại cũng đủ để người bình thường tiêu xài hơn mười kiếp.
Có số cổ phần đó, dù cho cuộc hôn nhân có tiếp tục hay kết thúc, hình
như cũng không quá khác biệt?
Cô uống ngụm nước, đắn đo mở lời: “Anh là...”
“Tôi họ Hoắc” Người đàn ông thản nhiên cắt ngang.
Diệp Mộc Châu vội đổi cách xưng hô: “Anh Hoắc, chúng ta có thể đi công chứng tài sản. Tiền của anh tôi không để ý lắm, nhưng tôi sẽ thực hiện lời hứa, chia một nửa số cổ phần và tài sản của tôi cho anh.”
Ánh mắt Hoắc Việt Bách trở nên sâu xa.
Vì vậy, đến bây giờ người con gái này vẫn không biết anh là ai?
Người đàn ông cười giễu cợt, liếc mắt nhìn đối phương: “Cô Diệp nghĩ tôi thiếu tiền thật sao?”
Diệp Mộc Châu rất sợ đả kích đến lòng tự trọng của người khác: “Không phải đâu anh Hoắc, vì đây là điều tôi đã hứa với anh nên theo lý phải chia cho anh một nửa. Nếu anh có thời gian, bây giờ chúng ta có thể triệu tập đại hội cổ đông để tiến hành chuyển nhượng cổ phần, chỉ là, chỉ là...”
Chỉ là?
Hoắc Việt Bách một tay xoay vô-lăng, chậm rãi cong môi chờ người phụ nữ này nói tiếp.
“Chỉ là.” Diệp Mộc Châu vô cùng ngại ngần, cố gắng nặn ra một nụ cười chân thành:
“Cuộc hôn nhân của chúng ta có chút cẩu thả, nên rất khó để giải thích với các trưởng bối, anh xem lúc nào có thời gian rảnh, chúng ta đi.”
Kít!
Tiếng hãm phanh chói tai vang lên, chiếc xe bỗng nhiên dừng lại. Do quán tính, cả người Diệp Mộc Châu đổ nhào về phía trước, vạt môi vô tình chạm vào bờ môi lạnh lẽo của anh.
Sau đó ngã vào lòng anh.