Trong phòng học tin học, không biết ai bỗng nhiên "woa" lên một tiếng, kích động đứng lên: "Mụ phù thuỷ Trương đó bị đuổi rồi."
"Bị đuổi rồi? Đuổi là tốt, ai bảo cô ta vừa mới giễu cợt chúng ta."
Diệp Mộc Châu vừa mới nhận được tin nhắn của Giang Bắc Minh, nhìn mấy chữ lớn ở trên mà vô cùng đau đầu.
Bảo cô đi nhờ Hoắc Việt Bách?
Chẳng phải Giang Bắc Minh là người quản lý trường sao? Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, còn muốn đi tìm Hoắc Việt Bách nhờ giúp đỡ.
Khi cô đang cẩn thận gửi tin nhắn cho ngài Cửu thì nghe thấy tiếng kích động của bạn học bên cạnh.
"Mụ phù thuỷ Trương tung tin đồn nhảm về Mộc Châu bây giờ bị đuổi việc rồi, điều đó chứng tỏ Mộc Châu vô tội"
"Đúng vậy, mụ phù thuỷ Trương là cháu gái của hiệu trưởng. Nếu như không có bằng chứng xác thực thì sao thầy ấy đuổi được?"
Diệp Mộc Châu trợn trừng mắt, cố vấn Trương bị đuổi rồi sao? Làm việc nhanh chóng như vậy... Cô bỗng nhiên nghĩ đến một người. Một lát sau, điện thoại của cô nhận được tin nhắn của người đó. "Bà chủ Hoắc, tối nay đợi cô."
Tối nay đợi... Tối nay đợi cái gì?
Diệp Mộc Châu nhìn những chữ này giống như nhìn thấy có điều gì đó không đúng.
"Có phải người bên ngoài là Tường Linh Lan không? Đi thôi, chúng ta ra ngoài tìm cô ta."
Ngay vào lúc này một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Mộc Châu, cô vẫn chưa kịp trả lời Hoắc Việt Bách thì cất điện thoại đi, nhìn về phía cửa số.
Lớp trưởng nheo mắt nhìn, nở nụ cười lạnh lùng: "Chẳng lẽ vu tội cho người khác không cần phải nói lời xin lỗi sao?"
Trong lòng Diệp Mộc Châu rất cảm động: "Cảm ơn các cậu." Ngôi trường đại học Thanh Kiều này rất đặc biệt.
Nó làm một trong những ngôi trường đại học tốt nhất cả nước, là cơ sở giáo dục đại học được tất cả học sinh tha thiết mơ ước, điểm số cũng đứng đầu cả nước.
Nhưng đại học Thanh Kiều cũng là một ngôi trường quý tộc, những người giàu có đều thích đưa con của mình vào "cái mác" đại học Thanh Kiều.
Nhưng chín mươi chín phần trăm sinh viên của đại học Thanh Kiều đều là những người dựa vào thực lực, những người có thành tích và những đứa con của gia đình giàu có thích chơi đùa khác nhau một trời một vực.
Vì để bảo đảm chất lượng sinh viên nhưng không đắc tội với người quản lý trường học, trường đại học Thanh Kiều chỉ có thể chia trường họ thành hai toà nhà dạy học.
Một bên là khu trường học bình thường, một bên là lớp học của các con cái nhà giàu có.
Diệp Bắc Mộc ở trong lớp chín khoa máy tính, chính là tồn tại như vậy.
Đa số những người trong lớp đều không đếm xỉa đến những đứa con nhà giàu kém cỏi bất tài, lại có thành tích kém. Trong chuyên ngành nhỏ này của bọn họ có tổng cộng năm trăm người, lớp có nhiều sinh viên như vậy nhưng
có đến bốn trăm người không thi qua.