Chuông cảnh báo của Diệp Mộc Châu lập tức vang lên, lẽ nào cô bị phát hiện rồi sao?
Không không, không có chuyện đó, Thập Tinh trong giới hacker nổi tiếng như vậy, ai lại so sánh Thập Tinh với một thiên kim thuỳ mị chứ?
Nhưng khả năng quan sát của tên khốn này cũng thật đáng kinh ngạc, lẽ nào...
Diệp Mộc Châu trong mắt xoay tròn, quyết định chủ động áp đảo tinh thần trước: “Tôi còn chưa hỏi anh nữa! Tôi bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà, cha không thương mẹ kế không yêu, lại không có tiền, thuê phòng ở đây cũng là hợp tình hợp lý, anh có tiền như vậy vì sao còn tới chỗ này? Chẳng lẽ ở đây anh có nuôi thứ gì không thể cho người khác nhìn thấy hay sao?”
Ánh mắt Hoắc Việt Bách càng lạnh lùng hơn.
Diệp Mộc Châu không ngừng cố gắng: “Ngài Cửu, người có thân phận có địa vị như anh, nuôi người ở khu dân cư nhỏ này, cũng kẹt quá đi! Tôi khuyên anh có thể mang người về nhà nuôi.”
Hoắc Việt Bách dừng bước lại. Cho nên, cô cho rằng anh nuôi tình nhân ở chỗ này sao?
Hử.
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Diệp Mộc Châu “Hả?”
Giọng Hoắc Việt Bách lạnh lùng, sắc mặt lãnh đạm: “Không biết nói, thì cắt lưỡi đi”
Diệp Mộc Châu lập tức im như gà.
Những lời đe dọa lạnh lùng của Hoắc Việt Bách nói với những người hầu lúc trước, cô cũng chưa quên.
Người đàn ông này thích cắt lưỡi người ta mà không nói một lời như vậy sao?
Hoắc Việt Bách lên lầu đi lên phòng nhỏ, lấy tài liệu đàn em để lại, bỏ vào trong túi bên sườn áo vest.
Sau đó mới nhàn nhạt dặn dò: “Đi kiểm tra một chút, Diệp Mộc Châu có phải từng thuê phòng đây hay không?
Rất nhanh, Lâm Khiếu Phương trả lời anh ta: “Anh Cửu, mợ chủ đúng là từng thuê phòng ở đây một năm, hôm nay vừa mới trả phòng, nhân tiện lấy một ít đồ dùng cá nhân, mợ chủ không nói dối ”
“Ừm”
Anh xuống lầu, liếc mắt nhìn người phụ nữ ngoan ngoãn đang đứng ở cửa hiện, sắc mặt không thay đổi: “Đi thôi, mợ chủ Hoắc”
“Ngài Cửu, tôi còn có chút việc..”
Lời nói còn chưa nói xong, trong tay người đàn ông xuất hiện một con dao găm.
Diệp Mộc Châu nhìn thấy dao găm, cảm giác đầu lưỡi có chút đau, cô nuốt xuống mấy chữ tôi bây giờ không về nhà.
Sau đó mỉm cười: “Ngài Cửu nói đúng, về nhà, tôi sẽ về nhà”
Sau khi Diệp Mộc Châu lên xe, thầm giơ ngón giữa lên với Hoắc Việt Bách.
Tên khốn!
Cô đang buồn chán ngồi ở trong xe chơi điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Khiếu Phương nói: “Ngài Cửu, ngày mai đại học Thanh Kiều có cuộc thi thiết kế trang sức, cần tôi đi không ạ?”
Diệp Mộc Châu dựng tại lên nghe. Hoắc Việt Bách nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, cười nhạo: “Không cần đâu, tôi tự đi”
Lâm Khiếu Phương theo phản xạ: “Chỉ là đi chọn một nhà thiết kế thời trang thôi, hà tất anh. phải tự mình.”
Nói được một nửa, Lâm Khiếu Phương chợt im lặng.
Sao anh ta có thể quên mất! Mợ chủ chính là sinh viên của đại học Thanh Kiều chứ!
Lần này hợp tác với nhà thiết kế trang sức quốc tế nổi tiếng “Vân Sơ”, Quốc Tế Hoắc Bính dựa theo ý của Vân Sơ, sẽ tới đại học Thanh Kiều để chọn một học sinh hợp tác cùng.
Chuyện này ban đầu cậu chủ cũng không quan tâm, bây giờ bởi vì mợ chủ học ở đại học Thanh Kiều, anh lại đích thân đi làm giám khảo cuộc thi.
Còn nói đây không phải là yêu sao?
Sau khi Diệp Mộc Châu trở về phòng, mở máy tính ra, quả nhiên, nhìn thấy vài tin nhắn của người phụ trách Quốc Tế Hoắc Bính.
“Cô Vân Sơ, hợp tác lần này, chúng tôi có một trăm hai mươi phần chân thành, thật sự hy vọng cô Vân Sơ có thể gặp mặt người phụ trách chúng tôi, thảo luận về vấn đề hợp tác lâu dài.”
“Cô Vân Sơ, cuộc thi thiết kế đồ trang sức của đại học Thanh Kiều, cô có muốn chính mắt đi xem không ạ? Tự mình chọn nhân tài ạ?”