Năm phút sau, Diệp Khánh Thy nhìn thấy hình ảnh truyền tới trên điện thoại, cô ta mang vẻ mặt nham hiểm đi về hướng người phụ trách.
"Quản lý Trần..." Diệp Khánh Thy giả vờ như thật do dự: “Tôi cũng không biết có nên nói ra chuyện này hay không... Dù sao người giành được hạng nhất là chị của tôi, nhưng nếu không nói... bên bị tổn hại danh dự chính là Quốc Tế Hoắc Bính..."
Cô ta lấy ra bản thảo thiết kế của Diệp Mộc Châu, để lộ vẻ vô tội mà nói: "Anh xem, cái chỗ này, thiết kế của chị ấy và Vân Sơ giống nhau như đúc... Đây là sao chép..."
"Một thiết kế sự sao chép ăn cắp mà lại lấy được giải nhất của cuộc thi thiết kế Quốc Tế Hoắc Bình, nếu lan truyền ra ngoài thì..."
Sắc mặt của người phụ trách lập tức trầm xuống, Diệp Khánh Thy âm thầm đắc ý. Diệp Mộc Châu, lần này tôi muốn dùng danh nghĩa của Vân Sơ để bắt cô cút đi!
Buổi tối.
Diệp Mộc Châu không quên ngày mai là sinh nhật của đàn anh, cô còn chưa làm xong món quà mà mình đã hứa. Những chuyện khác đều bị cô để ra sau đầu, làm quà cho đàn anh mới là quan trọng nhất.
Mà lúc này, trong phòng làm việc của biệt thự Thủy Nguyệt, Hoắc Việt Bách nhìn vào quyển lịch, lạnh giọng mà hỏi: "Rốt cuộc cô ta có biết ngày mai là ngày mấy hay không?"
Giọng của Lâm Khiếu Phương phát run: "Cái này... Tuy rằng ngày mai là sinh nhật của anh, nhưng mà, nhưng mà không phải bà chủ mới gả cho anh thôi sao, không biết cũng là chuyện đương nhiên thôi!"
Hoắc Việt Bách khinh thường mà khịt mũi một cái.
Đúng lúc này, ngoài phòng làm việc truyền đến một tiếng ồn ào, Lâm Khiếu Phương bước ra ngoài hỏi: "Bà chủ, cô làm gì vậy? Khối ngọc này thật không tệ, cố muốn mài thành vòng tay sao?"
Diệp Mộc Châu đang cầm một khối ngọc chưa mài đi ngang qua cửa phòng làm việc.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Khiếu Phương, cô ngẩng đầu, theo bản năng mà trả lời: "Sắp đến sinh nhật của một người, tôi tính làm một mặt dây chuyền ngọc tặng cho người đó."
Sinh nhật? Qùa tặng? Khóe môi Hoắc Việt Bách bỗng nhiên nhếch lên.
Người phụ nữ này ngoài miệng nói không thèm để ý anh, nhưng vẫn để ngày sinh của anh ở trong lòng.
Không tồi.
Lâm Khiếu Phương cũng thầm vui vẻ trong lòng: “Thì ra cô tự chuẩn bị quà sinh nhật cho ngài Cửu sao, vậy thì tốt quá!"
Không ngờ Diệp Mộc Châu lại dừng bước chân, xấu hổ ngẩng đầu, nói ra một câu kinh thiên động địa.
"A? Cái gì? Ngày mai cũng là sinh nhật ngài, ngài Cửu rồi sao?" Răng rắc... Hoắc Việt Bách lập tức nheo mắt lại, cái ly trong tay bỗng xuất hiện một vết nứt. Cô gái này không biết sinh nhật của mình là ngày nào? Cho nên, cô đang tính tặng quà sinh nhật cho ai?
Vẻ mặt của Lâm Khiếu Phương lập tức cứng đờ, có cảm giác như tai vạ sắp đến nơi: “Cô, cô không phải đang chuẩn bị quà sinh nhật cho ngài Cửu?"
Diệp Mộc Châu thật hoang mang: "Tất nhiên là không phải rồi, tôi cũng không biết sinh nhật của ngài Cửu là khi nào, huống chi chúng tôi là vợ chồng mặt ngoài thôi, tôi chuẩn bị quà cho anh ta làm cái gì?"
Chân Lâm Khiếu Phương mềm nhũn ra: "Vợ, vợ chồng mặt ngoài?" Hoắc Việt Bách cười lạnh. Thì ra bọn họ là vợ chồng mặt ngoài mà thôi.
Lúc này Diệp Mộc Châu mới phát hiện Hoắc Việt Bách cũng đang có mặt, trái tim cô tắc nghẽn trong nháy mắt. Sau đó cô nuốt một ngụm nước bọt, hình như không nhớ rõ mình mới nói cái gì, thoáng một cái đã mất trí nhớ.
Cô lộ ra nụ cười ba phần dịu dàng bảy phân lúng túng: "Ngài Cửu, chào buổi tối." Gương mặt Hoắc Việt Bách mang theo nét châm chọc.
Vừa rồi anh nhận được tin nhắn của Giang Bắc Minh, nói đàn em có chuẩn bị một món quà, có bất ngờ dành cho anh.
Ngay cả đàn em cũng biết đến sinh nhật của anh để chuẩn bị quà.
Kết quả vợ của anh lại không biết, thậm chí còn chuẩn bị quà cho người đàn ông khác, mà không có phần của anh.
Giọng nói của Hoắc Việt Bách càng lạnh lẽo: “Diệp Mộc Châu, cô giỏi lắm" Lâm Khiếu Phương: "..."
Vì sao anh ta cảm thấy ngoài miệng ngài Cửu đang nói là “Cô giỏi lắm”, nhưng thực tế lại là “Cô chết chắc rồi” vậy?
Diệp Mộc Châu cười khì khì hai tiếng, không nhận thấy ý uy hiếp trong câu nói, cô di chuyển bước chân để chạy đi khỏi tầm mắt của Hoắc Việt Bách.
Ngày mai sẽ là sinh nhật của đàn anh, đêm nay còn phải thức khuya mài cho xong mặt dây chuyền ngọc, thời gian của cô quý báu lắm có biết không hả?
Trong lòng cô, đàn anh quan trọng hơn Hoắc Việt Bách nhiều.
Nhìn thấy bóng dáng của Diệp Mộc Châu rời đi, thiếu chút nữa cơ tim của Lâm Khiếu Phương đã tắc nghẽn: "Ngài Cửu, anh, anh đừng nóng giận, nhất định bà chủ đang có việc gấp! Cái kia, cái kia, tôi..."
Được rồi, anh ta bịa chuyện không nổi nữa!