Một lúc sau cô mới nhận ra Hoắc Việt Bách đang làm gì, ngừng một lúc lâu, không biết là bởi vì uỷ khuất hay là xót xa mà vành mắt càng đỏ hơn.
Hoắc Việt Bách nhìn cô, chậm rãi nói: “Muốn khóc?”
Một tiếng “muốn khóc” này khiến vành mắt cô xót đến không thể xót hơn, nếu không có ai quan tâm cô, có nhiều nước mắt hơn cũng không rơi xuống được.
Nhưng khi có người quan tâm thì sự uỷ khuất đó đã được giải toả ngay lập tức, nên nước mắt của cô mới không kiềm chế được...
Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông chậm rãi nói thêm hai chữ: “Thật xấu.”
Nước mắt của Diệp Mộc Châu cứ như vậy mà bị nén lại.
Còn có một cục tức chưa được xả, khiến cô sắp tức chết rồi.
Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm được mà cầm lấy điện thoại: “Người đàn ông đó thật sự là tên khốn, em sai ở chỗ không nên nói chuyện với anh ta, kéo thấp IQ của em!”
Hoắc Việt Bách hơi bất ngờ.
Sao hôm nay đàn em nói nhiều như vậy? Mà tất cả đều là về người đàn ông kia nữa chứ.
Rốt cuộc là người đàn ông nào đáng ghét như vậy?
Ăn xong một bữa cơm có vị giác, cô thỏa mãn đi lên lầu.
Diệp Mộc Châu có không ít tài sản dưới danh nghĩa của mình, mặc dù cô
khinh thường chút tiền đó, nhưng như vậy không có nghĩa là cô có thể tặng những cửa tiệm đó cho Diệp Khánh Thy.
Ngày mai là thứ bảy, không cần đi học, vì vậy...
Đúng lúc ngày mai đi lấy cửa tiệm về.
Buổi chiều ngày hôm sau.
Diệp Mộc Châu cầm túi xách ra khỏi cửa, không hề nhìn Hoắc Việt Bách cái nào.
Hoắc Việt Bách nhấp một ngụm trà, vẻ mặt không thay đổi hừ nhẹ một tiếng.
Tính tình cũng ghê thật.
Dựa vào trí nhớ của mình, Diệp Mộc Châu tìm được cửa hàng ngọc dưới danh nghĩa của mẹ.
Cô đang tiện tay cầm lấy một chiếc vòng bằng ngọc, thì lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói không chút êm dịu...
"Ồ, anh Ngạn Lâm, đó không phải là chị em sao?”
Thân người Diệp Mộc Châu hơi cứng lại, hơi chau mày. Diệp Khánh Thy? Còn có Hoắc Ngạn Lâm?
Đúng là âm hồn không tan mà!
Diệp Khánh Thy vô thức mở miệng: “Anh Ngạn Lâm, chị bị cha cắt thẻ rồi, bây giờ đáng lẽ chị ấy phải không còn tiền mới đúng, làm sao mua được vòng ngọc trong cửa tiệm này chứ. Em nghe nói trước kia chị từng ăn trộm đồ của người ta, không phải là bây giờ chị ấy lại muốn ăn trộm chứ...”
Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày đi về phía Diệp Mộc Châu: “Mộc Châu, nếu cô đã về Mộc Thành rồi thì hãy thay đổi những thói xấu ở dưới quê như trộm. cắp đi. May mà cửa tiệm này là của Khánh Thy, nếu không cô bị người khác phát hiện cô ăn trộm, tụi tôi sẽ không giúp cô được đâu”.
Diệp Mộc Châu thu lại nụ cười, chậm rãi nói: “Ăn trộm? Diệp Khánh Thy, tại sao tôi lại phải ăn trộm những thứ này chứ?”
Tất cả những gì trong cửa tiệm này đều là của cô đấy có được không? Cô cần phải ăn trộm sao?
Vẻ mặt Diệp Khánh Thy hơi cứng lại, trong phút chốc, nước mắt lập tức xông lên, vành mắt ướt ướt, giọng nói nghẹn ngào.
“Chị, em không có ý đó, em cũng không tin là chị sẽ ăn trộm đồ... Nhưng, nhưng mà chị lấy đâu ra tiền để mua vòng ngọc chứ?”
Diệp Khánh Thy e dè nhìn Hoắc Ngạn Lâm một cái, lại nói: “Chị, mặc dù cửa tiệm này là của em, nhưng dù sao ăn trộm cũng không hay ho gì. Bây giờ chuyện này chỉ có em và anh Ngạn Lâm biết, chị mau đặt vòng ngọc về chỗ cũ đi, tụi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, có được không?”
Khách hàng trong tiệm nghe thấy lời này, khinh thường nhìn về phía Diệp Mộc Châu: “Đây là cô cả mà nhà họ Diệp tìm về được từ dưới quê sao? Học cái gì không học, lại học ăn trộm đồ, còn ăn trộm cả đồ trong tiệm của cô Diệp.”
“Vòng ngọc trong tay cô ta trị giá hơn ba tỷ đấy, Diệp Mộc Châu mua nổi sao? Nếu như ăn trộm thì thể diện của nhà họ Diệp sẽ bị mất hết”
Diệp Mộc Châu cười nhẹ một tiếng, nhưng lại không có đặt vòng ngọc về chồ.
Cô từ từ cười lên: “Hơn ba tỷ à.”