Chương 6: Hoắc Việt Bách quả thật là là thuốc thần của cô
Diệp Mộc Châu bỗng nhiên sững lại.
Tại sao cái kẹo này lại có vị?
Mười năm trước cô đã bị mất vị giác rồi, tại sao bây giờ lại có thể cảm nhận được vị ngọt?
Vừa rồi, hình như là do cô hôn anh, sau đó...
Vị ngọt trong miệng đang chầm chậm tan ra, sau đó quay lại cảm giác vô vị như ban đầu.
Trong đầu Diệp Mộc Châu chợt lóe lên một ý nghĩ điên rồ.
Có phải là chỉ cần cô hồn người đàn ông này, trong thời gian ngắn cô sẽ có thể lấy lại được vị giác?
Nhịp tim của Diệp Mộc Châu đập nhanh.
Hoắc Việt Bách thấy vẻ mặt của cô thay đổi vô số lần trong vòng một phút, ánh mắt mờ ám: “Mợ chủ Hoắc..”
Trong phút chốc, đột nhiên trong mắt Hoắc Việt Bách lóe lên tia nguy hiểm, người phụ nữ này đang hôn mình?
Diệp Mộc Châu ôm lấy anh, hôn mãnh liệt trong vòng ba giây. Cho đến khi vị ngọt trong miệng hồi phục trở lại, cô mới thỏa mãn rời ra, trái tim kích động đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài.
Anh lẩm bẩm trong cổ họng: “Nói muốn ly hôn, nhưng là lại hôn mình ba lần, là...”
“Không, không! Không ly hôn, không ly hôn!”
Hoắc Việt Bách quả thật là thuốc thần của cô. Lúc này mà nói ly hôn thì cô đúng là một kẻ ngốc!
Cả thế giới không còn mùi vị nhạt nhẽo nữa, Diệp Mộc Châu cảm thấy toàn thân mình như được sống lại, nói với tốc độ cực nhanh.
“Anh Hoắc, anh nói cái gì, ly hôn cái gì? Chúng ta vừa mới kết hôn, bây giờ vẫn đang là thời kỳ trăng mật của vợ chồng mới cưới! Nói ly hôn chỉ thêm. xui xẻo, anh nói có đúng không?”
“Xuỳ” Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, lên tiếng chế nhạo: “Không ly hôn? Thế thì mợ chủ Hoắc giải thích đi, cậu vẫn chưa nói xong kia, là ý gì, hả?"
Diệp Mộc Châu ngượng ngạo cười: “..”
Cái này...
Trong đầu cô không ngừng hồi tưởng, nhìn vào ánh mắt của Hoắc Việt Bách, rồi lại nhìn viên kẹo bên cạnh.
Sau đó vươn cổ lên: “Tôi nói là, chúng ta kết hôn có chút vội vàng, ngộ nhỡ khó giải thích với người lớn, cho nên khi nào thì chúng ta...”
Cô đột ngột đổi từ “chúng ta sẽ ly hôn” thành “tổ chức đám cưới” rồi sao?
Ánh mắt Diệp Mộc Châu nhìn anh tràn đầy sự áp bức, nụ cười có chút chột dạ: “Dù sao cũng đã kết hôn rồi, vẫn nên có nghi lễ cảm tạ, ngài Hoắc, ngài nói xem có đúng không?”
Hoắc Việt Bách nghe thấy cách xưng hô của cô, ánh mắt tôi lại. Sau khi biết thân phận của anh thì ngay cả xưng hô cũng biến thành "ngài” rồi?
Anh không tin vào lời nói xằng bậy của Diệp Mộc Châu, rõ ràng lúc nãy người phụ nữ này còn muốn ly hôn với anh...
Giải quyết xong vấn đề cổ phần, cô không muốn kết hôn với một người lạ nữa, muốn ly hôn cũng là có nguyên nhân.
Chẳng qua là sau khi cô biết anh là Hoắc Việt Bách, thái độ đột nhiên thay đổi.
Hoắc Việt Bách chế nhạo: “Cho nên việc mợ chủ Hoắc đột nhiên không muốn ly hôn nữa, có phải là vì thân phận của tôi hay không?”
Diệp Mộc Châu có chút ngại ngùng gật đầu, nhờ Hoắc Việt Bách mà cô có thể khôi phục lại vị giác tạm thời. Đây là thuốc tốt cô cầu cũng không được, làm sao có thể bỏ qua?
Vì vậy, dù cho Hoắc Việt Bách có nói cô nhắm đến thân phận của anh cũng không sao.
Sự mỉa mai trên môi người đàn ông càng lúc càng rõ, không biết nên nói người phụ nữ này là tham lam hay ngu ngốc. Anh liếc có một cái, khẽ nhếch môi, ra hiệu cho cô xuống xe, còn mình thì vẫn ngồi trong xe.
“Các phòng trong biệt thự, cô tùy ý chọn. Tối nay tôi còn có việc, sẽ không về.”
Diệp Mộc Châu cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nếu như anh không về nhà ăn tối, làm sao cô có thể nếm được hương vị của bữa tối này đây...
Nếu bây giờ lao vào hôn anh hai cái, không biết là có bị anh nhẫn tâm đẩy ra không?
Thôi đi, ngày tháng còn dài, cô không cần vội!
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mộc Châu thức dậy, cô bỗng sững ra một chút.
Đây không phải là nơi cô ở.
Đúng rồi... hôm qua cô đã kết hôn, đây là phòng dành cho khách của Thủy Nguyệt Vân Sơn.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô vang lên.
Diệp Mộc Châu trả lời trong vô thức, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói lạnh nhạt của Hoắc Ngạn Lâm.
"Mộc Châu, chuyện xảy ra vào ngày hôm qua ở cửa cục dân chính quá ồn ào, bởi vì sự bướng bỉnh của cô, công ty của chúng tôi đã phải chịu tổn thất rất lớn. Bây giờ cần cô ra mặt giải thích, không thể để cho Khánh Thy mang tiếng là người thứ ba..”