Diệp Mộc Châu sửng sốt.
Hoắc Việt Bách chậm rãi nói tiếp: “Bà chủ Hoắc lo lắng tôi sẽ bị Bạch Anh kia mê hoặc à? Phụ nữ muốn quyến rũ đàn ông có hàng nghìn chiêu trò lừa bịp, nhưng chỉ cần người đàn ông kia không ngốc thì làm sao có thể không nhìn ra”
“Cho nên bà chủ Hoắc cứ yên tâm, tôi nhìn ra được chiêu trò của Bạch Anh và Giản Ngưng Tuyết, càng sẽ không bị mắc lừa, trên thế giới này không có tên đàn ông nào thật sự ngu xuẩn. đến mức không nhìn ra mấy mánh khóe lừa dối của trà xanh” trong miệng em”
Chẳng qua có người giả vờ không nhìn ra mà thôi.
Anh không biết Diệp Mộc Châu có gì mà phải lo lắng, anh nhìn ra được, chỉ là không thèm để ý tới.
Nhưng có điều, thật sự nên bổ sung ba rọi kia, dù sao anh là một người rất trọng lời hứa.
Đáy lòng Diệp Mộc Châu vô cùng ấm áp, cô không đi lên lầu nữa mà lặng lẽ tiến tới bên cạnh anh: “Hoắc Việt Bách, cám ơn anh, anh thật tốt!”
Sau này cô sẽ không bao giờ mắng Hoắc Việt Bách là đồ khốn nữa!
Người đàn ông cười khẽ: “Buổi tối muốn ăn gì nào?”
Bữa tối ở biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn đều do chủ Chương sắp xếp, ông ấy chưa bao giờ hỏi cô muốn ăn cái gì, cho nên khi nghe câu hỏi của Hoắc Việt Bách, Diệp Mộc Châu hơi ngạc nhiên: “Chú Chương không có ở đây à?”
Diệp Mộc Châu nhìn một lượt, hôm nay hình như người giúp việc xin nghỉ phép tập thể, chẳng có ai chuẩn bị cơm tối, cô lắp bắp: “Nhưng mà em không biết nấu cơm...”
Hoắc Việt Bách dừng một lúc, thả cái chăn trong tay xuống, mặt không đỏ tim không đập nói: “Bà chủ Hoắc, tôi sẽ nấu”
Anh nâu?
Diệp Mộc Châu ngạc nhiên, mừng rỡ ngẩng đầu, ai nói Tổng giám đốc thì không biết nấu cơm? Không phải ngài Cửu đây biết đấy à!
Cô lại có thể nếm được thức ăn do ngài Cửu nấu ư?
Hoắc Việt Bách nhìn vào tủ lạnh: “Em muốn ăn cái gì?”
Diệp Mộc Châu nuốt nước miếng, nhìn đủ loại thực phẩm trong tủ lạnh: “Em muốn ăn cái gì, anh đều nấu cho em à?”
Hoắc Việt Bách dừng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ”
Anh cảm thấy bản thân có thể tự học qua Baidu.
Diệp Mộc Châu nghe vậy liên tưởng anh là cao thủ, không hề khách khí nói ra bốn năm tên món ăn mà mình yêu thích, sau đó nở một nụ cười thẹn thùng: "Ngài Cửu, để cám ơn anh, lát nữa trước khi ăn cơm, anh để em hôn một cái nhé?”
Không có vị giác, khổ sở đến nhường nào?
Hoắc Việt Bách khẽ nhíu mày, ậm ừ nói: “Được.”