“Diệp Mộc Châu, Khánh Thy đang mang thai con của tôi đấy, sao cô có thể đẩy cô ấy xuống cầu thang?”
Bốp một tiếng, Diệp Mộc Châu thậm chí vẫn chưa kịp phản ứng lại thì một cái tát đau điếng đánh lên mặt cô.
Sắc mặt Diệp Khánh Thy trắng bệch, thái dương sứt lõm như một cái lỗ, toàn thân yếu ớt run rẩy: “Đừng trách chị gái, là em không tốt, chị gái ghét em cũng là điều đương nhiên.”
Diệp Mộc Châu vô thức ngẩng đầu.
Vì để hoàn thành tâm nguyện của ông nội nên cô mới phải đính ước và kết hôn với Hoắc Ngạn Lâm, không ngờ vừa mới đến cửa cục dân chính thì nhìn thấy Hoắc Ngạn Lâm với đứa em gái cùng cha khác mẹ của cô, Diệp Khánh Thy đang ôm lấy nhau.
Diệp Khánh Thy cố ý vu oan cho cô để cô phải nhận lấy cái tát này.
Mọi người xung quanh cục dân chính lần lượt đến xem rồi chỉ trỏ vào cô: “Chị gái muốn hại chết con của em gái ruột, sao lại ác độc như vậy?”
“Đúng là người lớn lên ở quê, không có chút giáo dưỡng nào! Không giống cô Khánh Thy, từ nhỏ đã được dạy dỗ tử tế, hai người này giống như một trên trời một dưới đất vậy!”
Mẹ ruột của Diệp Khánh Thy, Dương Thanh Nguyệt che miệng thấp giọng khóc: “Con gái tôi chỉ là yêu một người thôi, tại sao lại phải chịu những đau khổ này! Mộc Châu, tôi biết cô oán hận chúng tôi vì đã để cô phải sống ở quê, nhưng đây không phải là lỗi của Khánh Thy mà! Cô có bất mãn gì cứ nhắm vào tối này, xin cô nương tay và thành toàn cho Ngạn Lâm và Khánh Thy!"
Cha Diệp cũng nói: “Con nghe lời đi, nhường Ngạn Lâm cho Khánh Thy. Cơ thể của Khánh Thy rất yếu, không thể chịu được khổ sở thì nên được gả vào nhà giàu hưởng phúc. Còn con từ nhỏ đã lớn lên ở quê, toàn thân đều là khí xui xẻo, không xứng với cậu Hoắc đâu.”
Ánh mắt của Diệp Mộc Châu chậm rãi nhìn từng người có mặt ở đây.
Lúc cô còn nhỏ, nhà họ Diệp đã cố ý để lạc cô, sau đó người thứ ba Dương Thanh Nguyệt này dẫn đứa con riêng của mình là Diệp Khánh Thy danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp tìm thấy cô nhưng mỗi ngày đều nhắc nhở bên tai cô: Con là đứa ở quê lên, còn đứa con gái ngoài giá thú kia mới là công chúa cao quý nhất của nhà họ Diệp.
Cho nên việc nhà họ Diệp cố ý vứt bỏ cô khiến cô phải lớn lên ở quê, là lỗi của cô sao?
Sắc mặt Hoắc Ngạn Lâm tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Mộc Châu, tim của Khánh Thy không tốt. Tốt nhất cô nên cầu nguyện cho cô ấy không sao đi, nếu không tôi sẽ giết chết cô!”
Hai mắt của Diệp Khánh Thy ứa lệ, nước mắt rơi lã chã: “Anh Ngạn Lâm, anh đừng như vậy. Hôm nay là ngày anh và chị gái kết hôn, đừng vì em mà để lỡ, em không sao đâu.”
“Khánh Thy, em đừng lo, anh sẽ không lấy Diệp Mộc Châu đâu!” Hoắc Ngạn Lâm đau lòng, quay đầu nhìn Diệp Mộc Châu lạnh lùng nói.
“Tôi và Khánh Thy là thanh mai trúc mã, cô ấy yêu tôi nhiều năm như vậy nhưng lại vì sự tồn tại của cô mà không thể danh chính ngôn thuận ở bên tôi. Suy cho cùng là cô nợ cô ấy!”.
Cảm xúc trong đáy mắt của Diệp Mộc Châu lui xuống, giương mắt mỉa
mai.
“Vậy thì chúc mừng em gái lên chức thành công, cũng không uổng phí sự oan ức và cực khổ của hai năm làm người thứ ba nhỉ.”
Sắc mặt của Hoắc Ngạn Lâm vô cùng khó coi: “Sao cô cứ phải nói lời khó nghe như vậy nhỉ? Cho dù cô là con gái ruột của bác Diệp thì sao? Cô là người ở quê, Khánh Thy lại là thiên kim danh môn vọng tộc của xã hội thượng lưu, dù thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ yêu Khánh Thy... Khánh Thy, em làm sao vậy?”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì Diệp Khánh Thy bỗng nhiên ôm bụng lùi lại hai bước rồi có một dòng chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo đùi của cô ta.
“Đứa bé... anh Ngạn Lâm, mau cứu lấy con chúng ta.”
Sắc mặt của Diệp Khánh Thy ngay lập tức trở nên nhợt nhạt, vội vàng nắm lấy tay của Hoắc Ngạn Lâm.
“Đừng trách chị gái, chỉ có thể trách em, là em không khống chế được mà yêu anh... Dù chị gái có giết em, em cũng sẽ không oán giận.”
Lời vừa dứt, Hoắc Ngạn Lâm đã đi đến trước mặt Diệp Mộc Châu rồi nhấc chân bước qua.
“Diệp Mộc Châu, nếu không phải cô dùng cổ phần của cô để ép tôi kết hôn với cô, thì cô nghĩ tôi sẽ đồng ý lấy người phụ nữ lòng lang dạ sói như cô à?"
“Quỳ xuống đi, chừng nào Khánh Thy không sao nữa thì cô mới được đứng lên!”
Đầu gối của Diệp Mộc Châu đau thấu xương, rồi dần dần thấm vào tận tâm can.
Hoắc Ngạn Lâm đã bế Diệp Khánh Thy đi xa, còn cô vẫn đang quỳ trên
đất, đầu gối đau đến mức không còn cảm giác gì cả.
Hay lắm, vào ngày kết hôn của cô, người thứ ba cố tình dằn mặt và vụ oan cho cô, đã thế chú rể còn bị người thứ ba rời đi để cô ở lại đây một mình, bị người khác chỉ trỏ.
Mối thù này cô nhất định sẽ ghi nhớ!