Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nhìn nhìn Anh Lưu cả người âm trầm, lại yếu ớt nhìn màn hình máy tính trước mặt một cái, cô ngược lại không ngại bị tên ngốc xít gây hoạ, cô bây giờ lo ngại Hà Hân Nghiên sẽ bị Anh Lưu đánh gãy chân.
Hà Hân Nghiên chân đã gãy một nửa hoàn toàn chưa ý thức được nguy hiểm, cô ấy tiếp tục vui vẻ gửi tin nhắn cho Nhan Nhã Tịnh.
“Chủ nhiệm Nhan, chị thật đáng thương nha! Không chỉ bị loại ngốc xít đó nhớ thương, còn bị loại đàn ông tâm lý u ám như Cậu Hai Lưu bức bách.
Tâm lý u ám, ngốc xít...
Nhan Nhã Tịnh sợ Hà Hân Nghiên lại gửi tin nhắn gì đó doạ chết người không đền mạng, liền vội vàng khép laptop lại.
Còn may, tin nhắn cuối cùng của Hà Hân Nghiên gửi Lưu Thiên Hàn không chú ý tới, bằng không cô ấy nhất định sẽ bị Anh Lưu tâm lý u ám ngược đãi đến hoài nghi nhân sinh.
Nhan Nhã Tịnh xoay mặt qua, cười đầy vẻ lấy lòng nhìn Lưu Thiên Han, “Anh hai, anh đừng nghe Hân Nghiên nói năng bậy bạ, anh sao có thể là ngốc xít chứ! Trong lòng em, anh là người đàn ông anh minh trí tuệ nhất!”
Cô đang muốn nói thêm gì đó, giọng nói của Lưu Thiên Hàn lại vang lên trong không trung, “Nhan Nhã Tịnh, lấy sổ hộ khẩu của em ra đây!”
"Hȧ?"
Nhan Nhã Tịnh sững người, Anh Lưu đột nhiên muốn cô lấy sổ hộ khẩu ra làm gì? Dáng vẻ này của anh, nhìn sao cứ thấy như muốn đánh cướp phụ nữ nhà lành vậy chứ!
“Lấy sổ hộ khẩu ra đây!”
Lời này của Lưu Thiên Hàn, lền triệt để hoá thân thành tên ác bác cưỡng đoạt thiếu phụ nhà lành rồi, chỉ thiếu cầm một khẩu súng kề vào đầu Nhan Nhã Tịnh nữa thôi. “Anh hai, anh lấy sổ hộ khẩu của em làm gì?"
“Đi uỷ ban!”
Lời nói của Lưu Thiên Hàn đều đã nói đến nước này, Nhan Nhã Tịnh nếu còn không nghe ra, vậy thật đúng là não tàn.
Anh Lưu muốn cùng cô đi uỷ ban đăng ký kết hôn.
Sắc mặt của Nhan Nhã Tịnh không nhịn được trở nên có chút khó coi, cô đương nhiên muốn cùng Anh Lưu bạc đầu giai lão, nhưng mà bây giờ, cô cùng không thể cùng Anh Lưu đi đăng ký kết hôn.
Bây giờ, Anh Lưu đang đội thân phận của Lưu Gia Thành, nếu cô đăng ký kết hôn với anh, về mặt pháp luật, cô liền trở thành vợ của Lưu Gia Thành.
Đợi đến có một ngày Anh Lưu khôi phục trí nhớ, trong tay cô lại cầm một tờ chứng nhận đăng ký kết hôn in tên cô và Lưu Gia Thành, hoang đường biết bao!
Thân phận người vợ trên pháp luật của Lưu Gia Thành như vậy, bản thân Nhan Nhã Tịnh cũng không tiếp nhận nổi.
Cô có thể chấp nhận lời cầu hôn của Anh Lưu, thậm chí có thể bất chấp ánh mắt người đời cử hành hôn lễ với anh, nhưng đăng ký kết hôn, cô không vượt qua được ngạch cửa trong lòng mình.
Nhan Nhã Tịnh biết, nếu cô không đồng ý, Anh Lưu nhất định sẽ tức giận, nhưng cô vẫn cứng ngắc cười cười, căng da đầu nói, “Anh hai, nhưng bây giờ là buổi tối rồi, uỷ ban đều tan làm rồi, chúng ta vẫn là đừng đi làm đăng ký đi!”
“Nhan Nhã Tịnh, em không muốn kết hôn với anh?!”
Nhan Nhã Tịnh ra sức lắc đầu, cô sợ anh sẽ hiểu lầm, cô vội vàng thể hiện lòng trung thành với anh, “Sao có thể chử! Chuyện hạnh phúc nhất đời này của em, chính là gả cho anh, làm cô dâu của anh đấy!”
“Nếu em muốn gả cho anh, vậy chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Nói đoạn, Lưu Thiên Hàn không cho phép giải thích kéo tay cô, hướng ngoài phòng đi ra.
“Anh hai, chúng ta vẫn là đừng đi uỷ ban đi! Uỷ ban thực sự đã tan làm rồi, chúng ta lại đi làm phiền bọn họ, không tốt lắm đâu! Hơn nữa, em cảm thấy chúng ta hiện giờ rất tốt, cho dù không đăng ký kết hôn, anh cũng là người đàn ông mà em yêu nhất mà!”
“Anh hai, sao chúng ta phải để một tờ giấy đăng ký kết hôn trói buộc chứ! Chỉ cần chúng ta sâu sắc yêu thương lẫn nhau, vậy là đủ rồi!”
“Anh hai, không cần đăng ký kết hôn, không cần quá nhiều những thứ hoa hoè hoa sói, đời này, em chỉ muốn đơn đơn giản giản ở bên anh!”
Lưu Thiên Hàn dừng chân, anh chầm chậm quay mặt lại, không chớp một cái nhìn Nhan Nhã Tịnh.
Con ngươi của anh rất đen, ánh mắt nhìn lên có vẻ hết sức sâu thẳm, anh nhìn người chằm chằm như vậy, tựa như muốn nhìn xuyên qua linh hồn người ta.
Khiến Nhan Nhã Tịnh không có chỗ trốn.
Trầm mặc một lúc, đôi môi mỏng của anh nhúc nhích, gương mặt anh đen sầm, vô cùng khẳng định mở miệng, “Nhan Nhã Tịnh, em không muốn kết hôn với anh!”
“Em không có."
“Nhan Nhã Tịnh, yêu đương không vì mục đích kết hôn, chính là chơi đùa lưu manh! An Bảo và An Mỹ đều hiểu đạo lý này, em lại không bằng lòng đi đăng ký kết hôn với anh, em như vậy rõ ràng là đang đùa giỡn với tình cảm của anh!”
“Em không có!”
Nhan Nhã Tịnh đương nhiên không thể thừa nhận cô không muốn đăng ký kết hôn với anh, cô rất chân thành nói với anh, “Anh hai, em chỉ là cảm thấy đăng ký kết hôn gì đó, quả phiền phức, em cảm thấy không cần phiền phức như vậy.”
“Phiền phức?" Sắc mặt Lưu Thiên Hàn rất rất khó coi, trong đôi mắt đen, thấp thoáng còn có tia tổn thương nhảy nhót, nhìn thấy mà trái tim Nhan Nhã Tịnh run đến sắp muốn vỡ
vun.
Quen với dáng vẻ cao quý lạnh lùng, xa cách đạm nhiên của Lưu Thiên Hàn, bây giờ anh đột nhiên dùng loại ánh mắt bị tổn thương này nhìn cô, Nhan Nhã Tịnh thật sự không chịu đựng nổi.
Thật khiến người thương mà!
Cô muốn đem cả thế giới dâng đến cho anh.
“Hừ! Nhan Nhã Tịnh, thì ra kết hôn với anh, em cảm thấy phiền phức, quả đúng là anh tự mình đa tình!”
“Anh hai, không phải như vậy..”
Nhan Nhã Tịnh đau đến trong tim không thể hít thở, cô muốn giải thích cẩn thận với Lưu Thiên Hàn một chút, nhưng cách giải thích tốt nhất, chính là nói yêu anh, đăng ký kết hôn với anh, cô làm không được chuyện đăng ký kết hôn với anh.
Nhan Nhã Tịnh muốn nói, Anh Lưu, người em yêu từ đầu đến cuối chỉ có anh, Lưu Gia Thành căn bản không phải anh, sao em có thể đăng ký kết hôn với Lưu Gia Thành chứ!
Nhưng lời này, cô không thể nói với Anh Lưu.
Cô chỉ có thể cứng ngắc đem lời nói đã đến bên miệng nuốt lại, cô tiến tới trước, nhẹ ngàng ôm lấy cánh tay anh làm nũng, “Anh hai, anh trước giờ đều không phải tự mình đa tình, em thật sự thích anh.”
“Anh hai, tối nay, chúng ta đừng đi đăng ký kết hôn nữa có được không?”
“Nhan Nhã Tịnh, nói đến cùng em vẫn không muốn đăng ký kết hôn với anh!” Khoé môi Lưu Thiên Hàn hơi hơi mím lại, thu lại vẻ âm trầm xa cách thường thấy, anh của lúc này, nhìn vào ngược lại có mấy phần đáng thương bị người vứt bỏ.
Đối mặt với Anh Lưu như đoá hoa trên đỉnh núi cao, Nhan Nhã Tịnh không có sức chống cự gì, đối mặt với Anh Lưu giả vờ đáng thương, Nhan Nhã Tịnh càng chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng.
Nhan Nhã Tịnh đều muốn biến thành một con chó Pug lao đến ngoắc đuôi với anh, chứng minh với anh cô thích anh bao nhiêu, nhưng nghĩ tới trên giấy đăng ký kết hôn sẽ xuất hiện ba chữ Lưu Gia Thành, cô vẫn là kiên quyết đến cùng.
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện, Lưu Thiên Hàn vừa lạnh lẽo vừa xoắn xuýt nói, “Nhan Nhã Tịnh, đùa giỡn với tình cảm của anh rồi, em lại không muốn chịu trách nhiệm với anh, em coi Lưu Gia Thành anh là gì chứ?!”