Còn chưa tới giờ làm, khu phòng bệnh VIP vô cùng yên tĩnh. Các bác sĩ và y tá trực đêm đi thay thuốc cũng đi lại nhẹ nhàng.
Khương Thu Mộc chạy tới phòng bệnh của Tống Dương Minh, nhẹ nhàng mở hé cửa ra.
Trong phòng kéo rèm cửa, đầu giường bệnh bật một chiếc đèn ngủ mờ mờ.
Tống Dương Minh ngủ rất sâu, Tống Hân Nghiên cũng đang ôm lấy Tưởng Minh Trúc lăn trên sofa ngủ ngon lành.
Đôi mắt của Khương Thu Mộc đỏ hoe, nước mắt lại chực trào.
Cô ấy nhìn gương mặt điển trai mà mình ngày nhớ đêm mong đang nằm trên giường bệnh, nỗi chua xót trong lòng cuồn cuộn trào dâng.
Anh Dương Minh tốt như thế, mình đã không còn sạch sẽ nữa, sao xứng với anh ấy chứ?
Cô ấy khẽ nức nở, hơi thở không ngừng run rẩy vì kìm nén thút thít.
Cánh tay của Tống Hân Nghiên nằm trên sàn dưới ghế sofa bị Tưởng Minh Trúc đè lên đã mất đi cảm giác.
Cô khẽ rên nhẹ, hơi nghiêng người để đổi tư thế khác.
Khương Thu Mộc bị dọa nên nhanh chóng lui về sau, chiếc đầu nhỏ nấp sau cánh cửa.
Phòng bệnh trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, các bác sĩ và y tá bên ngoài thay ca bắt đầu đi lại.
Khương Thu Mộc không dám ở lại, lau nước mắt, lẳng lặng khép cửa phòng rồi rời khỏi khu nội trú.
Cố Vũ Tùng từ văn phòng đuổi thẳng tới bãi đậu xe, sau khi tới nơi mới nhớ ra Khương Thu Mộc không có xe.
Anh ta lại nhanh chóng lái xe tới cổng bệnh viện.
Hai người lỡ nhau một đoạn thời gian, lại vừa hay khiến anh ta gặp được Khương Thu Mộc tại cổng bệnh viện.
“Khương Thu Mộc!”
Cố Vũ Tùng tăng tốc lao qua, hạ cửa sổ xuống rồi hét lên.
Khương Thu Mộc vốn đang ngẩn ngơ, nghe giọng nói của anh ta lập tức bị dọa đến nỗi cả người run lên.
Cô ấy chặn xe taxi, chui vào rồi đi mất.
“Khốn kiếp!”
Cố Vũ Tùng vừa mới dừng xe lại nhấn ga đuổi theo.
Bệnh viện nằm ở dải đất trung tâm sầm uất của thành phố.
Đoạn đường này xe cộ qua lại đông đúc, nhiều đèn đỏ.
Cho dù tính năng xe sang của Cố Vũ Tùng vượt xa xe taxi hàng ngàn cây số, nhưng vẫn đành phải đi theo sau xe taxi với tốc độ rùa bò.
Anh ta điên cuồng bấm còi nhưng người trên xe phía trước vẫn không có động tĩnh.
Lòng dạ của Cố Vũ Tùng rối bời, anh cắm chiếc điện thoại chỉ đủ pin để mở máy của mình vào xe, vừa sạc pin vừa gửi tin Zalo cho Khương Thu Mộc.
“Khương Thu Mộc, em xuống xe đi. Chuyện tối qua là lỗi của anh. Anh khốn kiếp, anh tiểu nhân, anh hạ lưu vô sỉ, anh xin lỗi! Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta ngồi lại nói chuyện được không?”
“Thu Mộc, em không biết anh thích em tới nhường nào đâu. Tối qua xảy ra chuyện như vậy là do anh không chống lại được sự cám dỗ, là anh không đúng. Em cho anh một cơ hội giải thích, cũng cho anh cơ hội chịu trách nhiệm có được không?”
“Anh sai rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Cho dù em phạt anh, mắng anh hay đánh anh ra sao thì anh cũng chịu hết. Nhưng em tuyệt đối đừng giày vò bản thân có được không?”
“…”
Từng dòng tin nhắn liên tiếp gửi tới điện thoại của Khương Thu Mộc.
Âm thanh ‘ting tong ting tong’ khiến bác tài thường xuyên liếc nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu.
“Cô gái, điện thoại cô cứ reo liên tục kìa, cô không xem thử à?”
Hai mắt của Khương Thu Mộc vừa đỏ vừa sưng.
Cô ấy lấy điện thoại ra, chuyển thẳng sang chế độ rung.
Nhưng tay lại không cẩn thận nhấn vào dòng tin vừa mới gửi từ Zalo tới.
Giọng nói sốt ruột, hạ mình của Cố Vũ Tùng vang khắp trong xe.
Bác tài thấy buồn cười: “Là bạn trai hả? Hai đứa cãi nhau à? Tôi thấy có chiếc xe sang màu xanh ngọc đi theo sau xe chúng ta, là cậu ta phải không?”
Nước mắt của Khương Thu Mộc càng chảy dữ dội hơn: “Ai là bạn gái anh ta chứ!”
Cô ấy bấm vào chat voice, tức giận mắng nhiếc: “Cút càng xa càng tốt cho bà! Cố Vũ Tùng, tên khốn kiếp nhà anh, tôi hận anh cả đời! Chúng ta tuyệt giao, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Cô ấy thả tay rồi gửi đi.
Sau đó, cô ấy nhanh chóng block Zalo và số điện thoại của Cố Vũ Tùng.
Cuối cùng cũng nhận được hồi âm, Cố Vũ Tùng còn chưa kịp vui mừng thì đã bị lời nói của Khương Thu Mộc đánh bật xuống mười tám tầng địa ngục.
Anh ta rầu rĩ: “Nếu biết trước chuyện sẽ thế này thì mình thà nghẹn chết cũng sẽ không để chuyện tối qua xảy ra.”
Anh ta thở dài, tiếp tục thấp giọng xin lỗi: “Cho dù em muốn tuyệt giao với anh thì chí ít cũng để anh bù đắp cho em đã rồi hẵng tuyệt giao chứ? Nếu không em chịu thiệt biết bao, đúng không?”
Tin nhắn thoại vừa gửi đi thì đã nhảy ra một dấu chấm than màu đỏ - Add friend đối phương rồi liên lạc lại sau!
Cố Vũ Tùng: “…”
Anh ta đổi sang gọi điện, cũng không cách nào kết nối được.
Trái tim của Cố Vũ Tùng rơi xuống đáy vực, chân nhấn ga, định bất chấp tất cả để vượt lên trước xe taxi, ép xe phía trước dừng lại rồi nói chuyện.
Nhưng đằng trước đã chuyển sang đèn vàng.
Xe taxi vọt lên thì đèn lập tức chuyển sang màu đỏ.
Cố Vũ Tùng cắn răng vượt đèn đỏ đuổi theo.
Ai ngờ đột nhiên bên trái có một chiếc xe tải lớn chạy tới.
Ánh mắt của Cố Vũ Tùng mải đuổi theo xe phía trước, lúc phát hiện ra thì chiếc xe tải đã ép sát.
Con ngươi anh ta co rụt lại, đột ngột đánh tay lái theo bản năng.
“Rầm!”
Tiếng va chạm kịch liệt vang dội trong không trung.
Chiếc xe nhỏ trực tiếp bị hất văng ra, xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ lật trên vành đai cách ly.
Bác tài của xe phía trước nhíu mày: “Thôi hỏng rồi, phía sau xảy ra tai nạn xe.”
Khương Thu Mộc cũng nghe thấy tiếng va chạm chói tai đó.
Nhưng bây giờ trong lòng cô ấy vừa rối bời lại vừa đau đớn, hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ biết vùi đầu gặm nhấm nỗi buồn của mình.
Bác tài nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu, lên tiếng nhắc nhở: “Cô gái, chiếc xe xảy ra chuyện hình như là chiếc xe sang đi ra từ bệnh viện cứ đuổi theo chúng ta nãy giờ đấy.”
Khương Thu Mộc chấn động, lập tức quay phắt đầu lại.
Họ đã đi rất xa, nhưng chiếc xe thể thao màu xanh ngọc phô trương của Cố Vũ Tùng quá bắt mắt, khiến người ta nhìn một lần khó quên.
Khương Thu Mộc như rơi vào hầm băng, cả người không ngừng run rẩy: “Dừng xe! Mau dừng xe!”
Cô ấy lao ra cửa, không để ý xe còn đang lao vùn vụt, đẩy cửa định nhảy xuống.
Bác tài bị dọa đến hồn vía lên mây, chân thắng gấp, lốp xe cọ sát mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Xe vẫn chưa dừng hẳn, Khương Thu Mộc đã loạng choạng bổ nhào xuống.
Cũng may phía sau là đèn đỏ, không có xe nào chạy qua.
Khương Thu Mộc lảo đảo xông tới nơi xảy ra tai nạn, lao đến bên cạnh chiếc xe màu xanh, nhào người tới vỗ lên cánh cửa xe đã biến dạng: “Cố Vũ Tùng… Cố Vũ Tùng…”
Nước mắt như hạt châu bị đứt không ngừng lăn xuống.
Cô ấy run rẩy, khóc lóc, vô thức hét lên: “Tôi ghét anh, nhưng tôi đâu muốn anh chết đâu! Cố Vũ Tùng, anh trả lời tôi đi… Anh chết rồi thì ai giúp Hân Nghiên đi khuyên Tưởng Tử Hàn, ai giúp anh Dương Minh tìm bác sĩ tốt nhất đây… Cố Vũ Tùng…”
Rất nhiều người đi đường chạy đến.
Đám đông cùng chung tay, mỗi người một tay cạy cửa xe, đưa được Cố Vũ Tùng bị kẹt trong buồng lái ra.
Độ an toàn của xe thể thao rất tốt, cho dù thân xe bị tai nạn vô cùng thê thảm nhưng khắp người của Cố Vũ Tùng cũng chỉ bị thủng một vết dài trên đầu.
Máu không ngừng chảy ra ngoài, loang lổ khắp mặt anh ta, cũng thấm ướt quần áo.
Anh ta mở đôi mắt đỏ rực, cố gắng nhìn rõ Khương Thu Mộc nhưng lại không thấy rõ gì cả.
Anh ta buồn bã mấp máy khóe môi, khóe miệng nhếch lên không biết đang cười hay đang khóc: “Em… cuối cùng em đã… trở lại rồi.”
Bàn tay nhuốm đầy máu nhớp nháp siết chặt bàn tay nhỏ lạnh như băng của Khương Thu Mộc, anh ta nói: “Thu Mộc, trong lòng em vẫn có anh… Chẳng qua em… cứng miệng, miệng nói một đằng dạ nghĩ một nẻo, không chịu thừa nhận thôi…”
Giọng Cố Vũ Tùng trở nên khẽ khàng, nhẹ tênh như thể sắp ngủ: “Những lời tối qua em nói… đều là… đều là nói với anh… có đúng không…”
Khương Thu Mộc khóc đến mức thở không ra hơi.
Cô ấy ra sức gật đầu, mấp máy miệng nhiều lần mới miễn cưỡng thốt ra một chữ: “Đúng…”
Cố Vũ Tùng mỉm cười, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Có giọt lệ tràn ra khỏi khóe mắt, hòa với máu tươi lăn xuống.
“Đừng ngủ… anh đừng ngủ…”
Khương Thu Mộc ôm anh ta, cởi áo ra giúp anh ta đè lên vết thương, vừa khóc vừa hét to.
Nhưng Cố Vũ Tùng đã không nghe thấy gì cả.
Địa điểm xảy ra tai nạn rất gần bệnh viện, chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã tới.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng lấy mặt nạ oxy đeo cho Cố Vũ Tùng rồi đưa lên xe.
Máu tươi loang lổ đổ dài một đường.
Khương Thu Mộc đang định đứng lên theo thì chân nhũn ra rồi lại té xuống đất.
Người đi đường vội bước tới đỡ cô ấy lên xe cấp cứu.
Khương Thu Mộc chạy tới phòng bệnh của Tống Dương Minh, nhẹ nhàng mở hé cửa ra.
Trong phòng kéo rèm cửa, đầu giường bệnh bật một chiếc đèn ngủ mờ mờ.
Tống Dương Minh ngủ rất sâu, Tống Hân Nghiên cũng đang ôm lấy Tưởng Minh Trúc lăn trên sofa ngủ ngon lành.
Đôi mắt của Khương Thu Mộc đỏ hoe, nước mắt lại chực trào.
Cô ấy nhìn gương mặt điển trai mà mình ngày nhớ đêm mong đang nằm trên giường bệnh, nỗi chua xót trong lòng cuồn cuộn trào dâng.
Anh Dương Minh tốt như thế, mình đã không còn sạch sẽ nữa, sao xứng với anh ấy chứ?
Cô ấy khẽ nức nở, hơi thở không ngừng run rẩy vì kìm nén thút thít.
Cánh tay của Tống Hân Nghiên nằm trên sàn dưới ghế sofa bị Tưởng Minh Trúc đè lên đã mất đi cảm giác.
Cô khẽ rên nhẹ, hơi nghiêng người để đổi tư thế khác.
Khương Thu Mộc bị dọa nên nhanh chóng lui về sau, chiếc đầu nhỏ nấp sau cánh cửa.
Phòng bệnh trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, các bác sĩ và y tá bên ngoài thay ca bắt đầu đi lại.
Khương Thu Mộc không dám ở lại, lau nước mắt, lẳng lặng khép cửa phòng rồi rời khỏi khu nội trú.
Cố Vũ Tùng từ văn phòng đuổi thẳng tới bãi đậu xe, sau khi tới nơi mới nhớ ra Khương Thu Mộc không có xe.
Anh ta lại nhanh chóng lái xe tới cổng bệnh viện.
Hai người lỡ nhau một đoạn thời gian, lại vừa hay khiến anh ta gặp được Khương Thu Mộc tại cổng bệnh viện.
“Khương Thu Mộc!”
Cố Vũ Tùng tăng tốc lao qua, hạ cửa sổ xuống rồi hét lên.
Khương Thu Mộc vốn đang ngẩn ngơ, nghe giọng nói của anh ta lập tức bị dọa đến nỗi cả người run lên.
Cô ấy chặn xe taxi, chui vào rồi đi mất.
“Khốn kiếp!”
Cố Vũ Tùng vừa mới dừng xe lại nhấn ga đuổi theo.
Bệnh viện nằm ở dải đất trung tâm sầm uất của thành phố.
Đoạn đường này xe cộ qua lại đông đúc, nhiều đèn đỏ.
Cho dù tính năng xe sang của Cố Vũ Tùng vượt xa xe taxi hàng ngàn cây số, nhưng vẫn đành phải đi theo sau xe taxi với tốc độ rùa bò.
Anh ta điên cuồng bấm còi nhưng người trên xe phía trước vẫn không có động tĩnh.
Lòng dạ của Cố Vũ Tùng rối bời, anh cắm chiếc điện thoại chỉ đủ pin để mở máy của mình vào xe, vừa sạc pin vừa gửi tin Zalo cho Khương Thu Mộc.
“Khương Thu Mộc, em xuống xe đi. Chuyện tối qua là lỗi của anh. Anh khốn kiếp, anh tiểu nhân, anh hạ lưu vô sỉ, anh xin lỗi! Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta ngồi lại nói chuyện được không?”
“Thu Mộc, em không biết anh thích em tới nhường nào đâu. Tối qua xảy ra chuyện như vậy là do anh không chống lại được sự cám dỗ, là anh không đúng. Em cho anh một cơ hội giải thích, cũng cho anh cơ hội chịu trách nhiệm có được không?”
“Anh sai rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Cho dù em phạt anh, mắng anh hay đánh anh ra sao thì anh cũng chịu hết. Nhưng em tuyệt đối đừng giày vò bản thân có được không?”
“…”
Từng dòng tin nhắn liên tiếp gửi tới điện thoại của Khương Thu Mộc.
Âm thanh ‘ting tong ting tong’ khiến bác tài thường xuyên liếc nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu.
“Cô gái, điện thoại cô cứ reo liên tục kìa, cô không xem thử à?”
Hai mắt của Khương Thu Mộc vừa đỏ vừa sưng.
Cô ấy lấy điện thoại ra, chuyển thẳng sang chế độ rung.
Nhưng tay lại không cẩn thận nhấn vào dòng tin vừa mới gửi từ Zalo tới.
Giọng nói sốt ruột, hạ mình của Cố Vũ Tùng vang khắp trong xe.
Bác tài thấy buồn cười: “Là bạn trai hả? Hai đứa cãi nhau à? Tôi thấy có chiếc xe sang màu xanh ngọc đi theo sau xe chúng ta, là cậu ta phải không?”
Nước mắt của Khương Thu Mộc càng chảy dữ dội hơn: “Ai là bạn gái anh ta chứ!”
Cô ấy bấm vào chat voice, tức giận mắng nhiếc: “Cút càng xa càng tốt cho bà! Cố Vũ Tùng, tên khốn kiếp nhà anh, tôi hận anh cả đời! Chúng ta tuyệt giao, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Cô ấy thả tay rồi gửi đi.
Sau đó, cô ấy nhanh chóng block Zalo và số điện thoại của Cố Vũ Tùng.
Cuối cùng cũng nhận được hồi âm, Cố Vũ Tùng còn chưa kịp vui mừng thì đã bị lời nói của Khương Thu Mộc đánh bật xuống mười tám tầng địa ngục.
Anh ta rầu rĩ: “Nếu biết trước chuyện sẽ thế này thì mình thà nghẹn chết cũng sẽ không để chuyện tối qua xảy ra.”
Anh ta thở dài, tiếp tục thấp giọng xin lỗi: “Cho dù em muốn tuyệt giao với anh thì chí ít cũng để anh bù đắp cho em đã rồi hẵng tuyệt giao chứ? Nếu không em chịu thiệt biết bao, đúng không?”
Tin nhắn thoại vừa gửi đi thì đã nhảy ra một dấu chấm than màu đỏ - Add friend đối phương rồi liên lạc lại sau!
Cố Vũ Tùng: “…”
Anh ta đổi sang gọi điện, cũng không cách nào kết nối được.
Trái tim của Cố Vũ Tùng rơi xuống đáy vực, chân nhấn ga, định bất chấp tất cả để vượt lên trước xe taxi, ép xe phía trước dừng lại rồi nói chuyện.
Nhưng đằng trước đã chuyển sang đèn vàng.
Xe taxi vọt lên thì đèn lập tức chuyển sang màu đỏ.
Cố Vũ Tùng cắn răng vượt đèn đỏ đuổi theo.
Ai ngờ đột nhiên bên trái có một chiếc xe tải lớn chạy tới.
Ánh mắt của Cố Vũ Tùng mải đuổi theo xe phía trước, lúc phát hiện ra thì chiếc xe tải đã ép sát.
Con ngươi anh ta co rụt lại, đột ngột đánh tay lái theo bản năng.
“Rầm!”
Tiếng va chạm kịch liệt vang dội trong không trung.
Chiếc xe nhỏ trực tiếp bị hất văng ra, xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ lật trên vành đai cách ly.
Bác tài của xe phía trước nhíu mày: “Thôi hỏng rồi, phía sau xảy ra tai nạn xe.”
Khương Thu Mộc cũng nghe thấy tiếng va chạm chói tai đó.
Nhưng bây giờ trong lòng cô ấy vừa rối bời lại vừa đau đớn, hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ biết vùi đầu gặm nhấm nỗi buồn của mình.
Bác tài nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu, lên tiếng nhắc nhở: “Cô gái, chiếc xe xảy ra chuyện hình như là chiếc xe sang đi ra từ bệnh viện cứ đuổi theo chúng ta nãy giờ đấy.”
Khương Thu Mộc chấn động, lập tức quay phắt đầu lại.
Họ đã đi rất xa, nhưng chiếc xe thể thao màu xanh ngọc phô trương của Cố Vũ Tùng quá bắt mắt, khiến người ta nhìn một lần khó quên.
Khương Thu Mộc như rơi vào hầm băng, cả người không ngừng run rẩy: “Dừng xe! Mau dừng xe!”
Cô ấy lao ra cửa, không để ý xe còn đang lao vùn vụt, đẩy cửa định nhảy xuống.
Bác tài bị dọa đến hồn vía lên mây, chân thắng gấp, lốp xe cọ sát mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Xe vẫn chưa dừng hẳn, Khương Thu Mộc đã loạng choạng bổ nhào xuống.
Cũng may phía sau là đèn đỏ, không có xe nào chạy qua.
Khương Thu Mộc lảo đảo xông tới nơi xảy ra tai nạn, lao đến bên cạnh chiếc xe màu xanh, nhào người tới vỗ lên cánh cửa xe đã biến dạng: “Cố Vũ Tùng… Cố Vũ Tùng…”
Nước mắt như hạt châu bị đứt không ngừng lăn xuống.
Cô ấy run rẩy, khóc lóc, vô thức hét lên: “Tôi ghét anh, nhưng tôi đâu muốn anh chết đâu! Cố Vũ Tùng, anh trả lời tôi đi… Anh chết rồi thì ai giúp Hân Nghiên đi khuyên Tưởng Tử Hàn, ai giúp anh Dương Minh tìm bác sĩ tốt nhất đây… Cố Vũ Tùng…”
Rất nhiều người đi đường chạy đến.
Đám đông cùng chung tay, mỗi người một tay cạy cửa xe, đưa được Cố Vũ Tùng bị kẹt trong buồng lái ra.
Độ an toàn của xe thể thao rất tốt, cho dù thân xe bị tai nạn vô cùng thê thảm nhưng khắp người của Cố Vũ Tùng cũng chỉ bị thủng một vết dài trên đầu.
Máu không ngừng chảy ra ngoài, loang lổ khắp mặt anh ta, cũng thấm ướt quần áo.
Anh ta mở đôi mắt đỏ rực, cố gắng nhìn rõ Khương Thu Mộc nhưng lại không thấy rõ gì cả.
Anh ta buồn bã mấp máy khóe môi, khóe miệng nhếch lên không biết đang cười hay đang khóc: “Em… cuối cùng em đã… trở lại rồi.”
Bàn tay nhuốm đầy máu nhớp nháp siết chặt bàn tay nhỏ lạnh như băng của Khương Thu Mộc, anh ta nói: “Thu Mộc, trong lòng em vẫn có anh… Chẳng qua em… cứng miệng, miệng nói một đằng dạ nghĩ một nẻo, không chịu thừa nhận thôi…”
Giọng Cố Vũ Tùng trở nên khẽ khàng, nhẹ tênh như thể sắp ngủ: “Những lời tối qua em nói… đều là… đều là nói với anh… có đúng không…”
Khương Thu Mộc khóc đến mức thở không ra hơi.
Cô ấy ra sức gật đầu, mấp máy miệng nhiều lần mới miễn cưỡng thốt ra một chữ: “Đúng…”
Cố Vũ Tùng mỉm cười, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Có giọt lệ tràn ra khỏi khóe mắt, hòa với máu tươi lăn xuống.
“Đừng ngủ… anh đừng ngủ…”
Khương Thu Mộc ôm anh ta, cởi áo ra giúp anh ta đè lên vết thương, vừa khóc vừa hét to.
Nhưng Cố Vũ Tùng đã không nghe thấy gì cả.
Địa điểm xảy ra tai nạn rất gần bệnh viện, chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã tới.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng lấy mặt nạ oxy đeo cho Cố Vũ Tùng rồi đưa lên xe.
Máu tươi loang lổ đổ dài một đường.
Khương Thu Mộc đang định đứng lên theo thì chân nhũn ra rồi lại té xuống đất.
Người đi đường vội bước tới đỡ cô ấy lên xe cấp cứu.