Tất nhiên khi dùng phép khích tướng thì không thể chỉ chăm chăm khích tướng đàn ông, mà nên vừa đấm vừa xoa.
Tô Ảnh đã ở trong giới này nhiều năm nên rất quen thuộc với trò chiều lòng đàn ông. Nếu cá đã mắc câu thì giờ là lúc thể hiện sức quyến rũ của cô ta, đến lúc thu lưới rồi.
Tô Ảnh đợi rất lâu vẫn không thấy Lưu Thiên Hàn hôn mình. Cô ta khó hiểu mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình bằng mắt khó lường.
Trong mắt anh không hề có chút say mê, ngược lại anh còn nhếch môi, nở nụ cười giễu cợt khiến người ta sợ hãi.
Tô Ảnh bị Lưu Thiên Hàn nhìn đến mức phát hoảng, không chịu được lên tiếng: “Cậu hai Lưu...”
Một giây sau, cô ta bị anh đẩy ra không chút thương tiếc.
Anh đẩy rất mạnh tay, Tô Ảnh không đứng vững, ngã phịch xuống bên cạnh bàn trà, còn tiếp xúc thân mật với thùng rác cạnh bàn.
Lưu Thiên Hàn nhìn cô ta từ trên cao xuống, bỗng nhiên môi anh khẽ nhúc nhích, khí lạnh toát ra từ người anh càng khiến người ta không rét mà run.
“Ừ, đúng là tôi không lên được khi đối mặt với cô!”
Nụ cười trên môi Lưu Thiên Hàn càng thêm ác độc, anh suy tư một lúc rồi tiếp tục nói gằn từng câu từng chữ: “Bởi vì cô quá xấu, tôi nhìn mà thấy buồn nôn, không có hứng thú!”
Mặt mũi Tô Ảnh lập tức trắng bệch như giấy, cô ta không kìm được run rẩy, đến giờ cô ta vẫn không thể tin được những gì Lưu Thiên Hàn vừa nói.
Anh bảo anh không lên được khi đối mặt với cô ta vì cô ta quá xấu ư?
Tô Ảnh cô ta xấu chỗ nào?
Mặc dù cô ta không được tính là người đẹp tuyệt trần, nhưng bề ngoài của cô ta cũng được không ít người khen ngợi, sao cô ta có thể xấu chứ?
Thế nhưng bây giờ cậu hai Lưu lại bảo cô ta quá xấu, anh bị mù rồi phải không?
Điều cấm kỵ nhất với phụ nữ là bị người khác chê xấu hoặc béo. Tô Ảnh rất sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng khi bị chọc vào dây thần kinh mẫn cảm nhất, cô ta vẫn không thể nhịn được.
Cô ta vịn bàn đứng dậy, khó tin nhìn Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai Lưu, vừa rồi anh nói gì cơ? Anh bảo tôi xấu? Sao tôi lại xấu cơ chứ?”
Khi nói câu này cô ta còn đứng thẳng lưng, hàm ý mà cô ta không nói ra là anh nhìn tôi đi, dáng người tôi đẹp thế này, mặt mũi cũng xinh xắn, sao anh lại cảm thấy tôi xấu được, anh bị mù rồi phải không?
Tô Ảnh cảm thấy Lưu Thiên Hàn bị mù thật rồi, chẳng qua cô ta không dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo này thôi.
“Con người quý ở chỗ tự biết mình.”
Lưu Thiên Hàn nói với vẻ mặt lạnh nhạt, trong lúc vô hình trên người anh toát ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thở nổi, biểu cảm trên mặt anh không hề có vẻ dịu dàng thuộc về nhân thế, có thể cho là vậy, bởi vì khuôn mặt ấy quá trưởng thành, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta muốn hét lên.
Nhưng giờ phút này, Tô Ảnh nhìn khuôn mặt đẹp trai khiến phụ nữ phát cuồng kia, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run.
Sao một người lại có thể sỉ nhục người khác không nể nang một chút nào vậy?
Ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn lướt qua Tô Ảnh như đang nhìn một miếng thịt chết: “Từ trên xuống dưới đều xấu!”
Nghe thấy câu này của Lưu Thiên Hàn, Tô Ảnh tức tới nỗi suýt hộc máu, từ trên xuống dưới đều xấu?
Ý anh là toàn thân cô ta đều xấu?
Anh bị mù thật rồi!
Tô Ảnh hận nghiến răng, nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể xấu hổ tức tối mở cửa chạy ra ngoài.
Sau khi Tô Ảnh đi, Lưu Thiên Hàn nhíu mày mở cửa sổ phòng làm việc. Anh đã quen với mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Nhan Nhã Tịnh rồi, mùi nước hoa nồng nặc này khiến anh cảm thấy ghê tởm.
Bị Lưu Thiên Hàn chế giễu như thế, Tô Ảnh không cam lòng. Nhưng anh không nói sai, anh thấy Tô Ảnh rất xấu xí.
Ít nhất là so với Nhan Nhã Tịnh, cô ta xấu cực kì.
Xấu từ đầu tới chân.
Thật ra Lưu Thiên Hàn không quan niệm nhiều về cái đẹp và xấu trên khuôn mặt phụ nữ, anh chỉ cảm thấy mặt của Nhan Nhã Tịnh hợp mắt, cho nên dù những người phụ nữ khác có đẹp bao nhiêu thì ở trong mắt anh, so với Nhan Nhã Tịnh, họ đều xấu xí.
Tâm trạng của Lưu Thiên Hàn vốn đã tệ, bây giờ trong đầu chỉ toàn bóng dáng Nhan Nhã Tịnh, tâm trạng anh lại càng tệ hơn.
Anh không tin cả đời này anh chỉ thích một mình Nhan Nhã Tịnh!
Thậm chí anh còn tức giận nghĩ, anh không có hứng thú với những người phụ nữ khác ngoài Nhan Nhã Tịnh, ai biết có thể có phải là do vấn đề xu hướng tính dục hay không!
Có lẽ vì anh thích đàn ông nên mới không có hứng thú với những người phụ nữ đó?
Anh không thèm thích người phụ nữ vô tâm tuyệt tình Nhan Nhã Tịnh kia đâu!
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng nhanh chóng chạy tới.
Anh ta mở cửa phòng làm việc của Lưu Thiên Hàn ra: “Đại ca, cô ta đâu rồi ạ? Anh đừng lo, tôi sẽ đuổi cô ta ra ngoài giúp anh ngay!”
Nhạc Dũng nhìn quanh phòng làm việc của Lưu Thiên Hàn nhưng không phát hiện bóng dáng người phụ nữ nào đáng nghi, hoang mang hỏi: “Đại ca, sao tôi không thấy ai nhỉ?”
Lưu Thiên Hàn không trả lời, anh chỉ đưa lưng về phía Nhạc Dũng, lạnh lùng đứng bên cửa sổ.
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói lời nào, Nhạc Dũng không dám tiếp tục ở đây làm phiền, kẻo làm đại ca nhà mình không vui.
Nhạc Dũng thông minh, nếu đã không thấy người đâu, anh ta lập tức đoán được chắc chắn đối phương đã bị đại ca ném ra ngoài.
Anh ta đang định hỏi đại ca còn gì dặn dò không, nhưng chưa hỏi ra lời đã cảm thấy lưng đau nhói, sau đó bị Lưu Thiên Hàn đè vào tường.
Nhạc Dũng trợn trừng hai mắt, anh ta... anh ta đang bị đại ca đè vào tường?
Tô Ảnh đã ở trong giới này nhiều năm nên rất quen thuộc với trò chiều lòng đàn ông. Nếu cá đã mắc câu thì giờ là lúc thể hiện sức quyến rũ của cô ta, đến lúc thu lưới rồi.
Tô Ảnh đợi rất lâu vẫn không thấy Lưu Thiên Hàn hôn mình. Cô ta khó hiểu mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình bằng mắt khó lường.
Trong mắt anh không hề có chút say mê, ngược lại anh còn nhếch môi, nở nụ cười giễu cợt khiến người ta sợ hãi.
Tô Ảnh bị Lưu Thiên Hàn nhìn đến mức phát hoảng, không chịu được lên tiếng: “Cậu hai Lưu...”
Một giây sau, cô ta bị anh đẩy ra không chút thương tiếc.
Anh đẩy rất mạnh tay, Tô Ảnh không đứng vững, ngã phịch xuống bên cạnh bàn trà, còn tiếp xúc thân mật với thùng rác cạnh bàn.
Lưu Thiên Hàn nhìn cô ta từ trên cao xuống, bỗng nhiên môi anh khẽ nhúc nhích, khí lạnh toát ra từ người anh càng khiến người ta không rét mà run.
“Ừ, đúng là tôi không lên được khi đối mặt với cô!”
Nụ cười trên môi Lưu Thiên Hàn càng thêm ác độc, anh suy tư một lúc rồi tiếp tục nói gằn từng câu từng chữ: “Bởi vì cô quá xấu, tôi nhìn mà thấy buồn nôn, không có hứng thú!”
Mặt mũi Tô Ảnh lập tức trắng bệch như giấy, cô ta không kìm được run rẩy, đến giờ cô ta vẫn không thể tin được những gì Lưu Thiên Hàn vừa nói.
Anh bảo anh không lên được khi đối mặt với cô ta vì cô ta quá xấu ư?
Tô Ảnh cô ta xấu chỗ nào?
Mặc dù cô ta không được tính là người đẹp tuyệt trần, nhưng bề ngoài của cô ta cũng được không ít người khen ngợi, sao cô ta có thể xấu chứ?
Thế nhưng bây giờ cậu hai Lưu lại bảo cô ta quá xấu, anh bị mù rồi phải không?
Điều cấm kỵ nhất với phụ nữ là bị người khác chê xấu hoặc béo. Tô Ảnh rất sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng khi bị chọc vào dây thần kinh mẫn cảm nhất, cô ta vẫn không thể nhịn được.
Cô ta vịn bàn đứng dậy, khó tin nhìn Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai Lưu, vừa rồi anh nói gì cơ? Anh bảo tôi xấu? Sao tôi lại xấu cơ chứ?”
Khi nói câu này cô ta còn đứng thẳng lưng, hàm ý mà cô ta không nói ra là anh nhìn tôi đi, dáng người tôi đẹp thế này, mặt mũi cũng xinh xắn, sao anh lại cảm thấy tôi xấu được, anh bị mù rồi phải không?
Tô Ảnh cảm thấy Lưu Thiên Hàn bị mù thật rồi, chẳng qua cô ta không dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo này thôi.
“Con người quý ở chỗ tự biết mình.”
Lưu Thiên Hàn nói với vẻ mặt lạnh nhạt, trong lúc vô hình trên người anh toát ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thở nổi, biểu cảm trên mặt anh không hề có vẻ dịu dàng thuộc về nhân thế, có thể cho là vậy, bởi vì khuôn mặt ấy quá trưởng thành, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta muốn hét lên.
Nhưng giờ phút này, Tô Ảnh nhìn khuôn mặt đẹp trai khiến phụ nữ phát cuồng kia, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run.
Sao một người lại có thể sỉ nhục người khác không nể nang một chút nào vậy?
Ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn lướt qua Tô Ảnh như đang nhìn một miếng thịt chết: “Từ trên xuống dưới đều xấu!”
Nghe thấy câu này của Lưu Thiên Hàn, Tô Ảnh tức tới nỗi suýt hộc máu, từ trên xuống dưới đều xấu?
Ý anh là toàn thân cô ta đều xấu?
Anh bị mù thật rồi!
Tô Ảnh hận nghiến răng, nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể xấu hổ tức tối mở cửa chạy ra ngoài.
Sau khi Tô Ảnh đi, Lưu Thiên Hàn nhíu mày mở cửa sổ phòng làm việc. Anh đã quen với mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Nhan Nhã Tịnh rồi, mùi nước hoa nồng nặc này khiến anh cảm thấy ghê tởm.
Bị Lưu Thiên Hàn chế giễu như thế, Tô Ảnh không cam lòng. Nhưng anh không nói sai, anh thấy Tô Ảnh rất xấu xí.
Ít nhất là so với Nhan Nhã Tịnh, cô ta xấu cực kì.
Xấu từ đầu tới chân.
Thật ra Lưu Thiên Hàn không quan niệm nhiều về cái đẹp và xấu trên khuôn mặt phụ nữ, anh chỉ cảm thấy mặt của Nhan Nhã Tịnh hợp mắt, cho nên dù những người phụ nữ khác có đẹp bao nhiêu thì ở trong mắt anh, so với Nhan Nhã Tịnh, họ đều xấu xí.
Tâm trạng của Lưu Thiên Hàn vốn đã tệ, bây giờ trong đầu chỉ toàn bóng dáng Nhan Nhã Tịnh, tâm trạng anh lại càng tệ hơn.
Anh không tin cả đời này anh chỉ thích một mình Nhan Nhã Tịnh!
Thậm chí anh còn tức giận nghĩ, anh không có hứng thú với những người phụ nữ khác ngoài Nhan Nhã Tịnh, ai biết có thể có phải là do vấn đề xu hướng tính dục hay không!
Có lẽ vì anh thích đàn ông nên mới không có hứng thú với những người phụ nữ đó?
Anh không thèm thích người phụ nữ vô tâm tuyệt tình Nhan Nhã Tịnh kia đâu!
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng nhanh chóng chạy tới.
Anh ta mở cửa phòng làm việc của Lưu Thiên Hàn ra: “Đại ca, cô ta đâu rồi ạ? Anh đừng lo, tôi sẽ đuổi cô ta ra ngoài giúp anh ngay!”
Nhạc Dũng nhìn quanh phòng làm việc của Lưu Thiên Hàn nhưng không phát hiện bóng dáng người phụ nữ nào đáng nghi, hoang mang hỏi: “Đại ca, sao tôi không thấy ai nhỉ?”
Lưu Thiên Hàn không trả lời, anh chỉ đưa lưng về phía Nhạc Dũng, lạnh lùng đứng bên cửa sổ.
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói lời nào, Nhạc Dũng không dám tiếp tục ở đây làm phiền, kẻo làm đại ca nhà mình không vui.
Nhạc Dũng thông minh, nếu đã không thấy người đâu, anh ta lập tức đoán được chắc chắn đối phương đã bị đại ca ném ra ngoài.
Anh ta đang định hỏi đại ca còn gì dặn dò không, nhưng chưa hỏi ra lời đã cảm thấy lưng đau nhói, sau đó bị Lưu Thiên Hàn đè vào tường.
Nhạc Dũng trợn trừng hai mắt, anh ta... anh ta đang bị đại ca đè vào tường?