Nhan Nhã Tịnh thiếu chút nữa thì không có tiền đồ mà nộp vũ khí đầu hàng trước sắc đẹp của anh, nhưng chút lý trí còn sót lại vẫn giúp cô tiếp tục giữ vững nguyên tắc, "Không... không add!"
Nhưng mà, cái tay cầm di động của cô lại không có tiền đồ mềm nhũn ra, di động rơi ra mất.
Thấy di động từ trong tay Nhan Nhã Tịnh trượt xuống, khoé môi Lưu Thiên Hàn nhếch lên một nụ cười đạt được mục đích, liền nhã nhặn cúi người xuống, nhặt lấy di động của Nhan Nhã Tịnh.
Chấp nhận yêu cầu add friend, lại bỏ số điện thoại của anh ra khỏi black list.
Một loạt động tác này, một mạch làm xong, anh mới trả lại di động của Nhan Nhã Tịnh cho cô.
Nhạc Dũng thật không có sở thích đặc biệt như thích rình coi người khác, nhưng từ trong gương chiếu hậu, anh vừa hay có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, nhìn thấy một loạt động tác này của Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng trực tiếp bị doạ ngây người.
Vãi, Như vậy cũng được luôn hả?!
Đại ca lại dùng tới mĩ nhân kế, hôn cô Nhan nửa ngày, chỉ vì muốn nhân cơ hội lấy được điện thoại của cô Nhan, add friend, gỡ black list?
Thật quá quá quá quá quá không biết xấu hổ đi!
Nhạc Dũng thật sự không muốn tiếp tục nhìn vị Đại ca không biết xấu hổ nữa, anh ta chỉ đành lặng lẽ dựng vách ngăn lên.
Nhan Nhã Tịnh cũng bị động tác của Lưu Thiên Hàn doạ cho ngây người luôn, cô còn cho rằng Anh Lưu đột nhiên hôn cô vì cô quá đẹp, quá cuốn hút anh chứ, ai dè, anh hôn cô chỉ vì muốn add friend gì gì đó!
Nhan Nhã Tịnh yên lặng ngồi qua một bên, sao cô cứ có cảm giác như người không bằng điện thoại ấy nhỉ?
Nhan Nhã Tịnh tức đến lại không muốn để ý tới Lưu Thiên Hàn nữa rồi.
Lưu Thiên Hàn thấy cô tức phụng phịu ngoảnh mặt sang một bên, anh khẽ mềm giọng dỗ dành, "Nhan Nhã Tịnh, đừng tức giận nữa, sau này anh sẽ không tuỳ tiện xoá kết bạn với em, càng sẽ không kéo số của em vào black list nữa."
Giọng nói của anh, còn dễ nghe hơn đã tiếng đàn hay nhất, mang theo sự mê hoặc khiến lỗ tai người ta muốn mang thai, "Em tức giận, anh sẽ đau lòng."
Nghe Lưu Thiên Hàn nói, trong lòng Nhan Nhã Tịnh ấm áp mềm mại một mảnh, Anh Lưu nói chuyện, sao lại dễ nghe như thế này chứ! Dễ nghe tới mức, cô đều không muốn tức giận với anh nữa!
Nhan Nhã Tịnh khẽ thở dài một tiếng, quay mặt lại, dùng sức ôm lấy Lưu Thiên Hàn.
"Anh Hai, hôm qua em không phải là tức giận, là em khó chịu. Anh không cần em nữa, em cảm thấy mình như bị cả thế giới vứt bỏ. Anh Hai, về sau anh đừng có không cần em nữa có được không?"
Trái tim Lưu Thiên Hàn trực tiếp mềm thành một vũng nước, cô gái nhỏ này, sao lại khiến người thương đến vậy chứ!
Anh chỉ sợ cô không yêu anh, không cần anh, anh thích cô như vậy, làm sao có thể sẽ không cần cô chứ!
Lưu Thiên Hàn không nói gì nữa, chỉ là dùng sức, dùng sức hơn nữa ôm lấy cô, cơ hồ như muốn khảm cơ thể ấm áp mềm mại của cô vào nơi thiêng liêng nhất trong linh hồn anh......
Nhan Nhã Tịnh vừa đến bệnh viện, văn phòng bọn họ liền bùng nổ rồi.
Hà Tư Vũ mặt đầy hưng phấn lao đến, "Chủ nhiệm Nhan, có phải tối qua Cậu Thẩm đưa chị về không? Chị với Cậu Thẩm phát triển đến đâu rồi?"
Vu Tiếu cầm điện thoại của mình lắc lư trước mặt Nhan Nhã Tịnh, trên màn hình điện thoại, lại là tấm hình Thẩm Quyện nửa quỳ trên đất buộc dây giày cho Nhan Nhã Tịnh, "Woa, Chủ nhiệm Nhan, Cậu Thẩm lại đích thân buộc dây giày cho chị nha! Đây là yêu chiều kiểu thần tiên gì thế! Chủ nhiệm Nhan, chị mau nói đi, tối qua chị với Cậu Thẩm đi hẹn hò ở đâu?"
Nhan Nhã Tịnh bị Hà Tư Vũ và Vu Tiếu nói tới đầy mặt sững sờ, tối hôm qua cô ở bên Anh Lưu có được không!
Còn về phát triển đến đâu...
Ài, vẫn là ước muốn chưa thành a!
Tầm mắt của Nhan Nhã Tịnh mờ mịt rơi trên màn hình điện thoại của Vu Tiếu, nhìn thấy tấm hình này cô càng ngơ hơn nữa, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới, tấm hình này lại bị người chụp lại.
Ba người thành hổ, truyền thông lại càng giỏi bắt gió bắt bóng, quan hệ giữa cô và Thẩm Quyện, còn không biết sẽ bị viết thành thế nào nữa!
Nhan Nhã Tịnh không còn tâm trạng ở đây nói nhăng nói cuội với Vu Tiếu và Hà Tư Vũ nữa, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, tìm kiếm tin tức về buổi tiệc giao lưu tối qua.
Quả thật, hình ảnh cô và Thẩm Quyện ôm nhau khiêu vũ, đã lên trang nhất tin tức.
Thêm cả bức ảnh Thẩm Quyện nghiêng mặt lấy đồ trên tóc cô xuống đó, với bức ảnh buộc dây giày này, muốn khiến người khác tin giữa cô và Thẩm Quyện là trong sạch cũng khó.
Đặc biệt là những tiêu đề tin tức, vì muốn thu hút ánh mắt càng là bùng nổ đến nghe rợn tóc gáy.
Cái gì mà......
Càng khiến Nhan Nhã Tịnh suy sụp hơn nữa, là không biết papartamlinh247i của nhà nào, lại còn chụp được cả ảnh Thẩm Quyện đưa cô về Tầm Viên.
Trong ảnh, Thẩm Quyện cõng cô xuống xe, lúc đó tuy đúng là cô không cẩn thận bị trẹo chân, nhưng bị truyền thông viết ra, nhìn thế nào cũng không thuần khiết.
Tiêu đề của bài báo này, càng khiến Nhan Nhã Tịnh như bị sét đánh đến ngoài khét trong sống.
. (*Hương khuê: phòng ở của người con gái theo cách gọi cổ).
Được thôi, cô nên lấy làm may là cảnh cô và Lưu Thiên Hàn ở bên ngoài biệt thự không bị papartamlinh247i chụp được, bằng không thì đúng là thiên hạ đại loạn.
Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa tỉnh hồn lại từ những tiêu đề nghe rợn tóc gáy này, giọng nói kích động của Hà Tư Vũ lại vang lên bên tai cô, "Cho nên, Chủ nhiệm Nhan, tối qua chị với Cậu Thẩm ở cùng nhau rồi?"
"Tiến triển này, cũng nhanh quá đi mất! Nhưng mà, em thích! Gặp được người đàn ông mà mình thích, nên mạnh mẽ đẩy ngã anh ta! Chủ nhiệm Nhan, chị làm đúng lắm!"
Nhan Nhã Tịnh, "..."
Hà Tư Vũ vẫn chìm trong sự hưng phấn không tên của mình không tự thoát ra được, cô ấy ôm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, "Chủ nhiệm Nhan, dáng người Cậu Thẩm thế nào? Có phải rất rất đẹp không? Chủ nhiệm Nhan, chị có thể tiết lộ cho em một tí không?"
Vu Tiếu thu hồi tầm mắt từ trên màn hình điện thoại, "Chân Cậu Thẩm thật dài! Chủ nhiệm Nhan, dáng người Cậu Thẩm đẹp như vậy, cô có chụp vài tấm không? Thật muốn liếm màn hình! Chủ nhiệm Nhan, cô có thể thoả mãn chút tâm nguyện nhỏ bé này của tôi không?"
"Khụ khụ..."
Đối với sự kích động của Hà Tư Vũ và Vũ Tiếu, Nhan Nhã Tịnh rất cạn lời, cô yếu ớt hít một hơi, "Muốn biết dáng người Cậu Thẩm rốt cuộc như thế nào, các cô tự đi nhìn là được mà! Tôi nói rõ một lần nữa, giữa tôi và Cậu Thẩm, thật sự không có gì cả!"
Vu Tiếu và Hà Tư Vũ hiển nhiên là không tin lời Nhan Nhã Tịnh nói, bọn họ vẫn hưng phấn như cũ trêu ghẹo Nhan Nhã Tịnh, hai người bọn họ không tin Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh cũng không sao cả, chỉ cần vị vua dấm ở nhà chịu tin cô, cô liền vạn sự may mắn rồi.
Nhan Nhã Tịnh lo cái vại dấm nào đó nhìn thấy tin tức hôm nay lại bùng nổ, cô liền vội lặng lẽ gửi cho Lưu Thiên Hàn một tin nhắn.
"Anh Hai, tin tức hôm này đều là viết bậy đó! Em không có chút hứng thú nào với Cậu Thẩm, em chỉ có hứng thú với anh!"
"Ừ."
Nhan Nhã Tịnh nhận lại, chỉ là một câu trả lời ngắn gọn súc tích, nhưng xem đi xem lại chữ này, khoé miệng Nhan Nhã Tịnh nhịn không được kéo lên.
Cô tựa hồ như nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ lại kiêu ngạo của Lưu Thiên Hàn.
Nghĩ nghĩ, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên muốn trêu chọc Lưu Thiên Hàn một chút.
"Anh Hai, tối qua ở lại hương khuê của em cảm giác thế nào? Tối nay có muốn tiếp tục ở lại hương khuê của em không?"
Sau khi gửi đi tin nhắn này, Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút thấp thỏm, vạn nhất Lưu Thiên Hàn nói không muốn, hoặc chế cô không biết xấu hổ thì sao?
Nhưng mà, cái tay cầm di động của cô lại không có tiền đồ mềm nhũn ra, di động rơi ra mất.
Thấy di động từ trong tay Nhan Nhã Tịnh trượt xuống, khoé môi Lưu Thiên Hàn nhếch lên một nụ cười đạt được mục đích, liền nhã nhặn cúi người xuống, nhặt lấy di động của Nhan Nhã Tịnh.
Chấp nhận yêu cầu add friend, lại bỏ số điện thoại của anh ra khỏi black list.
Một loạt động tác này, một mạch làm xong, anh mới trả lại di động của Nhan Nhã Tịnh cho cô.
Nhạc Dũng thật không có sở thích đặc biệt như thích rình coi người khác, nhưng từ trong gương chiếu hậu, anh vừa hay có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, nhìn thấy một loạt động tác này của Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng trực tiếp bị doạ ngây người.
Vãi, Như vậy cũng được luôn hả?!
Đại ca lại dùng tới mĩ nhân kế, hôn cô Nhan nửa ngày, chỉ vì muốn nhân cơ hội lấy được điện thoại của cô Nhan, add friend, gỡ black list?
Thật quá quá quá quá quá không biết xấu hổ đi!
Nhạc Dũng thật sự không muốn tiếp tục nhìn vị Đại ca không biết xấu hổ nữa, anh ta chỉ đành lặng lẽ dựng vách ngăn lên.
Nhan Nhã Tịnh cũng bị động tác của Lưu Thiên Hàn doạ cho ngây người luôn, cô còn cho rằng Anh Lưu đột nhiên hôn cô vì cô quá đẹp, quá cuốn hút anh chứ, ai dè, anh hôn cô chỉ vì muốn add friend gì gì đó!
Nhan Nhã Tịnh yên lặng ngồi qua một bên, sao cô cứ có cảm giác như người không bằng điện thoại ấy nhỉ?
Nhan Nhã Tịnh tức đến lại không muốn để ý tới Lưu Thiên Hàn nữa rồi.
Lưu Thiên Hàn thấy cô tức phụng phịu ngoảnh mặt sang một bên, anh khẽ mềm giọng dỗ dành, "Nhan Nhã Tịnh, đừng tức giận nữa, sau này anh sẽ không tuỳ tiện xoá kết bạn với em, càng sẽ không kéo số của em vào black list nữa."
Giọng nói của anh, còn dễ nghe hơn đã tiếng đàn hay nhất, mang theo sự mê hoặc khiến lỗ tai người ta muốn mang thai, "Em tức giận, anh sẽ đau lòng."
Nghe Lưu Thiên Hàn nói, trong lòng Nhan Nhã Tịnh ấm áp mềm mại một mảnh, Anh Lưu nói chuyện, sao lại dễ nghe như thế này chứ! Dễ nghe tới mức, cô đều không muốn tức giận với anh nữa!
Nhan Nhã Tịnh khẽ thở dài một tiếng, quay mặt lại, dùng sức ôm lấy Lưu Thiên Hàn.
"Anh Hai, hôm qua em không phải là tức giận, là em khó chịu. Anh không cần em nữa, em cảm thấy mình như bị cả thế giới vứt bỏ. Anh Hai, về sau anh đừng có không cần em nữa có được không?"
Trái tim Lưu Thiên Hàn trực tiếp mềm thành một vũng nước, cô gái nhỏ này, sao lại khiến người thương đến vậy chứ!
Anh chỉ sợ cô không yêu anh, không cần anh, anh thích cô như vậy, làm sao có thể sẽ không cần cô chứ!
Lưu Thiên Hàn không nói gì nữa, chỉ là dùng sức, dùng sức hơn nữa ôm lấy cô, cơ hồ như muốn khảm cơ thể ấm áp mềm mại của cô vào nơi thiêng liêng nhất trong linh hồn anh......
Nhan Nhã Tịnh vừa đến bệnh viện, văn phòng bọn họ liền bùng nổ rồi.
Hà Tư Vũ mặt đầy hưng phấn lao đến, "Chủ nhiệm Nhan, có phải tối qua Cậu Thẩm đưa chị về không? Chị với Cậu Thẩm phát triển đến đâu rồi?"
Vu Tiếu cầm điện thoại của mình lắc lư trước mặt Nhan Nhã Tịnh, trên màn hình điện thoại, lại là tấm hình Thẩm Quyện nửa quỳ trên đất buộc dây giày cho Nhan Nhã Tịnh, "Woa, Chủ nhiệm Nhan, Cậu Thẩm lại đích thân buộc dây giày cho chị nha! Đây là yêu chiều kiểu thần tiên gì thế! Chủ nhiệm Nhan, chị mau nói đi, tối qua chị với Cậu Thẩm đi hẹn hò ở đâu?"
Nhan Nhã Tịnh bị Hà Tư Vũ và Vu Tiếu nói tới đầy mặt sững sờ, tối hôm qua cô ở bên Anh Lưu có được không!
Còn về phát triển đến đâu...
Ài, vẫn là ước muốn chưa thành a!
Tầm mắt của Nhan Nhã Tịnh mờ mịt rơi trên màn hình điện thoại của Vu Tiếu, nhìn thấy tấm hình này cô càng ngơ hơn nữa, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới, tấm hình này lại bị người chụp lại.
Ba người thành hổ, truyền thông lại càng giỏi bắt gió bắt bóng, quan hệ giữa cô và Thẩm Quyện, còn không biết sẽ bị viết thành thế nào nữa!
Nhan Nhã Tịnh không còn tâm trạng ở đây nói nhăng nói cuội với Vu Tiếu và Hà Tư Vũ nữa, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, tìm kiếm tin tức về buổi tiệc giao lưu tối qua.
Quả thật, hình ảnh cô và Thẩm Quyện ôm nhau khiêu vũ, đã lên trang nhất tin tức.
Thêm cả bức ảnh Thẩm Quyện nghiêng mặt lấy đồ trên tóc cô xuống đó, với bức ảnh buộc dây giày này, muốn khiến người khác tin giữa cô và Thẩm Quyện là trong sạch cũng khó.
Đặc biệt là những tiêu đề tin tức, vì muốn thu hút ánh mắt càng là bùng nổ đến nghe rợn tóc gáy.
Cái gì mà......
Càng khiến Nhan Nhã Tịnh suy sụp hơn nữa, là không biết papartamlinh247i của nhà nào, lại còn chụp được cả ảnh Thẩm Quyện đưa cô về Tầm Viên.
Trong ảnh, Thẩm Quyện cõng cô xuống xe, lúc đó tuy đúng là cô không cẩn thận bị trẹo chân, nhưng bị truyền thông viết ra, nhìn thế nào cũng không thuần khiết.
Tiêu đề của bài báo này, càng khiến Nhan Nhã Tịnh như bị sét đánh đến ngoài khét trong sống.
. (*Hương khuê: phòng ở của người con gái theo cách gọi cổ).
Được thôi, cô nên lấy làm may là cảnh cô và Lưu Thiên Hàn ở bên ngoài biệt thự không bị papartamlinh247i chụp được, bằng không thì đúng là thiên hạ đại loạn.
Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa tỉnh hồn lại từ những tiêu đề nghe rợn tóc gáy này, giọng nói kích động của Hà Tư Vũ lại vang lên bên tai cô, "Cho nên, Chủ nhiệm Nhan, tối qua chị với Cậu Thẩm ở cùng nhau rồi?"
"Tiến triển này, cũng nhanh quá đi mất! Nhưng mà, em thích! Gặp được người đàn ông mà mình thích, nên mạnh mẽ đẩy ngã anh ta! Chủ nhiệm Nhan, chị làm đúng lắm!"
Nhan Nhã Tịnh, "..."
Hà Tư Vũ vẫn chìm trong sự hưng phấn không tên của mình không tự thoát ra được, cô ấy ôm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, "Chủ nhiệm Nhan, dáng người Cậu Thẩm thế nào? Có phải rất rất đẹp không? Chủ nhiệm Nhan, chị có thể tiết lộ cho em một tí không?"
Vu Tiếu thu hồi tầm mắt từ trên màn hình điện thoại, "Chân Cậu Thẩm thật dài! Chủ nhiệm Nhan, dáng người Cậu Thẩm đẹp như vậy, cô có chụp vài tấm không? Thật muốn liếm màn hình! Chủ nhiệm Nhan, cô có thể thoả mãn chút tâm nguyện nhỏ bé này của tôi không?"
"Khụ khụ..."
Đối với sự kích động của Hà Tư Vũ và Vũ Tiếu, Nhan Nhã Tịnh rất cạn lời, cô yếu ớt hít một hơi, "Muốn biết dáng người Cậu Thẩm rốt cuộc như thế nào, các cô tự đi nhìn là được mà! Tôi nói rõ một lần nữa, giữa tôi và Cậu Thẩm, thật sự không có gì cả!"
Vu Tiếu và Hà Tư Vũ hiển nhiên là không tin lời Nhan Nhã Tịnh nói, bọn họ vẫn hưng phấn như cũ trêu ghẹo Nhan Nhã Tịnh, hai người bọn họ không tin Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh cũng không sao cả, chỉ cần vị vua dấm ở nhà chịu tin cô, cô liền vạn sự may mắn rồi.
Nhan Nhã Tịnh lo cái vại dấm nào đó nhìn thấy tin tức hôm nay lại bùng nổ, cô liền vội lặng lẽ gửi cho Lưu Thiên Hàn một tin nhắn.
"Anh Hai, tin tức hôm này đều là viết bậy đó! Em không có chút hứng thú nào với Cậu Thẩm, em chỉ có hứng thú với anh!"
"Ừ."
Nhan Nhã Tịnh nhận lại, chỉ là một câu trả lời ngắn gọn súc tích, nhưng xem đi xem lại chữ này, khoé miệng Nhan Nhã Tịnh nhịn không được kéo lên.
Cô tựa hồ như nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ lại kiêu ngạo của Lưu Thiên Hàn.
Nghĩ nghĩ, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên muốn trêu chọc Lưu Thiên Hàn một chút.
"Anh Hai, tối qua ở lại hương khuê của em cảm giác thế nào? Tối nay có muốn tiếp tục ở lại hương khuê của em không?"
Sau khi gửi đi tin nhắn này, Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút thấp thỏm, vạn nhất Lưu Thiên Hàn nói không muốn, hoặc chế cô không biết xấu hổ thì sao?