Đúng vậy, người phụ nữ đứng trong bóng tối là Phó Cẩn, mẹ của Cung Tư Mỹ.
Bà rũ mắt xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Nhan Nhã Tịnh cười lạnh, nếu như bây giờ Nhan Nhã Tịnh mà tỉnh táo thì chắc chắn sẽ bị nụ cười của bà ta dọa cho nổi da gà.
"Nhan Nhã Tịnh, vốn dĩ là tôi định trực tiếp tiễn cô đi gặp Lệ Bảo Khiết cơ, nhưng bây giờ, tôi lại thay đổi chủ ý rồi. Tôi lại cảm thấy để cho cô với Cung Trí Cương loạn luân với nhau càng thú vị hơn! "
"Nhan Nhã Tịnh, cô nói xem, đợi cô trở thành người phụ nữ của Cung Trí Cương, sau đó nó biết cô là em gái ruột của nó, nét mặt của hắn sẽ đặc sắc thế nào đây? "
Tối nay, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh uống rượu ở sảnh lớn của Lam Điều, chỗ hai người ngồi có chút khuất trong góc, cộng thêm cả ánh đèn trong Lam Điều hỗn loạn, ai bận việc người đó, thật đúng là không có ai chú ý tới tình huống chỗ Nhan Nhã Tịnh.
Lúc này An Trí Dũng ôm Tô Thu Quỳnh ra ngoài, ngược lại có người nhìn thấy rồi, nhưng mặt Tô Thu Quỳnh chôn trước ngực anh ta, anh ta ôm Tô Thu Quỳnh như vậy lại không giống như bắt cóc, ngược lại càng giống như ôm bạn gái đã say rượu của mình về nhà hơn, tự nhiên sẽ không có ai nghĩ nhiều.
"Nhan Nhã Tịnh, cô biết tôi hận cô nhường nào không? Lệ Bảo Khiết cướp người đàn ông của tôi, bây giờ, cô lại cướp người của con gái cưng tôi, tôi hận không thể băm cô thành trăm mảnh! "
"Có điều, cô rất nhanh liền không có tư cách cướp đàn ông với Tiểu Mỹ nữa rồi, cô với anh trai ruột của cô, cả đời này liền sẽ không có mặt mũi gặp người khác nữa! "
Nói xong, Phó Cẩn bỗng nhiên thu lại bàn tay trên mặt Nhan Nhã Tịnh, thực ra bà ta muốn trực tiếp xé nát khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh, nhưng một ít chuyện bà làm trước đây đã khiến cho người nhà họ Cung nghi ngờ, bà bây giờ không còn dám trắng trợn để cho hai bàn tay của mình nhuốm đầy máu tươi nữa rồi.
Phó Cẩn liếc mắt ra hiệu với người đàn ông đứng sau lưng mình, người đàn ông kia hiểu ý bà ta, liền nhanh chóng đem Nhan Nhã Tịnh đang ngã ở trên ghế sô pha ôm ngang lên.
Trên người người đàn ông nọ mặc một chiếc áo khoác gió rộng thùng thình, khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh bị hắn giấu bên trong áo khoác, người đến người đi thật sự nhìn không rõ khuôn mặt cô gái trong lòng hắn.
Hơn nữa ở Lam Điều, một người đàn ông ôm một người phụ nữ, cảnh tượng như vậy không thể bình thường hơn được, căn bản sẽ không có ai hoài nghi.
Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ là đang ngủ say sưa, sau khi bị người đàn ông kia ôm lên, cô đột nhiên dần dần mở mắt tỉnh dậy.
Nhưng khi mở mắt ra xong, trước mặt cô vẫn là một mảnh tối tăm.
Đầu Nhan Nhã Tịnh đau cực kỳ, cô vốn dĩ định nhắm mắt ngủ thêm lúc nữa, nhưng khí tức xa lạ khiến trong lòng cô hoảng sợ vô cùng, cô đột nhiên vươn tay lên, giật cái áo mà hắn đắp trên người cô xuống.
"Anh là ai? Mau buông tôi ra! "
Tay Nhan Nhã Tịnh dùng sức muốn đẩy người đàn ông kia ra, nhưng sức lực của hắn ta lại quá lớn, hai cánh tay của hắn tựa như kìm sắt, giữ chặt đến nỗi cô không thể nào đẩy ra được.
"Buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra! "
Nhan Nhã Tịnh ý thức được nguy hiểm, cô gấp muốn chết, mặc dù đầu váng đến kịch liệt nhưng cô vẫn liều mạng giãy dụa: "Thả tôi xuống! Cứu mạng! "
Người đàn ông kia cũng không nghĩ đến Nhan Nhã Tịnh sẽ đột nhiên tỉnh lại, hắn sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, liền vội vàng rút một tay ra, dùng sức bịt miệng Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh không chút khách khí, há miệng liền hung hăng cắn vào tay người đàn ông kia, cô cho là, cô cắn mạnh như vậy, người đàn ông kia kiểu gì cũng sẽ phải buông cô ra, nhưng hắn ta dường như là không biết đau vậy, vẫn như cũ gắt gao bịt miệng cô.
Cô không cách nào kêu cứu được, cô không thoát ra được sự kiềm chế của hắn ta, cô chỉ có thể mặc cho hăn sta ôm cô hướng về phòng bao trên lầu.
Thu Quỳnh đâu?
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên ý thức được một chuyện rất nghiêm trọng, nếu như Tô Thu Quỳnh vẫn an toàn, cô đột nhiên bị người khác ôm đi, thì cô ấy không thể nào không ngăn cản.
Cũng có nghĩa là, Tô Thu Quỳnh bây giờ nhất định là không có cách nào ngăn cản cả.
Những kẻ này đã làm gì với Thu Quỳnh chứ?!
"Ô ô…"
Nhan Nhã Tịnh muốn hỏi người đàn ông này Tô Thu Quỳnh đang ở đâu, bọn họ đã làm gì cô ấy rồi, nhưng miệng của cô bị hắn ta bịt lại, từ miệng cô chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô.
Người đàn ông này ôm cô lên phòng bao trên tầng cao nhất, hắn ta kéo cửa lớn phòng bao ra, liền nhanh chóng vứt cô vào bên trong.
Trong phòng một mảnh tối om, một màu đen kịt khiến người ta không có cảm giác an toàn.
Nhan Nhã Tịnh xông đến trước cửa phòng bao, tay cô dùng sức, muốn kéo mở cửa phòng bao ra.
Chỉ là, cửa phòng bao đã bị khóa trái từ bên ngoài, cô không mở được.
Nhan Nhã Tịnh lần mò mở đèn trong phòng lên, cô nhìn thấy, nới gần cửa sổ của phòng bao có một chiếc giường lớn màu đen, trên giường trống trải, đến cả bóng con ma cũng không có.
Ý thức của Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng hỗn độn, tầm nhìn cũng ngày càng mơ hồ trong đầu cô toàn là bột nhão, bây giờ cô căn bàn là không có một tế bào dư thừa nào để suy xét.
Cô lảo đảo đi đến bên giường, thật muốn nằm lên giường ngủ một giấc say sưa.
Nhưng cô vừa mới nằm xuống giường, đầu óc mơ hồ lại tỉnh táo hơn một chút.
Cô là bị người khác cưỡng chế nhốt trong gian phòng bao này, ở đây rất nguy hiểm.
Cô cũng không tìm thấy Thu Quỳnh, cô phải đi tìm Thu Quỳnh!
Nhan Nhã Tịnh dãy dụa từ trên giường đứng lên, mí mắt trên và mí mắt dưới của cô đánh nhau không ngừng, chút tửu lượng đó của cô, sau khi say rượu còn có thể duy trì tỉnh táo trong thời gian ngắn, đối với cô mà nói đã là cực hạn rồi.
Cơ thể Nhan Nhã Tịnh đột nhiên lảo đảo một cái, trực tiếp ngã bò trên mặt đất.
Tay của cô không ngừng tóm loạn trên mặt đất, nhưng chi dù cô có ra sức tóm thế nào đi chăng nữa, lần này, cô cũng không có cách nào bò dậy từ trên mặt đất được.
Lúc Cung Trí Cương từ trong phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy một cảnh như thế này, một cô gái mặc váy liền thân màu trắng, bò trên mặt đất không ngừng cào giống như bơi chó vậy, chân còn hơi cong lên, dễ thương mê người đến không hình dung được.
Cung Trí Cương trước nay luôn cẩn thận, chỉ là không ngờ đến tối nay lại có người lớn mật dám bỏ thuốc trong vào rượu của anh, anh không ngờ đến có người không sợ chết, vậy mà lại trúng kế của người khác.
Anh trước nay giữ mình trong sạch, bị bỏ thuốc xong tất nhiên sẽ không đi tìm phụ nữ phát tiết, anh trực tiếp về phòng tắm nước lạnh.
Nhưng không ngờ đến trong phòng của anh vậy mà lại tự nhiên xuất hiện một cô gái.
Đây là, nữ nhân mà đám người cổ hủ nhà họ Cung đó tìm đến sao?
Cho dù là có cảm thấy bóng lưng của cô có chút mê người, phản ứng đầu tiên của Cung Trí Cương vẫn là phải đem cô vứt ra ngoài.
"Đứng dậy! Cút! "
Tron giọng nói của Cung Trí Cương có mang theo sát khí rõ ràng, người đàn ông đi ra từ Tu La Tràng, trên người anh mang theo sự u ám như địa ngục vậy, khiến cho người khác không khống chế được mà sợ hãi.
Nếu như vào lúc tỉnh táo thì Nhan Nhã Tịnh chắc chắc sẽ bị giọng nói của Cung Trí Cương dọa cho không nhẹ, nhưng sau khi say rượu, phản ứng của cô luôn châm chạp, đối với giọng nói này cô thật sự không cảm thấy sợ hãi gì cả.
Hơn nữa bây giờ cô đã say lắm rồi, sớm đã quên mất trời trăng mây gió gì rồi, quên mất tình cảnh hiện tại của mình.
Cô chỉ mơ hồ mà nghĩ, có người tìm cô xem bói sao?
Nhan Nhã Tịnh xoay mặt qua, dùng đôi mắt say lờ đờ nhìn Cung Trí Cương, gương mặt tuấn tú cách không xa kia, không ngừng lắc qua lắc lại khiến cô nhìn không rõ.
Sau đó, gương mặt kia lại bắt đầu xuất hiện rất nhiều ảo ảnh, cuối cùng đều biến thành khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn.
Bà rũ mắt xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Nhan Nhã Tịnh cười lạnh, nếu như bây giờ Nhan Nhã Tịnh mà tỉnh táo thì chắc chắn sẽ bị nụ cười của bà ta dọa cho nổi da gà.
"Nhan Nhã Tịnh, vốn dĩ là tôi định trực tiếp tiễn cô đi gặp Lệ Bảo Khiết cơ, nhưng bây giờ, tôi lại thay đổi chủ ý rồi. Tôi lại cảm thấy để cho cô với Cung Trí Cương loạn luân với nhau càng thú vị hơn! "
"Nhan Nhã Tịnh, cô nói xem, đợi cô trở thành người phụ nữ của Cung Trí Cương, sau đó nó biết cô là em gái ruột của nó, nét mặt của hắn sẽ đặc sắc thế nào đây? "
Tối nay, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh uống rượu ở sảnh lớn của Lam Điều, chỗ hai người ngồi có chút khuất trong góc, cộng thêm cả ánh đèn trong Lam Điều hỗn loạn, ai bận việc người đó, thật đúng là không có ai chú ý tới tình huống chỗ Nhan Nhã Tịnh.
Lúc này An Trí Dũng ôm Tô Thu Quỳnh ra ngoài, ngược lại có người nhìn thấy rồi, nhưng mặt Tô Thu Quỳnh chôn trước ngực anh ta, anh ta ôm Tô Thu Quỳnh như vậy lại không giống như bắt cóc, ngược lại càng giống như ôm bạn gái đã say rượu của mình về nhà hơn, tự nhiên sẽ không có ai nghĩ nhiều.
"Nhan Nhã Tịnh, cô biết tôi hận cô nhường nào không? Lệ Bảo Khiết cướp người đàn ông của tôi, bây giờ, cô lại cướp người của con gái cưng tôi, tôi hận không thể băm cô thành trăm mảnh! "
"Có điều, cô rất nhanh liền không có tư cách cướp đàn ông với Tiểu Mỹ nữa rồi, cô với anh trai ruột của cô, cả đời này liền sẽ không có mặt mũi gặp người khác nữa! "
Nói xong, Phó Cẩn bỗng nhiên thu lại bàn tay trên mặt Nhan Nhã Tịnh, thực ra bà ta muốn trực tiếp xé nát khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh, nhưng một ít chuyện bà làm trước đây đã khiến cho người nhà họ Cung nghi ngờ, bà bây giờ không còn dám trắng trợn để cho hai bàn tay của mình nhuốm đầy máu tươi nữa rồi.
Phó Cẩn liếc mắt ra hiệu với người đàn ông đứng sau lưng mình, người đàn ông kia hiểu ý bà ta, liền nhanh chóng đem Nhan Nhã Tịnh đang ngã ở trên ghế sô pha ôm ngang lên.
Trên người người đàn ông nọ mặc một chiếc áo khoác gió rộng thùng thình, khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh bị hắn giấu bên trong áo khoác, người đến người đi thật sự nhìn không rõ khuôn mặt cô gái trong lòng hắn.
Hơn nữa ở Lam Điều, một người đàn ông ôm một người phụ nữ, cảnh tượng như vậy không thể bình thường hơn được, căn bản sẽ không có ai hoài nghi.
Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ là đang ngủ say sưa, sau khi bị người đàn ông kia ôm lên, cô đột nhiên dần dần mở mắt tỉnh dậy.
Nhưng khi mở mắt ra xong, trước mặt cô vẫn là một mảnh tối tăm.
Đầu Nhan Nhã Tịnh đau cực kỳ, cô vốn dĩ định nhắm mắt ngủ thêm lúc nữa, nhưng khí tức xa lạ khiến trong lòng cô hoảng sợ vô cùng, cô đột nhiên vươn tay lên, giật cái áo mà hắn đắp trên người cô xuống.
"Anh là ai? Mau buông tôi ra! "
Tay Nhan Nhã Tịnh dùng sức muốn đẩy người đàn ông kia ra, nhưng sức lực của hắn ta lại quá lớn, hai cánh tay của hắn tựa như kìm sắt, giữ chặt đến nỗi cô không thể nào đẩy ra được.
"Buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra! "
Nhan Nhã Tịnh ý thức được nguy hiểm, cô gấp muốn chết, mặc dù đầu váng đến kịch liệt nhưng cô vẫn liều mạng giãy dụa: "Thả tôi xuống! Cứu mạng! "
Người đàn ông kia cũng không nghĩ đến Nhan Nhã Tịnh sẽ đột nhiên tỉnh lại, hắn sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, liền vội vàng rút một tay ra, dùng sức bịt miệng Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh không chút khách khí, há miệng liền hung hăng cắn vào tay người đàn ông kia, cô cho là, cô cắn mạnh như vậy, người đàn ông kia kiểu gì cũng sẽ phải buông cô ra, nhưng hắn ta dường như là không biết đau vậy, vẫn như cũ gắt gao bịt miệng cô.
Cô không cách nào kêu cứu được, cô không thoát ra được sự kiềm chế của hắn ta, cô chỉ có thể mặc cho hăn sta ôm cô hướng về phòng bao trên lầu.
Thu Quỳnh đâu?
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên ý thức được một chuyện rất nghiêm trọng, nếu như Tô Thu Quỳnh vẫn an toàn, cô đột nhiên bị người khác ôm đi, thì cô ấy không thể nào không ngăn cản.
Cũng có nghĩa là, Tô Thu Quỳnh bây giờ nhất định là không có cách nào ngăn cản cả.
Những kẻ này đã làm gì với Thu Quỳnh chứ?!
"Ô ô…"
Nhan Nhã Tịnh muốn hỏi người đàn ông này Tô Thu Quỳnh đang ở đâu, bọn họ đã làm gì cô ấy rồi, nhưng miệng của cô bị hắn ta bịt lại, từ miệng cô chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô.
Người đàn ông này ôm cô lên phòng bao trên tầng cao nhất, hắn ta kéo cửa lớn phòng bao ra, liền nhanh chóng vứt cô vào bên trong.
Trong phòng một mảnh tối om, một màu đen kịt khiến người ta không có cảm giác an toàn.
Nhan Nhã Tịnh xông đến trước cửa phòng bao, tay cô dùng sức, muốn kéo mở cửa phòng bao ra.
Chỉ là, cửa phòng bao đã bị khóa trái từ bên ngoài, cô không mở được.
Nhan Nhã Tịnh lần mò mở đèn trong phòng lên, cô nhìn thấy, nới gần cửa sổ của phòng bao có một chiếc giường lớn màu đen, trên giường trống trải, đến cả bóng con ma cũng không có.
Ý thức của Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng hỗn độn, tầm nhìn cũng ngày càng mơ hồ trong đầu cô toàn là bột nhão, bây giờ cô căn bàn là không có một tế bào dư thừa nào để suy xét.
Cô lảo đảo đi đến bên giường, thật muốn nằm lên giường ngủ một giấc say sưa.
Nhưng cô vừa mới nằm xuống giường, đầu óc mơ hồ lại tỉnh táo hơn một chút.
Cô là bị người khác cưỡng chế nhốt trong gian phòng bao này, ở đây rất nguy hiểm.
Cô cũng không tìm thấy Thu Quỳnh, cô phải đi tìm Thu Quỳnh!
Nhan Nhã Tịnh dãy dụa từ trên giường đứng lên, mí mắt trên và mí mắt dưới của cô đánh nhau không ngừng, chút tửu lượng đó của cô, sau khi say rượu còn có thể duy trì tỉnh táo trong thời gian ngắn, đối với cô mà nói đã là cực hạn rồi.
Cơ thể Nhan Nhã Tịnh đột nhiên lảo đảo một cái, trực tiếp ngã bò trên mặt đất.
Tay của cô không ngừng tóm loạn trên mặt đất, nhưng chi dù cô có ra sức tóm thế nào đi chăng nữa, lần này, cô cũng không có cách nào bò dậy từ trên mặt đất được.
Lúc Cung Trí Cương từ trong phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy một cảnh như thế này, một cô gái mặc váy liền thân màu trắng, bò trên mặt đất không ngừng cào giống như bơi chó vậy, chân còn hơi cong lên, dễ thương mê người đến không hình dung được.
Cung Trí Cương trước nay luôn cẩn thận, chỉ là không ngờ đến tối nay lại có người lớn mật dám bỏ thuốc trong vào rượu của anh, anh không ngờ đến có người không sợ chết, vậy mà lại trúng kế của người khác.
Anh trước nay giữ mình trong sạch, bị bỏ thuốc xong tất nhiên sẽ không đi tìm phụ nữ phát tiết, anh trực tiếp về phòng tắm nước lạnh.
Nhưng không ngờ đến trong phòng của anh vậy mà lại tự nhiên xuất hiện một cô gái.
Đây là, nữ nhân mà đám người cổ hủ nhà họ Cung đó tìm đến sao?
Cho dù là có cảm thấy bóng lưng của cô có chút mê người, phản ứng đầu tiên của Cung Trí Cương vẫn là phải đem cô vứt ra ngoài.
"Đứng dậy! Cút! "
Tron giọng nói của Cung Trí Cương có mang theo sát khí rõ ràng, người đàn ông đi ra từ Tu La Tràng, trên người anh mang theo sự u ám như địa ngục vậy, khiến cho người khác không khống chế được mà sợ hãi.
Nếu như vào lúc tỉnh táo thì Nhan Nhã Tịnh chắc chắc sẽ bị giọng nói của Cung Trí Cương dọa cho không nhẹ, nhưng sau khi say rượu, phản ứng của cô luôn châm chạp, đối với giọng nói này cô thật sự không cảm thấy sợ hãi gì cả.
Hơn nữa bây giờ cô đã say lắm rồi, sớm đã quên mất trời trăng mây gió gì rồi, quên mất tình cảnh hiện tại của mình.
Cô chỉ mơ hồ mà nghĩ, có người tìm cô xem bói sao?
Nhan Nhã Tịnh xoay mặt qua, dùng đôi mắt say lờ đờ nhìn Cung Trí Cương, gương mặt tuấn tú cách không xa kia, không ngừng lắc qua lắc lại khiến cô nhìn không rõ.
Sau đó, gương mặt kia lại bắt đầu xuất hiện rất nhiều ảo ảnh, cuối cùng đều biến thành khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn.