Trong mắt cô, mang theo nét đau lòng thê lương không thể xoá bỏ, đôi mắt to ầng ậng nước, cơ hồ chỉ cần chớp một cái, nước mặt liền sẽ rơi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt mặt cũng không đổi sắc thoát cái hoảng loạn.
Anh cẩn thận từng li từng tí cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, “Nhan Nhã Tịnh, em sao vậy?”
Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ càng ức, nước mắt của cô đột nhiên lăn xuống.
Cô hoang mang lau đi nước mắt với khoé mắt, ngoảnh mặt qua một bên, “Anh hai, anh đã bắt em uống loại thuốc đó!”
“Em biết anh cảm thấy em không xứng sinh con cho anh! Phải, em ở trong lòng anh còn thấp hèn hơn cả gái làng chơi, sao anh có thể để em sinh con cho anh được! Anh yên tâm, cả đời này em mãi mãi cũng sẽ không sinh con cho anh!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh tố cáo như vậy, Lưu Thiên Hàn nhịn không được nhớ lại, trước đó, anh xác thực có ép cô uống qua loại thuốc đó.
Anh của lúc đó có bao nhiêu lạnh lùng vô tình, thì anh của bây giờ có bấy nhiêu hối hận.
Loại thuốc tránh thai khẩn cấp đó đối với sức khoẻ có ảnh hưởng rất lớn, nhưng anh lại ép cô gái mà anh yêu nhất uống loại thuốc đó, còn không chỉ một lần.
Có đem anh xẻ làm tám mảnh cũng không đủ để đền bù lỗi lầm mà anh đã gây ra.
“Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, sau này anh sẽ không bao giờ ép em uống thuốc nữa.
Lưu Thiên Hàn dùng sức ôm cô vào trong lòng giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai cô, “Nhã Tịnh, anh yêu em, anh muốn em sinh con cho anh, anh chỉ hận, chỉ hận em không yêu anh. Nhưng bây giờ, anh tin là trong lòng em có anh.
“Nhan Nhã Tịnh, anh không mong đợi xa vời quá nhiều, chỉ cần trong lòng em có anh một chút xíu thôi, đời này em đừng hòng anh buông tay!”
“Ai muốn sinh con cho anh!” Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt, giận dỗi nói.
“Nhan Nhã Tịnh, em biết là ai.” Lưu Thiên Hàn trịnh trọng mà thâm tình mở miệng, “Em, đời này, chỉ có em!”
Nói đoạn, anh cúi mặt xuống, hôn lên môi cô.
Thực ra, anh muốn kéo dài nụ hôn này đến thiên hoang địa lão, nhưng anh biết, Nhan Nhã Tịnh còn chưa ăn cơm tối, anh không nỡ để cô đói bụng, vẫn là cưỡng ép bản thân mình buông cô ra.
Anh ôm cô đi đến trước bàn ăn, “Nhan Nhã Tịnh, ăn cơm!”
714
“An Bảo và An Mỹ đều muốn em trai em gái, em ăn nhiều chút đồ ăn.
"
Vốn dĩ, Lưu Thiên Hàn đem thức ăn đưa đến bên miệng cô, Nhan Nhã Tịnh còn rất cảm động, bây giờ nghe thấy lời này của anh, cô đột nhiên không muốn ăn nữa.
Người đàn ông này, vừa nhìn liền biết dụng tâm bất lương!
Đút cô ăn cơm chẳng qua cũng là vì muốn chiếm hời của cô mà thôi!
Hi!
Đánh chết cô cũng không muốn sinh con cho anh
Tối nay, Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh cũng không thể sinh con, bởi vì thân thích ghé thăm.
Lưu Thiên Hàn nhớ được thời gian chu kỳ của Nhan Nhã Tịnh, cách lần trước, tựa hồ không còn mấy ngày.
Anh biết, đều là do thuốc tránh thai khẩn cấp, loại thuốc đó sẽ khiến chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ rối loạn, nghiêm trọng còn sẽ dẫn đến đau bụng kinh, nhìn thấy buổi tối Nhan Nhã Tịnh ôm bụng rúc vào góc giường đau đến đầy đầu mồ hôi lạnh, Lưu Thiên Hàn suy nghĩ muốn giết chính mình đều có.
Anh chính là đầu óc bị lừa đá rồi mới đi ép buộc cô uống loại thuốc đó!
Anh thà rằng bây giờ người đau là anh.
Chỉ có điều, đau bụng kinh đâu thể chuyển dời, anh chỉ có thể dùng sức đem Nhan Nhã Tịnh ôm vào trong lòng, cẩn thận tỉ mỉ dỗ dành cô, trái tim còn đau đớn hơn bụng của cô...
Sau khi Nhan Nhã Tịnh rời đi, Phí Nam Châu cũng không tiếp tục ở lại bên đường nữa.
Sau khi Liễu Đào đi, anh ta thực sự là sống không còn gì quyến luyến, nhưng vừa rồi nghe thấy những lời nói của Nhan Nhã Tịnh, đột nhiên anh ta lại muốn sống cho thật tốt một phen.
Vì trở thành nhà thiết kế vĩ đại nhất mà sống, vì không phụ sự kỳ vọng của Liễu Đào mà sống.
Sau khi trở về biệt thự của anh ta và Liễu Đào, anh ta đi phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm xong, anh ta mới từ trong gương chú ý thấy, hai bên tóc mai của anh ta đã mọc ra nhiều tóc bạc đến như vậy.
Thì ta, trên thế giới này, thật sự có chuyện bạc tóc trong một đêm.
Nhưng cho dù tóc của anh ta có bạc hết, Liễu Đào cũng không thể trở về nữa.
“Liễu Đào, anh sẽ không để em phải đợi quá lâu. Anh nói lời giữ lời, anh rất nhanh sẽ đến tìm em.”
Phí Nam Châu cho dù hai bên tóc mai nhuộm bạc, vẫn như cũ không tổn hại đến sự tuấn lãng của anh ta, anh ta cũng không chú ý tới ánh mắt của người khác, anh ta chỉ lo lắng,
Liễu Đào sẽ ghét bỏ anh ta.
“Liễu Đào, anh già đi rất nhiều. Đợi đến lúc anh đi tìm em, anh nhất định sẽ càng già hơn nữa, nhưng mà Liễu Đào, em mãi mãi đều trẻ trung như vậy.”
Hốc mắt ẩm ướt của Phí Nam Châu đỏ lên, “Liễu Đào, đến lúc đó, em liệu có chê anh già không? Liễu Đào, anh sợ em sẽ chê anh già..”
Sau khi Phí Nam Châu thu thập xong bản thân, chuông cửa của biệt thự đột nhiên vang lên.
Anh ta nhíu mày, anh ta thật sự không nghĩ ra, ai lại đến biệt thự của anh ta và Liễu Đào vào lúc muộn như thế này.
Anh ta cũng không chào đón bất cứ người nào đến, nơi này, là nhà của anh ta và Liễu Đào, nơi này chứa đựng nhiều kỉ niệm nhất của bọn họ, anh ta không muốn bất cứ người ngoài nào đến xâm phạm.
Người ở bên ngoài biệt thự là Cung Tư Mỹ.
Đợi lâu lắc không thấy Phí Nam Châu ra mở cửa, cô ta trực tiếp bẩm điện thoại gọi cho anh ta.
Nhạc chuông điện thoại vang lên.
Phí Nam Châu vô thức nhìn vào màn hình điện thoại của anh ta một cái, lúc nhìn thấy cái ghi chú quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đó, anh ta không nhịn được chấm biểm nhếch môi.
Anh ta sẽ không để Cung Tư Mỹ bước vào nhà của anh ta và Liễu Đào, anh ta sợ sẽ làm bẩn mắt Liễu Đào.
Trầm mặc đôi chút, Phí Nam Châu cầm lấy điện thoại, vẫn là hướng bên ngoài biệt thự đi ra.
Phí Nam Châu trước giờ đối với Cung Tư Mỹ đều là có cầu tất ứng, anh ta không mở cửa, cũng không nhận điện thoại, khiến Cung Tư Mỹ trong lòng sốt ruột đến cực điểm.
Cô ta không tham gia tang lễ của Liễu Đào, nhưng cô ta nghe không ít người nói qua, sau khi Liễu Đào qua đời Phí Nam Châu thay đổi rất nhiều, tựa như, mất đi linh hồn.
Cô ta không tin Phi Nam Châu yêu cô ta sâu sắc sẽ bị Liễu Đào ảnh hưởng lớn đến vậy, nhưng trong lòng cô ta vẫn không nhịn được mà phát hoảng.
Dẫu sao, vòng bán kết của cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế lập tức sẽ diễn ra, nếu bên chỗ Phí Nam Châu bên này có vấn đề gì, Cung Đình sẽ thật sự bị Nhân Gian ép chết. Cung Tư Mỹ cô ta, không thể thua
Càng không thể thua Nhan Nhã Tịnh!
Lúc Phí Nam Châu ra đến cổng, Cung Tư Mỹ đang gấp đến giậm chân.
Sau khi nhìn thấy Phí Nam Châu, cô ta lập tức thu lại vẻ gấp gáp trên mặt giống như đổi mặt, cô ta ba phần nhõng nhẽo bảy phần trang nhã nói với anh ta, “Nam Châu, vừa nãy sao anh không nghe điện thoại! Anh có biết không, mấy ngày nay em đều không tìm thấy anh, em rất lo cho anh.
“Nam Châu, em biết Liễu Đào đi rồi, anh có chút buồn lòng, dù sao thì hai người cũng là vợ chồng một hồi. Nhưng mà Nam Châu, người phải nhìn về phía trước, em biết anh thật ra trước giờ đều chán ghét Liễu Đào, thật ra cô ta đi rồi, anh cũng được tự do.
Tu do?
Trong lòng Phí Nam Châu cười lạnh, sao anh ta lại cảm thấy, sau khi Liễu Đào đi, trái tim anh ta như đã bị khoá vào ngục tù? Làm sao cũng không ra được.
Cung Tư Mỹ thong thả tiến tới, cô ta ôm lấy cánh tay Phí Nam Châu như chim nhỏ nép người, “Nam Châu, về sau đừng không để ý đến em nữa? Sau khi Liễu Đào đi, thoại của em anh cũng không nhận, em sẽ cho rằng anh rất để ý đến Liễu Đào.”
“Nam Châu, em sẽ ghen.”
Ngừng một chút, Cung Tư Mỹ ngẩng mặt, đong đầy tình cảm nhìn anh ta, “Nam Châu, em đều đã đến tìm anh rồi, thế nào, không mời em vào nhà ngồi chút?"
ngay cả điện