Tô Thu Quỳnh bàng hoàng nhớ đến tất cả mọi chuyện xảy ra trong tiệm áo cưới ngày hôm nay, thân thể liền run rẩy không thôi.
Cô đã mất mặt không thể ngóc đầu lên nỗi ở cửa hàng áo cưới, nếu như bây giờ cô lại bị Chiến Mục Hàng hành hung ở đây, bị người ngồi trong phòng khách thưởng thức, cô sẽ sống không bằng chết.
Tô Thu Quỳnh vô cùng hối hận, nếu như lúc nãy cô nghe điện thoại ngoài chung cư của Lâm Tiêu thì hay biết mấy, ít nhất là nếu như ở đó, cho dù Chiến Mục Hàng có muốn bắt nạt cô, cô chỉ cần kêu to một tiếng cứu mạng thì Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tiêu còn có thể lao ra giúp cô kéo tên chó dại Chiến Mục Hàng này đi chỗ khác.
Nhưng mà bây giờ, cô đang đứng trong hành lang.
Lối thoát hiểm trên hành lang đã bị Chiến Mục Hàng đóng lại, cộng thêm hành lang cách chung cư của Lâm Tiêu hơi xa, cho dù cô có lớn tiếng kêu cứu, e rằng bọn người Nhan Nhã Tịnh cũng không nghe thấy.
Mà điện thoại di động của cô đã bị Chiến Mục Hàng giật lấy.
Tô Thu Quỳnh cứng đờ người, nhưng khóe môi vẫn treo một nụ cười nhạt.
“Chiến Mục Hàng, anh thật sự xem mình giống như lợn giống, bất cứ lúc nào cũng không thể khống chế nổi mình. Anh nói xem, nếu như An Tình nhìn thấy chúng ta làm ở đây, có khi nào cô ta sẽ tức giận đến nỗi nhảy lầu không hả?”
Tô Thu Quỳnh lại cười một cách tà mị: “Chiến Mục Hàng, anh nói xem, rốt cuộc là anh cứ quấn lấy tôi để làm cái gì vậy? Chính là vì để chứng minh anh kém hơn Lâm Tiêu hả?”
“Chiến Mục Hàng, sau này anh đừng đi theo tôi nữa, tôi nói thật cho anh biết, cho dù ở phương diện nào đi nữa, anh cũng không có cách nào so sánh với Lâm Tiêu đâu.”
“Tô Thu Quỳnh!"
Chiến Mục Hàng thô lỗ đè chặt vai Tô Thu Quỳnh, sức lực của anh ta lớn như thế, gần như muốn bóp nát bả vai Tô Thu Quỳnh.
Bây giờ anh ta tức giận không biết nói gì với Tô Thu Quỳnh mới đúng, người phụ nữ không biết tốt xấu này, thế mà lại nói anh ta không thể so sánh với Lâm Tiêu à?
“Sao vậy, tôi ăn ngay nói thẳng thôi, anh Chiến tức giận làm gì chứ?”
Bả vai Tô Thu Quỳnh vô cùng đau, nụ cười bên khóe môi không khỏi gượng gạo: “Nhưng mà cảm giác anh Chiến mang đến cho tôi chính là như thế mà, chẳng lẽ anh còn muốn ép buộc tôi nói dối à?”
“Tô Thu Quỳnh.” Chiến Mục Hàng lại hét to một tiếng.
Anh ta kém Lâm Tiêu chỗ nào chứ?
Tô Thu Quỳnh chết tiệt này, đúng là có mắt như mù.
“Sao vậy, thẹn quá hóa giận hả?”
“Ha! Anh Chiến ngoại trừ thẹn quá hóa giận thì anh còn biết làm cái gì nữa, anh Chiến, nếu như anh còn có chút mặt mũi thì sau này đừng xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh tôi nữa. Cút đi!"
“Tô Thu Quỳnh, em dám kêu anh cút đi?”
Chiến Mục Hàng nghiến răng gào thét: “Tô Thu Quỳnh, con đàn bà này, cô có tin là tôi giết cô hay không hả!"
Nói xong, tay Chiến Mục Hàng lại dùng sức muốn bẻ gãy cổ cô.
Nhưng vào giây phút tay đặt trên cổ cô, anh ta phát hiện anh ta không nỡ giết cô.
Anh ta chỉ có thể bá đạo cúi đầu xuống hôn cô.
Nhưng môi anh ta vừa lúc chạm vào môi cô, Tô Thu Quỳnh bỗng nhiên xoay mặt qua một bên, bất giác bỗng nhiên thấy buồn nôn.
Chiến Mục Hàng tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán, hay lắm Tô Thu Quỳnh, hay lắm.
Cô không chỉ cảm thấy anh ta kém hơn Lâm Tiêu, mà còn bị anh ta làm cho buồn nôn.
Nhưng mà cho dù cô có chê anh ta buồn nôn thì anh ta cũng muốn chứng minh với cô rằng anh ta mạnh hơn Lâm Tiêu gấp trăm lần.
Chiến Mục Hàng thật sự muốn chứng minh thực lực chân chính của mình, để sau này người phụ nữ không biết tốt xấu đừng khinh thường anh ta nữa. Nhưng lúc này, điện thoại di động của anh ta lại vang lên như đòi mạng.
Sắc mặt Chiến Mục Hàng tái xanh, anh ta thật sự muốn biết rốt cuộc là ai không muốn sống mà lại dám gọi điện thoại cho anh ta vào lúc này.
Anh ta thấy là cuộc gọi của trợ lý, Chiến Mục Hàng lạnh lùng nghe điện thoại, giọng nói âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống ai.
“Có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì cút đi!”
Trợ lý cao cấp ở đầu dây bên kia điện thoại không thể kiềm chế mà run rẩy cả người, đại ca ăn phải thuốc nổ hả, sao cứ như núi lửa phun trào vậy?
Anh ta rất sợ Chiến Mục Hàng nổi giận, nhưng mà ngày hôm nay chuyện mà anh ta cần phải báo cáo thực sự rất khẩn cấp, cho nên vẫn kiên trì mà nói: “Đại ca, năm năm qua, chuyện kêu em điều tra chủ mưu cho người đối phó với... với cô Tô trong nhà giam, em đã tra ra rồi.”
Chiến Mục Hàng nhìn Tô Thu Quỳnh, điểm dừng của ánh mắt anh ta vừa hay nhìn vào ngón út bị gãy mất của Tô Thu Quỳnh.
“Là ai?”
“Là... là cô An.”
“Cái gì?”
“Đại ca, người ra tay với cô Tô là cô An.” Trợ lý lấy hết can đảm mà nói tiếp: “Đại ca, thật ra mấy ngày trước em đã điều tra ra người ra tay với cô Tô là cô An, nhưng bởi vì thân phận của cô An đặc biệt, cho nên em không dám tùy tiện đưa ra kết luận, cho nên em lại tiếp tục tìm kiếm thêm một vài chứng cứ.”
“Đại ca, bây giờ đã chắc chắn không thể nghi ngờ gì nữa, kẻ sai người ra tay với cô Tô trong tù chính là cô An.”
“Cũng là... cô An đã mượn danh nghĩa của đại ca để cho người giết chết đứa nhỏ trong bụng cô Tô, ngón tay út của cô Tô cũng là do cô An đã cho người chặt đứt.”
Tính cách của Chiến Mục Hàng tàn nhẫn, lại vui buồn thất thường, làm trợ lý cho anh ta thật sự là ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ.
Có thể nghĩ đến lúc trước Tô Thu Quỳnh đã từng giúp đỡ anh ta, cho nên trợ lý Minh Quân của Chiến Mục Hàng mới không màng nguy hiểm từ Chiến Mục Hàng mà biểu đạt sự bất mãn trong lòng mình với Chiến Mục Hàng.
“Đại ca, chuyện cô Tô giết chết con của cô An chỉ là lời nói từ một phía của cô An, cho dù cô Tô có thật sự giết chết con của cô An thì cô An đối xử với cô Tô như thế là quá đáng lắm rồi.”
“Đại ca, cô Tô không nợ anh và cô An cái gì hết, cô ấy đã dùng đứa con của mình, dùng khoảng thời gian năm năm sống không bằng chết ở trong tù trả lại hoàn toàn những gì mà cô ấy nợ anh và cô An, còn trả gấp đôi.”
Sắc mặt Chiến Mục Hàng tái nhợt, trợ lý mà anh ta trọng dụng nhất lại đang cảm thấy bất bình hay cho Tô Thu Quỳnh?
Minh Quân vẫn còn tiếp tục nói: “Đại ca, xin lỗi em phải nói một câu vô lễ, là anh và cô An có lỗi với cô Tô, cô Tô chưa từng có lỗi với hai người.”
“Đủ rồi!"
Rốt cuộc Chiến Mục Hàng nghe không nổi nữa, anh ta quát lên một tiếng rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Ánh mắt Chiến Mục Hàng âm trầm như bầu trời đêm không có vì sao, cho dù anh ta đã cúp điện thoại của Minh Quân, nhưng mà giọng nói của Minh Quân vẫn cứ như ma chú lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu anh ta.
Cô Tô chưa từng có lỗi với hai người...
Là An Tình đã sai người giày vò Tô Thu Quỳnh đến chết đi sống lại ở trong tù.
Con của Tô Thu Quỳnh chết thảm, Tô Thu Quỳnh bị chặt đứt ngón tay út, cả người Tô Thu Quỳnh đều là vết thương, đây đều là kiệt tác của An Tình.
Sao có thể lại là An Tình chứ?\u0004\u0004\u0004\u0004
Cô đã mất mặt không thể ngóc đầu lên nỗi ở cửa hàng áo cưới, nếu như bây giờ cô lại bị Chiến Mục Hàng hành hung ở đây, bị người ngồi trong phòng khách thưởng thức, cô sẽ sống không bằng chết.
Tô Thu Quỳnh vô cùng hối hận, nếu như lúc nãy cô nghe điện thoại ngoài chung cư của Lâm Tiêu thì hay biết mấy, ít nhất là nếu như ở đó, cho dù Chiến Mục Hàng có muốn bắt nạt cô, cô chỉ cần kêu to một tiếng cứu mạng thì Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tiêu còn có thể lao ra giúp cô kéo tên chó dại Chiến Mục Hàng này đi chỗ khác.
Nhưng mà bây giờ, cô đang đứng trong hành lang.
Lối thoát hiểm trên hành lang đã bị Chiến Mục Hàng đóng lại, cộng thêm hành lang cách chung cư của Lâm Tiêu hơi xa, cho dù cô có lớn tiếng kêu cứu, e rằng bọn người Nhan Nhã Tịnh cũng không nghe thấy.
Mà điện thoại di động của cô đã bị Chiến Mục Hàng giật lấy.
Tô Thu Quỳnh cứng đờ người, nhưng khóe môi vẫn treo một nụ cười nhạt.
“Chiến Mục Hàng, anh thật sự xem mình giống như lợn giống, bất cứ lúc nào cũng không thể khống chế nổi mình. Anh nói xem, nếu như An Tình nhìn thấy chúng ta làm ở đây, có khi nào cô ta sẽ tức giận đến nỗi nhảy lầu không hả?”
Tô Thu Quỳnh lại cười một cách tà mị: “Chiến Mục Hàng, anh nói xem, rốt cuộc là anh cứ quấn lấy tôi để làm cái gì vậy? Chính là vì để chứng minh anh kém hơn Lâm Tiêu hả?”
“Chiến Mục Hàng, sau này anh đừng đi theo tôi nữa, tôi nói thật cho anh biết, cho dù ở phương diện nào đi nữa, anh cũng không có cách nào so sánh với Lâm Tiêu đâu.”
“Tô Thu Quỳnh!"
Chiến Mục Hàng thô lỗ đè chặt vai Tô Thu Quỳnh, sức lực của anh ta lớn như thế, gần như muốn bóp nát bả vai Tô Thu Quỳnh.
Bây giờ anh ta tức giận không biết nói gì với Tô Thu Quỳnh mới đúng, người phụ nữ không biết tốt xấu này, thế mà lại nói anh ta không thể so sánh với Lâm Tiêu à?
“Sao vậy, tôi ăn ngay nói thẳng thôi, anh Chiến tức giận làm gì chứ?”
Bả vai Tô Thu Quỳnh vô cùng đau, nụ cười bên khóe môi không khỏi gượng gạo: “Nhưng mà cảm giác anh Chiến mang đến cho tôi chính là như thế mà, chẳng lẽ anh còn muốn ép buộc tôi nói dối à?”
“Tô Thu Quỳnh.” Chiến Mục Hàng lại hét to một tiếng.
Anh ta kém Lâm Tiêu chỗ nào chứ?
Tô Thu Quỳnh chết tiệt này, đúng là có mắt như mù.
“Sao vậy, thẹn quá hóa giận hả?”
“Ha! Anh Chiến ngoại trừ thẹn quá hóa giận thì anh còn biết làm cái gì nữa, anh Chiến, nếu như anh còn có chút mặt mũi thì sau này đừng xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh tôi nữa. Cút đi!"
“Tô Thu Quỳnh, em dám kêu anh cút đi?”
Chiến Mục Hàng nghiến răng gào thét: “Tô Thu Quỳnh, con đàn bà này, cô có tin là tôi giết cô hay không hả!"
Nói xong, tay Chiến Mục Hàng lại dùng sức muốn bẻ gãy cổ cô.
Nhưng vào giây phút tay đặt trên cổ cô, anh ta phát hiện anh ta không nỡ giết cô.
Anh ta chỉ có thể bá đạo cúi đầu xuống hôn cô.
Nhưng môi anh ta vừa lúc chạm vào môi cô, Tô Thu Quỳnh bỗng nhiên xoay mặt qua một bên, bất giác bỗng nhiên thấy buồn nôn.
Chiến Mục Hàng tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán, hay lắm Tô Thu Quỳnh, hay lắm.
Cô không chỉ cảm thấy anh ta kém hơn Lâm Tiêu, mà còn bị anh ta làm cho buồn nôn.
Nhưng mà cho dù cô có chê anh ta buồn nôn thì anh ta cũng muốn chứng minh với cô rằng anh ta mạnh hơn Lâm Tiêu gấp trăm lần.
Chiến Mục Hàng thật sự muốn chứng minh thực lực chân chính của mình, để sau này người phụ nữ không biết tốt xấu đừng khinh thường anh ta nữa. Nhưng lúc này, điện thoại di động của anh ta lại vang lên như đòi mạng.
Sắc mặt Chiến Mục Hàng tái xanh, anh ta thật sự muốn biết rốt cuộc là ai không muốn sống mà lại dám gọi điện thoại cho anh ta vào lúc này.
Anh ta thấy là cuộc gọi của trợ lý, Chiến Mục Hàng lạnh lùng nghe điện thoại, giọng nói âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống ai.
“Có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì cút đi!”
Trợ lý cao cấp ở đầu dây bên kia điện thoại không thể kiềm chế mà run rẩy cả người, đại ca ăn phải thuốc nổ hả, sao cứ như núi lửa phun trào vậy?
Anh ta rất sợ Chiến Mục Hàng nổi giận, nhưng mà ngày hôm nay chuyện mà anh ta cần phải báo cáo thực sự rất khẩn cấp, cho nên vẫn kiên trì mà nói: “Đại ca, năm năm qua, chuyện kêu em điều tra chủ mưu cho người đối phó với... với cô Tô trong nhà giam, em đã tra ra rồi.”
Chiến Mục Hàng nhìn Tô Thu Quỳnh, điểm dừng của ánh mắt anh ta vừa hay nhìn vào ngón út bị gãy mất của Tô Thu Quỳnh.
“Là ai?”
“Là... là cô An.”
“Cái gì?”
“Đại ca, người ra tay với cô Tô là cô An.” Trợ lý lấy hết can đảm mà nói tiếp: “Đại ca, thật ra mấy ngày trước em đã điều tra ra người ra tay với cô Tô là cô An, nhưng bởi vì thân phận của cô An đặc biệt, cho nên em không dám tùy tiện đưa ra kết luận, cho nên em lại tiếp tục tìm kiếm thêm một vài chứng cứ.”
“Đại ca, bây giờ đã chắc chắn không thể nghi ngờ gì nữa, kẻ sai người ra tay với cô Tô trong tù chính là cô An.”
“Cũng là... cô An đã mượn danh nghĩa của đại ca để cho người giết chết đứa nhỏ trong bụng cô Tô, ngón tay út của cô Tô cũng là do cô An đã cho người chặt đứt.”
Tính cách của Chiến Mục Hàng tàn nhẫn, lại vui buồn thất thường, làm trợ lý cho anh ta thật sự là ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ.
Có thể nghĩ đến lúc trước Tô Thu Quỳnh đã từng giúp đỡ anh ta, cho nên trợ lý Minh Quân của Chiến Mục Hàng mới không màng nguy hiểm từ Chiến Mục Hàng mà biểu đạt sự bất mãn trong lòng mình với Chiến Mục Hàng.
“Đại ca, chuyện cô Tô giết chết con của cô An chỉ là lời nói từ một phía của cô An, cho dù cô Tô có thật sự giết chết con của cô An thì cô An đối xử với cô Tô như thế là quá đáng lắm rồi.”
“Đại ca, cô Tô không nợ anh và cô An cái gì hết, cô ấy đã dùng đứa con của mình, dùng khoảng thời gian năm năm sống không bằng chết ở trong tù trả lại hoàn toàn những gì mà cô ấy nợ anh và cô An, còn trả gấp đôi.”
Sắc mặt Chiến Mục Hàng tái nhợt, trợ lý mà anh ta trọng dụng nhất lại đang cảm thấy bất bình hay cho Tô Thu Quỳnh?
Minh Quân vẫn còn tiếp tục nói: “Đại ca, xin lỗi em phải nói một câu vô lễ, là anh và cô An có lỗi với cô Tô, cô Tô chưa từng có lỗi với hai người.”
“Đủ rồi!"
Rốt cuộc Chiến Mục Hàng nghe không nổi nữa, anh ta quát lên một tiếng rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Ánh mắt Chiến Mục Hàng âm trầm như bầu trời đêm không có vì sao, cho dù anh ta đã cúp điện thoại của Minh Quân, nhưng mà giọng nói của Minh Quân vẫn cứ như ma chú lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu anh ta.
Cô Tô chưa từng có lỗi với hai người...
Là An Tình đã sai người giày vò Tô Thu Quỳnh đến chết đi sống lại ở trong tù.
Con của Tô Thu Quỳnh chết thảm, Tô Thu Quỳnh bị chặt đứt ngón tay út, cả người Tô Thu Quỳnh đều là vết thương, đây đều là kiệt tác của An Tình.
Sao có thể lại là An Tình chứ?\u0004\u0004\u0004\u0004