Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại từ cơn hỗn loạn, cúi xuống nhìn Tưởng Minh Trúc đang ngồi cùng hàng ghế với cô.
Trong đầu cô không nhịn được mà nhớ tới dáng vẻ nôn nóng của Cố Vũ Tùng.
Đầu bị chấn động nghiêm trọng mở mắt ra cũng khó, chóng mặt ù tai, vậy mà anh ta vẫn cố gắng chống đỡ để nói hết chuyện này ra, sau đó mới chìm vào cơn hôn mê.
Tống Hân Nghiên cố nén cảm xúc phức tạp trong tim, cánh tay run rẩy ôm Tống Hân Nghiên vào lòng mình: “Minh Trúc, đừng hỏi nữa, đừng hỏi gì có được không, đợi thêm lát nữa, sau khi có kết quả rồi bọn mẹ sẽ nói cho con biết.”
Đáy mắt đỏ hoe dính ánh nước, nhưng cô lại cố gắng kìm nước mắt.
Không được khóc, cũng không được hoảng loạn, cô cần phải bình tĩnh.
Là niềm vui bất ngờ thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như lại là hụt hẫng...
Cô hôn lên khuôn mặt ửng hồng của Tưởng Minh Trúc, sự hụt hẫng đó một mình cô chịu đựng là đủ rồi.
Khương Thu Mộc đứng ở bên cạnh với vẻ mặt trống rỗng.
Từ lúc đi vào phòng bệnh của Cố Vũ Tùng rồi tới lúc đi ra ngoài cùng bọn họ, đợi ở ngoài cửa trung tâm xét nghiệm với một thân toàn vết máu. Từ đầu đến cuối, cô ấy chẳng nói một câu nào.
Xét nghiệm ADN cần thời gian, cho dù tăng tốc thì cũng cần khoảng hai tiếng đồng hồ.
Trong lúc đó, Tống Hân Nghiên bình tĩnh lại rồi đi lấy quần áo cho Khương Thu Mộc.
Tô Thần Nam cho người sắp xếp một phòng trống để cô ấy tắm rửa thay đồ.
Sau khi làm xong mọi việc, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Khi ba người quay trở lại bên ngoài phòng xét nghiệm thì trên tay Tô Thần Nam đã có thêm một báo cáo xét nghiệm.
Anh ta nhìn kết quả tờ báo cáo trong tay, hô hấp cũng nghẹn lại.
Có quan hệ mẹ con!
Minh Trúc thực sự là con gái của Tống Hân Nghiên!
Là con gái ruột của Tống Hân Nghiên và Tử Hàn!
Tô Thần Nam trước giờ luôn bình tĩnh đến nay cũng phải hoang mang: “Giờ phải làm sao đây? Bây giờ đã mười hai giờ rồi, mặc dù hai tiếng trước mình đã nghĩ cách để bên công ty tổ chức tiệc cưới kéo dài thời gian một chút rồi mới bắt đầu, nhưng có kéo dài chắc cũng không kéo dài được nửa tiếng đồng hồ. Lúc này có lẽ hôn lễ đã bắt đầu rồi.”
Anh ta thở dài: “Dù có...”
Lời còn chưa nói xong, Tống Hân Nghiên dắt theo Tưởng Minh Trúc và Khương Thu Mộc thay đồ mới đã quay trở lại.
Tống Hân Nghiên nhìn tờ báo cáo trong tay Tô Thần Nam, đột nhiên dừng lại ở nơi cách đó vài mét mà không tiến lên phía trước.
Có căng thẳng, cũng có mong đợi, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.
Tô Thần Nam ngước mắt lên nhìn cô: “Không muốn biết kết quả sao?”
Bàn tay Tống Hân Nghiên buông thõng bên hông đột nhiên siết chặt lại, mím môi không nói gì.
Tô Thần Nam vuốt mặt, cam chịu thở dài: “Có quan hệ, Minh Trúc là một trong những đứa con mất tích của cô.”
“Bịch!”
Dường như Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng trái tim của mình đập mạnh xuống đất, đôi chân mềm nhũn suýt chút nữa thì không đứng vững.
Khương Thu Mộc vội vàng vươn tay ra đỡ lấy cô.
Sau khi cảm xúc dịu đi được một chút, cô nhanh chân đi tới cướp lấy tờ báo cáo, nhìn kỹ càng từng chữ trên đó một lượt.
Sau khi nhìn thấy kết luận cuối cùng, đôi mắt cô trở nên chua xót, ánh nước ấm nóng lóe lên, nhỏ vào tờ giấy.
Tưởng Minh Trúc kéo cô ngồi xổm xuống, thò cái đầu nhỏ ra nhìn tờ giấy.
Cô nhóc đã biết được rất nhiều chữ, tuy rằng những chữ này ghép lại với nhau không biết là có lý gì, nhưng sau khi nhìn thấy những chữ như ADN... xét nghiệm huyết thống... kết quả có quan hệ, đầu óc nhanh nhạy của cô bé lập tức hiểu ra đây là chuyện gì.
“Ban nãy rút máu của con để xét nghiệm AND ạ?”
“Đúng.”
Người trả lời cô bé là Tô Thần Nam.
Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm cô nhóc, sợ cô nhóc sẽ có cảm xúc kháng cự.
Nhưng cô bé lại không hề có chút phản ứng nào cả, chỉ suy nghĩ hai giây rồi đột nhiên nhảy lên ôm lấy cổ Tống Hân Nghiên.
“Chụt!”
Hôn một cái thật kêu lên mặt cô, đôi mắt tràn ngập ánh sáng long lanh: “Vậy là, Tống Hân Nghiên, mẹ là mẹ ruột của con chứ không phải mẹ nuôi của con! Mẹ ơi!”
Lúc cô nhóc nói chuyện vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Nhưng sau khi nói xong liền ôm chầm lấy cổ Tống Hân Nghiên, vùi khuôn mặt nhỏ vào.
Chất lỏng ẩm ướt nhòe đi giữa da mặt bọn họ kề sát nhau.
Nước mắt nơi đáy mắt Tống Hân Nghiên cứ như vòi nước mở van, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Những người khác ở đây đều không nói gì.
Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc khóc rất im lặng, nếu như không phải nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng và bờ vai run rẩy của bọn họ thì chẳng hề phát hiện ra bọn họ đang khóc.
Tô Thần Nam không nỡ nhìn nữa, né đi mà đỏ bừng mắt.
Lục Minh Hạo đi thẳng tới cửa sổ bên cạnh, tay che mắt hít mạnh vài hơi: “Bà mẹ nó!”
Toàn là mấy chuyện quái quỷ gì thế này.
Sau đó liền quay người đi xa vài bước, để lại không gian cho Tống Hân Nghiên.
Trong đôi mắt khô khốc của Khương Thu Mộc không có nước mắt, nhưng buồn bã bi thương và phẫn nộ lại tích tụ trong đó, có thể gây ra sóng gió bão bùng bất cứ lúc nào.
Cô ấy tức giận đỏ mắt, cắn răng khàn giọng nói: “Cái tên Cố Vũ Tùng khốn kiếp này, làm việc chẳng đáng tin một chút nào cả! Ngã một cái mà ngã chết hết luôn bao nhiêu tế bào não của anh ta, chuyện quan trọng như vậy mà còn có thể quên lâu như thế! Tớ thấy anh ta đang cố ý che giấu sự thật này thì có!”
Tô Thần Nam bình tĩnh nói: “Tuy rằng bình thường tính cậu ấy tưng tửng vậy thôi nhưng chuyện quan trọng sẽ không bao giờ mắc sai lầm đâu.”
Vào lúc này, ngoài Tống Hân Nghiên ra, những người còn lại đều bình tĩnh lại, cũng suy nghĩ lại điều này.
Trong lời nói ban nãy của Cố Vũ Tùng có quá nhiều sơ hở, chỉ cần có đầu óc một chút thôi đều biết đó chỉ là cái cớ.
Anh ta không giải thích cho Cố Vũ Tùng, chỉ lý trí nói: “Cậu ấy không nói ra nguyên nhân, có lẽ là có lý do gì đó không thể nói. Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là truy cứu xem vì sao Cố Vũ Tùng không nói ra chuyện này sớm hơn một chút, mà là mau chóng ngăn cản hôn lễ của Tử Hàn.”
Lục Minh Hạo giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Chắc là không kịp nữa rồi.”
Tô Thần Nam lấy điện thoại ra: “Cứ phải thử xem đã.”
Tưởng Minh Trúc là một cô bé trầm ổn rất có chính kiến.
Sau khi sự hưng phấn vì tìm thấy mẹ ruột qua đi, cô bé lập tức nín lại nước mắt lui ra khỏi vòng tay của Tống Hân Nghiên.
Cô bé lau nước mắt trên mặt, lại vừa đau lòng lau khóe mắt cho Tống Hân Nghiên, nhỏ giọng dỗ: “Được rồi đừng khóc nữa, đường đường làm mẹ mà lại khóc như một đứa trẻ ngay trước mặt con mình như thế thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”
Tống Hân Nghiên cười trong nước mắt.
Hai dòng nước mắt lại lăn ra từ đáy mắt cong cong.
Bà cụ non Tưởng Minh Trúc thở dài: “Ngoan, đừng khóc nữa. Bây giờ không phải là lúc khóc đâu. Tống Hân Nghiên, mẹ là mẹ của con, là mẹ ruột, mẹ có nghĩa vụ phải cho con một gia đình hoàn chỉnh có đúng không?”
Tống Hân Nghiên im lặng nhìn cô bé.
Cô nhóc vung tay đầy khí thế: “Đi, chị Trúc dẫn mẹ đi phá hôn lễ!”
Khí thế cô nhóc hừng hực, vô cùng kích động: “Con đã nhịn suốt mấy ngày rồi, bây giờ cuối cùng cũng có lý do đi làm chuyện mà con vẫn muốn làm mấy ngày nay, nhưng mãi vẫn chưa làm được!”
Phá hoại hôn lễ của ông ba với người phụ nữ xấu xa kia!
Muốn làm mẹ kế của cô bé hả, không có cửa đâu!
Tống Hân Nghiên vẫn luôn biết con gái mình rất mạnh mẽ rất khí thế, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ hưng phấn muốn dùng nắm đấm giải quyết tất cả của cô bé, cô bỗng thấy vừa xót lòng vừa do dự.
Cô cắn môi: “Minh Trúc, có một chuyện có thể con không biết, mẹ đã kết hôn với người khác rồi. Bây giờ mẹ vẫn là vợ của người ta, cho dù có đi phá hoại hôn lễ của ba con thì cũng chẳng thể cho con một gia đình bình thường được. Hơn nữa bây giờ chúng ta qua đó, danh tiếng của ba con cũng sẽ bị ảnh hưởng, mẹ...”
“Không có gì phải lo lắng đâu.”
Lục Minh Hạo ở bên cạnh xen lời vào: “Sự thật ngay trước mắt đã rất rõ ràng rồi, cuộc hôn nhân kia của chị và Dạ Vũ Đình đã chỉ còn là danh nghĩa, hơn nữa anh ta còn lừa chị kết hôn trước. Ly hôn là chuyện sớm muộn thôi, cho dù bây giờ chưa ly hôn thì cuộc hôn nhân đó ra tòa cũng sẽ được kết luận là không có hiệu lực. Dạ Vũ Đình cũng sẽ phải trả cái giá đau đớn cho hành động lừa kết hôn của anh ta!”
Cậu ta khựng lại một thoáng rồi tiếp tục nói: “Huống hồ, không phải chị đã nộp đơn ly hôn rồi sao, luật sư đã liên lạc với chúng tôi rồi, bây giờ đã có bằng chứng rất rõ ràng, chỉ đợi mở phiên tòa là chắc chắn sẽ kết luận hôn nhân của hai người không có hiệu lực, đến ly hôn cũng không cần làm!”
Trong đầu cô không nhịn được mà nhớ tới dáng vẻ nôn nóng của Cố Vũ Tùng.
Đầu bị chấn động nghiêm trọng mở mắt ra cũng khó, chóng mặt ù tai, vậy mà anh ta vẫn cố gắng chống đỡ để nói hết chuyện này ra, sau đó mới chìm vào cơn hôn mê.
Tống Hân Nghiên cố nén cảm xúc phức tạp trong tim, cánh tay run rẩy ôm Tống Hân Nghiên vào lòng mình: “Minh Trúc, đừng hỏi nữa, đừng hỏi gì có được không, đợi thêm lát nữa, sau khi có kết quả rồi bọn mẹ sẽ nói cho con biết.”
Đáy mắt đỏ hoe dính ánh nước, nhưng cô lại cố gắng kìm nước mắt.
Không được khóc, cũng không được hoảng loạn, cô cần phải bình tĩnh.
Là niềm vui bất ngờ thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như lại là hụt hẫng...
Cô hôn lên khuôn mặt ửng hồng của Tưởng Minh Trúc, sự hụt hẫng đó một mình cô chịu đựng là đủ rồi.
Khương Thu Mộc đứng ở bên cạnh với vẻ mặt trống rỗng.
Từ lúc đi vào phòng bệnh của Cố Vũ Tùng rồi tới lúc đi ra ngoài cùng bọn họ, đợi ở ngoài cửa trung tâm xét nghiệm với một thân toàn vết máu. Từ đầu đến cuối, cô ấy chẳng nói một câu nào.
Xét nghiệm ADN cần thời gian, cho dù tăng tốc thì cũng cần khoảng hai tiếng đồng hồ.
Trong lúc đó, Tống Hân Nghiên bình tĩnh lại rồi đi lấy quần áo cho Khương Thu Mộc.
Tô Thần Nam cho người sắp xếp một phòng trống để cô ấy tắm rửa thay đồ.
Sau khi làm xong mọi việc, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Khi ba người quay trở lại bên ngoài phòng xét nghiệm thì trên tay Tô Thần Nam đã có thêm một báo cáo xét nghiệm.
Anh ta nhìn kết quả tờ báo cáo trong tay, hô hấp cũng nghẹn lại.
Có quan hệ mẹ con!
Minh Trúc thực sự là con gái của Tống Hân Nghiên!
Là con gái ruột của Tống Hân Nghiên và Tử Hàn!
Tô Thần Nam trước giờ luôn bình tĩnh đến nay cũng phải hoang mang: “Giờ phải làm sao đây? Bây giờ đã mười hai giờ rồi, mặc dù hai tiếng trước mình đã nghĩ cách để bên công ty tổ chức tiệc cưới kéo dài thời gian một chút rồi mới bắt đầu, nhưng có kéo dài chắc cũng không kéo dài được nửa tiếng đồng hồ. Lúc này có lẽ hôn lễ đã bắt đầu rồi.”
Anh ta thở dài: “Dù có...”
Lời còn chưa nói xong, Tống Hân Nghiên dắt theo Tưởng Minh Trúc và Khương Thu Mộc thay đồ mới đã quay trở lại.
Tống Hân Nghiên nhìn tờ báo cáo trong tay Tô Thần Nam, đột nhiên dừng lại ở nơi cách đó vài mét mà không tiến lên phía trước.
Có căng thẳng, cũng có mong đợi, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.
Tô Thần Nam ngước mắt lên nhìn cô: “Không muốn biết kết quả sao?”
Bàn tay Tống Hân Nghiên buông thõng bên hông đột nhiên siết chặt lại, mím môi không nói gì.
Tô Thần Nam vuốt mặt, cam chịu thở dài: “Có quan hệ, Minh Trúc là một trong những đứa con mất tích của cô.”
“Bịch!”
Dường như Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng trái tim của mình đập mạnh xuống đất, đôi chân mềm nhũn suýt chút nữa thì không đứng vững.
Khương Thu Mộc vội vàng vươn tay ra đỡ lấy cô.
Sau khi cảm xúc dịu đi được một chút, cô nhanh chân đi tới cướp lấy tờ báo cáo, nhìn kỹ càng từng chữ trên đó một lượt.
Sau khi nhìn thấy kết luận cuối cùng, đôi mắt cô trở nên chua xót, ánh nước ấm nóng lóe lên, nhỏ vào tờ giấy.
Tưởng Minh Trúc kéo cô ngồi xổm xuống, thò cái đầu nhỏ ra nhìn tờ giấy.
Cô nhóc đã biết được rất nhiều chữ, tuy rằng những chữ này ghép lại với nhau không biết là có lý gì, nhưng sau khi nhìn thấy những chữ như ADN... xét nghiệm huyết thống... kết quả có quan hệ, đầu óc nhanh nhạy của cô bé lập tức hiểu ra đây là chuyện gì.
“Ban nãy rút máu của con để xét nghiệm AND ạ?”
“Đúng.”
Người trả lời cô bé là Tô Thần Nam.
Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm cô nhóc, sợ cô nhóc sẽ có cảm xúc kháng cự.
Nhưng cô bé lại không hề có chút phản ứng nào cả, chỉ suy nghĩ hai giây rồi đột nhiên nhảy lên ôm lấy cổ Tống Hân Nghiên.
“Chụt!”
Hôn một cái thật kêu lên mặt cô, đôi mắt tràn ngập ánh sáng long lanh: “Vậy là, Tống Hân Nghiên, mẹ là mẹ ruột của con chứ không phải mẹ nuôi của con! Mẹ ơi!”
Lúc cô nhóc nói chuyện vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Nhưng sau khi nói xong liền ôm chầm lấy cổ Tống Hân Nghiên, vùi khuôn mặt nhỏ vào.
Chất lỏng ẩm ướt nhòe đi giữa da mặt bọn họ kề sát nhau.
Nước mắt nơi đáy mắt Tống Hân Nghiên cứ như vòi nước mở van, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Những người khác ở đây đều không nói gì.
Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc khóc rất im lặng, nếu như không phải nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng và bờ vai run rẩy của bọn họ thì chẳng hề phát hiện ra bọn họ đang khóc.
Tô Thần Nam không nỡ nhìn nữa, né đi mà đỏ bừng mắt.
Lục Minh Hạo đi thẳng tới cửa sổ bên cạnh, tay che mắt hít mạnh vài hơi: “Bà mẹ nó!”
Toàn là mấy chuyện quái quỷ gì thế này.
Sau đó liền quay người đi xa vài bước, để lại không gian cho Tống Hân Nghiên.
Trong đôi mắt khô khốc của Khương Thu Mộc không có nước mắt, nhưng buồn bã bi thương và phẫn nộ lại tích tụ trong đó, có thể gây ra sóng gió bão bùng bất cứ lúc nào.
Cô ấy tức giận đỏ mắt, cắn răng khàn giọng nói: “Cái tên Cố Vũ Tùng khốn kiếp này, làm việc chẳng đáng tin một chút nào cả! Ngã một cái mà ngã chết hết luôn bao nhiêu tế bào não của anh ta, chuyện quan trọng như vậy mà còn có thể quên lâu như thế! Tớ thấy anh ta đang cố ý che giấu sự thật này thì có!”
Tô Thần Nam bình tĩnh nói: “Tuy rằng bình thường tính cậu ấy tưng tửng vậy thôi nhưng chuyện quan trọng sẽ không bao giờ mắc sai lầm đâu.”
Vào lúc này, ngoài Tống Hân Nghiên ra, những người còn lại đều bình tĩnh lại, cũng suy nghĩ lại điều này.
Trong lời nói ban nãy của Cố Vũ Tùng có quá nhiều sơ hở, chỉ cần có đầu óc một chút thôi đều biết đó chỉ là cái cớ.
Anh ta không giải thích cho Cố Vũ Tùng, chỉ lý trí nói: “Cậu ấy không nói ra nguyên nhân, có lẽ là có lý do gì đó không thể nói. Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là truy cứu xem vì sao Cố Vũ Tùng không nói ra chuyện này sớm hơn một chút, mà là mau chóng ngăn cản hôn lễ của Tử Hàn.”
Lục Minh Hạo giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Chắc là không kịp nữa rồi.”
Tô Thần Nam lấy điện thoại ra: “Cứ phải thử xem đã.”
Tưởng Minh Trúc là một cô bé trầm ổn rất có chính kiến.
Sau khi sự hưng phấn vì tìm thấy mẹ ruột qua đi, cô bé lập tức nín lại nước mắt lui ra khỏi vòng tay của Tống Hân Nghiên.
Cô bé lau nước mắt trên mặt, lại vừa đau lòng lau khóe mắt cho Tống Hân Nghiên, nhỏ giọng dỗ: “Được rồi đừng khóc nữa, đường đường làm mẹ mà lại khóc như một đứa trẻ ngay trước mặt con mình như thế thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”
Tống Hân Nghiên cười trong nước mắt.
Hai dòng nước mắt lại lăn ra từ đáy mắt cong cong.
Bà cụ non Tưởng Minh Trúc thở dài: “Ngoan, đừng khóc nữa. Bây giờ không phải là lúc khóc đâu. Tống Hân Nghiên, mẹ là mẹ của con, là mẹ ruột, mẹ có nghĩa vụ phải cho con một gia đình hoàn chỉnh có đúng không?”
Tống Hân Nghiên im lặng nhìn cô bé.
Cô nhóc vung tay đầy khí thế: “Đi, chị Trúc dẫn mẹ đi phá hôn lễ!”
Khí thế cô nhóc hừng hực, vô cùng kích động: “Con đã nhịn suốt mấy ngày rồi, bây giờ cuối cùng cũng có lý do đi làm chuyện mà con vẫn muốn làm mấy ngày nay, nhưng mãi vẫn chưa làm được!”
Phá hoại hôn lễ của ông ba với người phụ nữ xấu xa kia!
Muốn làm mẹ kế của cô bé hả, không có cửa đâu!
Tống Hân Nghiên vẫn luôn biết con gái mình rất mạnh mẽ rất khí thế, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ hưng phấn muốn dùng nắm đấm giải quyết tất cả của cô bé, cô bỗng thấy vừa xót lòng vừa do dự.
Cô cắn môi: “Minh Trúc, có một chuyện có thể con không biết, mẹ đã kết hôn với người khác rồi. Bây giờ mẹ vẫn là vợ của người ta, cho dù có đi phá hoại hôn lễ của ba con thì cũng chẳng thể cho con một gia đình bình thường được. Hơn nữa bây giờ chúng ta qua đó, danh tiếng của ba con cũng sẽ bị ảnh hưởng, mẹ...”
“Không có gì phải lo lắng đâu.”
Lục Minh Hạo ở bên cạnh xen lời vào: “Sự thật ngay trước mắt đã rất rõ ràng rồi, cuộc hôn nhân kia của chị và Dạ Vũ Đình đã chỉ còn là danh nghĩa, hơn nữa anh ta còn lừa chị kết hôn trước. Ly hôn là chuyện sớm muộn thôi, cho dù bây giờ chưa ly hôn thì cuộc hôn nhân đó ra tòa cũng sẽ được kết luận là không có hiệu lực. Dạ Vũ Đình cũng sẽ phải trả cái giá đau đớn cho hành động lừa kết hôn của anh ta!”
Cậu ta khựng lại một thoáng rồi tiếp tục nói: “Huống hồ, không phải chị đã nộp đơn ly hôn rồi sao, luật sư đã liên lạc với chúng tôi rồi, bây giờ đã có bằng chứng rất rõ ràng, chỉ đợi mở phiên tòa là chắc chắn sẽ kết luận hôn nhân của hai người không có hiệu lực, đến ly hôn cũng không cần làm!”