Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hách Trung Văn đã từng nghĩ cả đời này anh ta không có cơ hội ở bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, không ngờ tới sau đó ông trời thương hại anh ta, cho anh ta có cơ hội ở bên cạnh Nhan Nhã Tịnh một lần nữa.

Nhưng mà, những chuyện này để sau rồi nói.

Cả ngày Hách Trung Văn đều không ăn gì, người giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho anh ta, ngay cả đũa anh ta cũng không chịu động vào.

Nhan An Bảo thì không hiểu chuyện an ủi người khác, nhưng mà cậu bé thật sự lo lắng cho dạ dày của Hách Trung Văn.

Thấy được Nhan An Mỹ an ủi, cảm xúc của Hách Trung Văn mới tốt hơn một chút, Nhan An Bảo yên lặng ra khỏi phòng, đi vào trong phòng bếp dự định bỏ sức ra làm bữa tối cho Hách Trung Văn.

Đúng là Nhan An Bảo thông minh khác người, nhưng cũng không phải là chuyện gì cũng có thể làm rất hoàn mỹ.

Ví dụ như nói tài nấu nướng, trước đó Nhan An Bảo muốn giúp Nhan Nhã Tịnh giảm bớt gánh nặng, cho nên xuống bếp nấu cơm giúp Nhan Nhã Tịnh. Nhưng cậu bé đã thử rất nhiều lần, chuyện duy nhất mà cậu bé có thể làm đó chính là cơm chiên trứng.

Cho nên tối ngày hôm nay, bữa cơm tình yêu mà Nhan An Bảo làm cho Hách Trung Văn là một dĩa cơm chiên trứng thật to.

Vì để bày tỏ tình yêu tràn đầy trong món cơm chiên trứng, Nhan An Bảo còn chiên hai quả trứng, cắt thành hình trái tim.

Thứ duy nhất không được hoàn mỹ, đó chính là hai cái trứng đều khét đen.

Nhan An Bảo thấp thỏm bưng món cơm chiên trứng mà mình đã cố gắng hết sức làm đi vào trong phòng Hách Trung Văn, cậu bé vỗ nhẹ vào vai Hách Trung Văn: “Ba ơi, ba mau ăn chút gì đi, nếu như đói chết thì con và An Mỹ sẽ đau lòng lắm.”

“Cục cưng, cảm ơn con đã quan tâm, nhưng mà ba không thấy ngon miệng.”

“Nhưng mà ba à, món cơm chiên trứng này là con tự mình xuống bếp làm đó, ba không thể nể mặt cục cưng một chút được ư?”

Nghe Nhan An Bảo nói như vậy, ánh mắt của Hách Trung Văn không tự chủ mà nhìn vào dĩa cơm chiên trứng trong tay Nhan An Bảo.

Hách Trung Văn cảm thấy mình thật là yếu ớt, anh ta đường đường là thanh niên trai tráng, nhìn món cơm chiên trứng vậy mà cánh mũi lại chua chua.

Nhan An Mỹ sợ Hách Trung Văn tiếp tục ngược đãi dạ dày của mình, cô bé vội vàng nói: “Ba ơi, ba nhanh ăn chút cơm đi.”

Dừng lại một chút, cô bé lại dối lòng mà nói: “Đồ ăn của anh trai làm rất là ngon, nhất là món cơm chiên trứng, cùng với trứng rán..."

Nhan An Mỹ nhìn thoáng qua cái trứng rán hình trái tim đen xì, tiếp tục giả vờ không nhìn thấy: “Món cơm tình yêu trứng rán của anh trai con làm là ngon nhất?Thơm mà không ngán màu sắc và hương vị đều đủ. Ba à, ba nhanh ăn thử một miếng đi?”

“Ba ơi, nếu như ba mà không ăn thì cục cưng cũng không ăn cơm đâu.”



Nhan An Mỹ nâng gương mặt mũm mĩm của mình lên: “Ba ơi, ba đói đến hao gầy thì cục cưng sẽ đau lòng lắm, để cho công bằng, cục cưng cũng muốn đói để ba đau lòng.”

Nói xong lời này, Nhan An Mỹ quay sang ra hiệu cho Nhan An Bảo làm theo.

Động tác dùng hai tay nâng mặt như thế, Nhan An Bảo thật sự không muốn làm, nhưng vì để Hách Trung Văn không tiếp tục tuyệt thực, Nhan An Bảo vẫn nâng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên.

“Ba ơi, nếu như ba còn không chịu ăn cơm, vậy thì cục cưng cũng sẽ đói để ba đau lòng.”

Hiếm khi nhìn thấy anh trai như ông cụ non nhà mình làm nũng, Nhan An Mỹ không khống chế được mà phốc một tiếng phụt cười.

Vốn dĩ Hách Trung Văn vẫn còn vô cùng ưu thương, nhưng khóe môi đã mang theo ý cười nhợt nhạt, anh ta một tay ôm lấy Nhan An Bảo, một tay ôm lấy Nhan An Mỹ: “Thôi được rồi, ba sẽ ăn cơm.”

Nói xong, Hách Trung Văn liền bưng dĩa cơm chiên trứng mà Nhan An Bảo để ở trên bàn.

Hách Trung Văn nghĩ rằng đây quả thật là món cơm chiên trứng tình yêu đủ mùi đủ vị, nhìn quả trứng rán đen xì, anh ta lập tức hoài nghi nhân sinh, lẽ nào đây không phải là món ăn bóng đêm à?

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Hách Trung Văn vẫn cầm đũa lên nếm thử một miếng trứng rán.

Trứng rán trong miệng có hơi đắng, nhưng bởi vì nó là trứng rán tình yêu, bỏ vào trong miệng, mùi vị ngọt ngào.

Thật là ngọt.

Hách Trung Văn vui vẻ ăn trứng rán, có hai cục cưng đáng yêu luôn ở bên cạnh mình như thế, cho dù từ ba biến thành anh cả đi nữa thì anh ta cũng thấy thỏa mãn...

Chiến Mục Hàng chưa trở về biệt thự Bán Sơn, mà là trực tiếp đến câu lạc bộ mới mở, Oanh Yến.

Với cái tên như thế, liền biết trong câu lạc bộ này kinh doanh những giao dịch không trong sạch.

Chiến Mục Hàng đi vào Oanh Yến, quản lý câu lạc bộ ngay lập tức bước lên chào đón.

Làm quản lý ở đây, mắt nhìn của anh ta tốt như hạng nhất, một nhân vật như Chiến Mục Hàng, tất nhiên anh ta không có khả năng không nhận ra.

“Anh Chiến, xin hỏi anh có dặn dò gì không?”

“Mang một người phụ nữ sạch sẽ vào phòng tôi.” Nói xong lời này, Chiến Mục Hàng trực tiếp đi vào phòng bao vip ở trên lầu.

Trong lòng Chiến Mục Hàng đang kìm nén một ngọn lửa, An Tình cho người hành hung Tô Thu Quỳnh trong ngục giam, trong lòng anh ta nổi giận, nhưng khiến anh ta tức giận hơn nữa vẫn là Tô Thu Quỳnh khiến người khác phải tức chết mà không đền mạng.



Người phụ nữ này lại nói kỹ thuật của anh ta không bằng Lâm Tiêu, người phụ nữ này còn nói anh ta là nấm kim châm.

Làm sao anh ta không thể nổi giận được cơ chứ!

Hơn nữa, những chuyện mà anh ta làm với Tô Thu Quỳnh ở hành lang khiến toàn thân anh ta như có lửa, sau khi anh ta biết An Tình là kẻ chủ mưu cho người hành hung Tô Thu Quỳnh, lúc đó anh ta không thể ra tay với Tô Thu Quỳnh, anh ta chỉ có thể tìm người phụ nữ khác.

Rất nhanh, một cô gái ăn mặc trong trẻo liền đẩy cửa phòng bao rồi bước vào.

Nhưng anh ta vừa mới chạm vào người phụ nữ này, gương mặt căng cứng mang theo nụ cười gượng gạo của Tô Thu Quỳnh liền xuất hiện trong đầu anh ta.

Trên người như bị dội một thau nước đá, trong nháy mắt lửa nóng bị dập tắt hoàn toàn, anh ta bỗng nhiên đẩy cô gái kia ra, lạnh lùng ra lệnh: “Cút đi.”

Cô gái kia thấy Chiến Mục Hàng kêu cô ta đến lại đột ngột kêu cô ta cút đi, đúng là tinh thần phân liệt. Nhưng dù sao cô ta cũng không dám phàn nàn, sau khi đứng vững rồi thì liền nhanh nhẹn chạy ra ngoài phòng khách.

Chiến Mục Hàng giống như một đống bùn nhão nằm trên ghế sofa, ai có thể nghĩ rằng một người đàn ông với bộ đồ vest phẳng phiu lại có lúc yếu ớt, đau buồn như thế.

Có rất nhiều người đàn ông có thể tạo ra giang sơn cho mình, thông minh mạnh mẽ, nhìn như bất khả chiến bại, nhưng cũng có lúc bọn họ không thể vượt qua những khi yếu lòng và bi thương.

Chiến Mục Hàng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà mà không hề chớp, anh ta cảm thấy mình thật sự bị ma nhập rồi.

Trần nhà trước mặt lại đổi thành gương mặt Tô Thu Quỳnh.

Chỉ là lần này, Tô Thu Quỳnh không còn mang theo nụ cười giả tạo khiến người khác phải tức chết, mà là nụ cười yếu ớt của một người vợ muốn lấy lòng chồng mình.

Cô đang nhìn anh ta, trong mắt là tình cảm sâu đậm và vẻ sùng bái không có cách nào che giấu.

Cô bước từng bước đi đến gần anh ta.

Cô nói, Mục Hàng, sao em lại thích anh như thế, thích đến nỗi biết rõ trong lòng anh chỉ có An Tình, nhưng em vẫn muốn để anh nhìn em thêm một chút.

Mục Hàng, anh không thể thích em một chút được à?

Đúng vậy, sáu năm trước Tô Thu Quỳnh đã từng nói, Mục Hàng, anh không thể thích em một chút được à?

Tô Thu Quỳnh, hình như là anh đã rất thích em, hơn nữa không chỉ là một chút, thế nhưng em có còn giữ lời không?

Chiến Mục Hàng che mặt, đột nhiên anh ta lại buông tay ra, cầm lấy điện thoại gửi cho Tô Thu Quỳnh một tin nhắn: “Tô Thu Quỳnh, hình như anh thích em rồi, cho dù em và Lâm Tiêu đã ở bên nhau, anh cũng có thể không quan tâm. Tô Thu Quỳnh, quay về bên cạnh anh đi, anh sẽ học cách yêu em.”\b\b\b\b\b\b\b\b

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK