" Phụt……"
Cao Bắc Vinh không khỏi bật cười như vừa nghe được chuyện gì hài hước lắm: "Nhan Vũ Trúc, chưa ngủ mà cô đã bắt đầu mơ rồi à!”
"Cô thật sự cho rằng Lưu Cửu yêu cô sâu đậm sao! Tôi nói cho cô biết, đêm nay bọn tôi ở đây đều là vì Lưu Cửu! Nhan Vũ Trúc, người muốn cô sống không bằng chết chính là Lưu Cửu!”
“Không thể nào!” Nhan Vũ Trúc lắc đầu: “Dù gì tôi cũng từng cứu mạng anh ấy, anh ấy không thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy được!”
"Nhan Vũ Trúc, bây giờ đã là lúc nào rồi mà cô còn dám cướp công của chị dâu? Lưu Cửu đã sớm tra rõ rồi, 5 năm trước, người cứu anh ấy chính là chị dâu!”
"Nhan Vũ Trúc, cô là cái thá gì? Cùng lắm chỉ là đồ ăn trộm thôi! Trộm công của chị dâu, còn muốn trộm luôn vị trí bà Lưu!”
"Anh nói cái gì?! Anh nói Thiên Hàn đã…..”
Nhan Vũ Trúc trợn to mắt không dám tin, trước mắt cô ta là một mảng tối đen nhưng cô ta có thể đoán được biểu cảm của mình nực cười thế nào.
Hết rồi, hết thật rồi! Lưu Thiên Hàn đã biết chuyện xảy ra cách đây 5 năm! Anh sẽ không để cô ta sống sót!
Nhan Vũ Trúc chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, cô ta không muốn ở đây lãng phí nước bọt với Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng nữa. Dù cả người bị trói chặt trong bao tải thì sau khi ổn định cơ thể, cô ta vẫn liều mạng chạy về phía trước.
Vừa chạy, cô ta vừa hét lên: "Ba ơi, mẹ ơi, cứu con với! Cứu mạng! Có người muốn giết con! Ba ơi, mẹ ơi, mau tới cứu con với!”
"Ồn ào quá!"
Cao Bắc Vinh liếc nhìn Nhan Vũ Trúc đang quấn trong bao tải rồi nhìn thuộc hạ. Sau đó, bọn họ kéo Nhan Vũ Trúc đến sườn núi phía sau biệt thự nhà họ Nhan.
Bây giờ đã cách khu biệt thự khá xa rồi, không cần tiếp tục trùm bao tải lên người Nhan Vũ Trúc nữa. Thuộc hạ của Cao Bắc Vinh nhanh chóng xé bao tải xuống rồi nhét giẻ vào miệng Nhan Vũ Trúc.
Đương nhiên, Nhan Vũ Trúc không muốn bị nhét giẻ vào miệng, cô ta tức giận nhìn chằm chằm Cao Bắc Vinh. Nếu có thể giết người bằng mắt thì Cao Bắc Vinh đã chết hàng trăm lần rồi.
Dù có bị nhét giẻ vào miệng thì cũng không sao, mấu chốt là hai chân cô ta vẫn có thể hoạt động. Sau khi đứng vững, Nhan Vũ Trúc điên cuồng lao xuống núi.
Cao Bắc Vinh còn nhanh hơn cô ta. Khi cô ta vừa bước tới, Cao Bắc Vinh đã nhanh chóng gạt chân, khiến cô ta ngã nhào như chó.
"Cao Bắc Vinh, anh là đồ điên, đồ biến thái! Thả tôi ra!”
Kỹ thuật của người nhét giẻ cho Nhan Vũ Trúc tệ quá đi, cô ta mới ngã một cái mà giẻ trong miệng đã văng ra rồi.
Tuy bị Nhan Vũ Trúc mắng những Cao Bắc Vinh cũng không tức giận, anh ta cười cười nhìn Nhan Vũ Trúc: "Nhan Vũ Trúc, nếu cô đã gọi tôi là đồ điên đồ biến thái mà tôi không làm gì đó biến thái thì làm sao đáp ứng được kỳ vọng của cô chứ?!”
“Kim tiêm đâu?” Cao Bắc Vinh đưa tay ra, hơi mất kiên nhẫn gọi Nhạc Dũng: “Không phải cậu nói kim tiêm đã chuẩn bị xong rồi sao? Mau đem kim tiêm tới đây!
“Cậu Cao, cậu đừng nôn nóng, tôi mang kim tiêm tới ngay đây!” Nhạc Dũng nói, sau đó anh ta lập tức đưa một cây kim tiêm chứa đầy chất lỏng màu đỏ cho Cao Bắc Vinh.
Nhìn kim tiêm đang lắc lư trước mặt, Nhan Vũ Trúc hoảng sợ đến cực điểm, cô ta không biết thứ trong ống tiêm là thuốc gì, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nó chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
"Cao Bắc Vinh, anh đừng phát điên nữa! Anh có tư cách gì mà tiêm cho tôi! Tôi nói cho anh biết, đây là phạm pháp, anh….”
Hai mắt Nhan Vũ Trúc bất ngờ mở to. Cao Bắc Vinh đã đâm thẳng cây kim tiêm trên tay vào người cô ta.
Mũi kim này rất thô, rất giống với loại kim tiêm thường được dùng ở nông thôn để chích lợn, bò và các vật nuôi khác vào rất nhiều năm trước. Nhan Vũ Trúc đau đến mức đầu ngón tay run lên, cô ta nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Cao Bắc Vinh, anh hại tôi thế này thì sẽ không chết tử tế đâu!”
"Nhan Vũ Trúc, chuyện tôi chết tử tế hay không, cô cũng chẳng quản nổi đâu! Trước hết cô tự lo cho bản thân đi! Đây là thuốc ngứa do tôi nhờ người mang từ nước ngoài về đấy, tôi đảm bảo, rất nhanh thôi cô sẽ…..sướng, sướng tới chết!”
Cao Bắc Vinh vừa nói xong, cả cơ thể của Nhan Vũ Trúc lập tức ngứa ngáy như có vô số con kiến đang bò, cô ta vô thức đưa tay ra gãi, nhưng cảm giác ngứa ngáy lại xuất phát từ thịt bên trong. Dù cô ta có cào rách thịt thì vẫn không bớt ngứa.
Nhan Vũ Trúc chưa kịp bình tĩnh lại thì trên tay Cao Bắc Vinh lại xuất hiện một ống kim tiêm khác như làm phép, cô ta vùng vẫy đứng dậy hòng thoát ra ngoài, nhưng hai tên đàn ông cường tráng lại tàn nhẫn đè cô ta xuống nên cô ta căn bản không dậy nổi.
"Nhan Vũ Trúc, đoán xem trong này là thuốc gì?"
Cao Bắc Vinh lộ ra nụ cười nham hiểm: "Đây là loại thuốc cười! Nhan Vũ Trúc, sau khi tiêm thứ thuốc này, cô sẽ cảm thấy rất vui! Ừm, cứ từ từ thưởng thức nhé!”
Nói xong, cây kim trong tay Cao Bắc Vinh cắm sâu vào thịt của Nhan Vũ Trúc.
Mũi kim này còn dày hơn, lúc tiêm xuống, Nhan Vũ Trúc đau tới mức hít lạnh. Nhưng rõ ràng là đau như thế mà cô ta lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Đau đớn kèm theo ngứa ngáy liên hồi, trước giờ Nhan Vũ Trúc chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, cô ta muốn khóc thét lên nhưng lại chỉ có thể cười như một kẻ điên.
Cả người càng lúc càng ngứa hơn, đặc biệt là mặt đã ngứa tới mức khiến cô ta hoài nghi nhân sinh.
Nhan Vũ Trúc gãi mặt thật mạnh, cô ta tự mình cào rách cả da, cào ra máu nhưng cả người vẫn ngứa khiến cô ta sống không bằng chết.
Bi thảm hơn là dù khó chịu tới mức muốn chết nhưng cô ta vẫn không ngừng cười lớn.
"Cao Bắc Vinh... hahahaha... Cao Bắc Vinh, anh thả tôi ra... hahahaha..."
"Cười vui nhỉ! Nhan Vũ Trúc, xem ra cô thật sự rất vui vẻ nha!"
Nghe thế, Nhan Vũ Trúc tức giận đến mức muốn cắn người.
Vui vẻ?! Vui con mẹ anh!
Nhưng Nhan Vũ Trúc không thể cắn người, cô ta chỉ có thể tiếp tục phát ra tiếng cười quái dị.
Nhạc Dũng cảm thấy bộ dạng điên loạn của Nhan Vũ Trúc quá ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị. Anh ta không nhịn được mà hỏi: “Cậu Cao, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn cô ta thế này sao? Tôi sợ mình nôn mất….”
“Không cần, Lưu Cửu nói, sau khi tiêm xong thì đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần.” Cao Bắc Vinh nhìn Nhan Vũ Trúc rồi cười: “Nhan Vũ Trúc, cứ từ từ tận hưởng đi!”
Bệnh viện tâm thần?!
Nhan Vũ Trúc không khỏi rùng mình, cô ta muốn nói mình không muốn đến bệnh viện tâm thần, nhưng miếng cô vẫn không ngừng phát ra âm thanh "hahahaha".
"Cậu Cao, chúng ta mau đưa cô ta đến đó đi! Anh xem cô ta cười vui chưa kìa! Chắc chắn là cô ta rất muốn đến bệnh viện tâm thần rồi!”
“Ừm, lời cho cô ta quá, giúp cô ta được như ý nguyện còn gì!” Cao Bắc Vinh chế giếu.
Anh ta lại liếc nhìn Nhan Vũ Trúc với ánh mắt ghê tởm. Cả người cô ta bê bết máu, trông cực kỳ kinh khủng, còn cười vui vẻ như vậy, đây chẳng phải là bị tâm thần sao!
Nhan Vũ Trúc dùng sức cắn môi và đầu lưỡi thì đầu óc mới minh mẫn hơn một chút, cô ta điên cuồng gầm lên: "Tôi không sống tốt thì Nhan Nhã Tịnh cũng đừng mơ sống tôi! Cô ta đã bị tôi tiêm máu HIV vào người rồi, dù mấy người có muốn huỷ hoại tôi thì Nhan Nhã Tịnh cũng sẽ sống không bằng chết thôi!”\u0001
Cao Bắc Vinh không khỏi bật cười như vừa nghe được chuyện gì hài hước lắm: "Nhan Vũ Trúc, chưa ngủ mà cô đã bắt đầu mơ rồi à!”
"Cô thật sự cho rằng Lưu Cửu yêu cô sâu đậm sao! Tôi nói cho cô biết, đêm nay bọn tôi ở đây đều là vì Lưu Cửu! Nhan Vũ Trúc, người muốn cô sống không bằng chết chính là Lưu Cửu!”
“Không thể nào!” Nhan Vũ Trúc lắc đầu: “Dù gì tôi cũng từng cứu mạng anh ấy, anh ấy không thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy được!”
"Nhan Vũ Trúc, bây giờ đã là lúc nào rồi mà cô còn dám cướp công của chị dâu? Lưu Cửu đã sớm tra rõ rồi, 5 năm trước, người cứu anh ấy chính là chị dâu!”
"Nhan Vũ Trúc, cô là cái thá gì? Cùng lắm chỉ là đồ ăn trộm thôi! Trộm công của chị dâu, còn muốn trộm luôn vị trí bà Lưu!”
"Anh nói cái gì?! Anh nói Thiên Hàn đã…..”
Nhan Vũ Trúc trợn to mắt không dám tin, trước mắt cô ta là một mảng tối đen nhưng cô ta có thể đoán được biểu cảm của mình nực cười thế nào.
Hết rồi, hết thật rồi! Lưu Thiên Hàn đã biết chuyện xảy ra cách đây 5 năm! Anh sẽ không để cô ta sống sót!
Nhan Vũ Trúc chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, cô ta không muốn ở đây lãng phí nước bọt với Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng nữa. Dù cả người bị trói chặt trong bao tải thì sau khi ổn định cơ thể, cô ta vẫn liều mạng chạy về phía trước.
Vừa chạy, cô ta vừa hét lên: "Ba ơi, mẹ ơi, cứu con với! Cứu mạng! Có người muốn giết con! Ba ơi, mẹ ơi, mau tới cứu con với!”
"Ồn ào quá!"
Cao Bắc Vinh liếc nhìn Nhan Vũ Trúc đang quấn trong bao tải rồi nhìn thuộc hạ. Sau đó, bọn họ kéo Nhan Vũ Trúc đến sườn núi phía sau biệt thự nhà họ Nhan.
Bây giờ đã cách khu biệt thự khá xa rồi, không cần tiếp tục trùm bao tải lên người Nhan Vũ Trúc nữa. Thuộc hạ của Cao Bắc Vinh nhanh chóng xé bao tải xuống rồi nhét giẻ vào miệng Nhan Vũ Trúc.
Đương nhiên, Nhan Vũ Trúc không muốn bị nhét giẻ vào miệng, cô ta tức giận nhìn chằm chằm Cao Bắc Vinh. Nếu có thể giết người bằng mắt thì Cao Bắc Vinh đã chết hàng trăm lần rồi.
Dù có bị nhét giẻ vào miệng thì cũng không sao, mấu chốt là hai chân cô ta vẫn có thể hoạt động. Sau khi đứng vững, Nhan Vũ Trúc điên cuồng lao xuống núi.
Cao Bắc Vinh còn nhanh hơn cô ta. Khi cô ta vừa bước tới, Cao Bắc Vinh đã nhanh chóng gạt chân, khiến cô ta ngã nhào như chó.
"Cao Bắc Vinh, anh là đồ điên, đồ biến thái! Thả tôi ra!”
Kỹ thuật của người nhét giẻ cho Nhan Vũ Trúc tệ quá đi, cô ta mới ngã một cái mà giẻ trong miệng đã văng ra rồi.
Tuy bị Nhan Vũ Trúc mắng những Cao Bắc Vinh cũng không tức giận, anh ta cười cười nhìn Nhan Vũ Trúc: "Nhan Vũ Trúc, nếu cô đã gọi tôi là đồ điên đồ biến thái mà tôi không làm gì đó biến thái thì làm sao đáp ứng được kỳ vọng của cô chứ?!”
“Kim tiêm đâu?” Cao Bắc Vinh đưa tay ra, hơi mất kiên nhẫn gọi Nhạc Dũng: “Không phải cậu nói kim tiêm đã chuẩn bị xong rồi sao? Mau đem kim tiêm tới đây!
“Cậu Cao, cậu đừng nôn nóng, tôi mang kim tiêm tới ngay đây!” Nhạc Dũng nói, sau đó anh ta lập tức đưa một cây kim tiêm chứa đầy chất lỏng màu đỏ cho Cao Bắc Vinh.
Nhìn kim tiêm đang lắc lư trước mặt, Nhan Vũ Trúc hoảng sợ đến cực điểm, cô ta không biết thứ trong ống tiêm là thuốc gì, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nó chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
"Cao Bắc Vinh, anh đừng phát điên nữa! Anh có tư cách gì mà tiêm cho tôi! Tôi nói cho anh biết, đây là phạm pháp, anh….”
Hai mắt Nhan Vũ Trúc bất ngờ mở to. Cao Bắc Vinh đã đâm thẳng cây kim tiêm trên tay vào người cô ta.
Mũi kim này rất thô, rất giống với loại kim tiêm thường được dùng ở nông thôn để chích lợn, bò và các vật nuôi khác vào rất nhiều năm trước. Nhan Vũ Trúc đau đến mức đầu ngón tay run lên, cô ta nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Cao Bắc Vinh, anh hại tôi thế này thì sẽ không chết tử tế đâu!”
"Nhan Vũ Trúc, chuyện tôi chết tử tế hay không, cô cũng chẳng quản nổi đâu! Trước hết cô tự lo cho bản thân đi! Đây là thuốc ngứa do tôi nhờ người mang từ nước ngoài về đấy, tôi đảm bảo, rất nhanh thôi cô sẽ…..sướng, sướng tới chết!”
Cao Bắc Vinh vừa nói xong, cả cơ thể của Nhan Vũ Trúc lập tức ngứa ngáy như có vô số con kiến đang bò, cô ta vô thức đưa tay ra gãi, nhưng cảm giác ngứa ngáy lại xuất phát từ thịt bên trong. Dù cô ta có cào rách thịt thì vẫn không bớt ngứa.
Nhan Vũ Trúc chưa kịp bình tĩnh lại thì trên tay Cao Bắc Vinh lại xuất hiện một ống kim tiêm khác như làm phép, cô ta vùng vẫy đứng dậy hòng thoát ra ngoài, nhưng hai tên đàn ông cường tráng lại tàn nhẫn đè cô ta xuống nên cô ta căn bản không dậy nổi.
"Nhan Vũ Trúc, đoán xem trong này là thuốc gì?"
Cao Bắc Vinh lộ ra nụ cười nham hiểm: "Đây là loại thuốc cười! Nhan Vũ Trúc, sau khi tiêm thứ thuốc này, cô sẽ cảm thấy rất vui! Ừm, cứ từ từ thưởng thức nhé!”
Nói xong, cây kim trong tay Cao Bắc Vinh cắm sâu vào thịt của Nhan Vũ Trúc.
Mũi kim này còn dày hơn, lúc tiêm xuống, Nhan Vũ Trúc đau tới mức hít lạnh. Nhưng rõ ràng là đau như thế mà cô ta lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Đau đớn kèm theo ngứa ngáy liên hồi, trước giờ Nhan Vũ Trúc chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, cô ta muốn khóc thét lên nhưng lại chỉ có thể cười như một kẻ điên.
Cả người càng lúc càng ngứa hơn, đặc biệt là mặt đã ngứa tới mức khiến cô ta hoài nghi nhân sinh.
Nhan Vũ Trúc gãi mặt thật mạnh, cô ta tự mình cào rách cả da, cào ra máu nhưng cả người vẫn ngứa khiến cô ta sống không bằng chết.
Bi thảm hơn là dù khó chịu tới mức muốn chết nhưng cô ta vẫn không ngừng cười lớn.
"Cao Bắc Vinh... hahahaha... Cao Bắc Vinh, anh thả tôi ra... hahahaha..."
"Cười vui nhỉ! Nhan Vũ Trúc, xem ra cô thật sự rất vui vẻ nha!"
Nghe thế, Nhan Vũ Trúc tức giận đến mức muốn cắn người.
Vui vẻ?! Vui con mẹ anh!
Nhưng Nhan Vũ Trúc không thể cắn người, cô ta chỉ có thể tiếp tục phát ra tiếng cười quái dị.
Nhạc Dũng cảm thấy bộ dạng điên loạn của Nhan Vũ Trúc quá ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị. Anh ta không nhịn được mà hỏi: “Cậu Cao, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn cô ta thế này sao? Tôi sợ mình nôn mất….”
“Không cần, Lưu Cửu nói, sau khi tiêm xong thì đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần.” Cao Bắc Vinh nhìn Nhan Vũ Trúc rồi cười: “Nhan Vũ Trúc, cứ từ từ tận hưởng đi!”
Bệnh viện tâm thần?!
Nhan Vũ Trúc không khỏi rùng mình, cô ta muốn nói mình không muốn đến bệnh viện tâm thần, nhưng miếng cô vẫn không ngừng phát ra âm thanh "hahahaha".
"Cậu Cao, chúng ta mau đưa cô ta đến đó đi! Anh xem cô ta cười vui chưa kìa! Chắc chắn là cô ta rất muốn đến bệnh viện tâm thần rồi!”
“Ừm, lời cho cô ta quá, giúp cô ta được như ý nguyện còn gì!” Cao Bắc Vinh chế giếu.
Anh ta lại liếc nhìn Nhan Vũ Trúc với ánh mắt ghê tởm. Cả người cô ta bê bết máu, trông cực kỳ kinh khủng, còn cười vui vẻ như vậy, đây chẳng phải là bị tâm thần sao!
Nhan Vũ Trúc dùng sức cắn môi và đầu lưỡi thì đầu óc mới minh mẫn hơn một chút, cô ta điên cuồng gầm lên: "Tôi không sống tốt thì Nhan Nhã Tịnh cũng đừng mơ sống tôi! Cô ta đã bị tôi tiêm máu HIV vào người rồi, dù mấy người có muốn huỷ hoại tôi thì Nhan Nhã Tịnh cũng sẽ sống không bằng chết thôi!”\u0001