Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong lời này, Lâm Tiêu lại cảm thấy bản thân mình dường như có chút không biết xấu hổ.

Rất sợ Tô Thu Quỳnh sẽ hiểu lầm, Lâm Tiêu vội vàng cứu vãn, “Thu Quỳnh, em đừng hiểu lầm, anh thích em, muốn cùng em ở bên nhau, hoàn toàn không phải vì muốn có được thân thể của em. Thứ anh yêu, là con người Tô Thu Quỳnh em!”

Nghe thấy lời này của Lâm Tiêu, khoé môi Tô Thu Quỳnh co rút mạnh mấy phen, còn thật đúng là Liễu Hạ Huệ trong sáng nha!

“Ừ, em biết.”

Tô Thu Quỳnh nhàn nhạt nâng mí mắt, khoé môi nở nụ cười không chút kẽ hở, “Lâm Tiêu, nếu anh đã trong sáng như vậy, vậy đời này, anh cũng đừng động vào em có được không?”

“Hả?”

Lâm Tiêu đầy mặt mịt mờ, anh chỉ là muốn biểu đạt một chút sự chân thành và thuần khiết của anh, sao lại phát triển thành ra thế này?

Lâm Tiêu vẫn chưa hồi phục tinh thần, Tô Thu Quỳnh đã không dấu vết mà duy trì một khoảng cách với anh, mắt cô có chút ướt, sóng mắt lấp lánh, “Lâm Tiêu, đừng đến gần em quá nha, như vậy sẽ đụng vào em đấy.”

Lâm Tiêu vô thức muốn đem Tô Thu Quỳnh ôm vào lòng, nhưng lời Tô Thu Quỳnh vừa nói, hiển nhiên là không bằng lòng để anh đụng cô, cái tay duỗi ra đó của anh khựng lại trong không khí, qua một lúc lâu cũng không hạ xuống.

Giờ khắc này, Lâm Tiêu cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tự nâng đá đập chân mình.

Mặc kệ đi, không biết xấu hổ dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đụng cũng không được đụng vào cô gái mình yêu.



Nghĩ như vậy, Lâm Tiêu mặt dày mà ôm lấy Tô Thu Quỳnh, đi về phía thang máy.

Đại đạo diễn Lâm thằng con ngốc nhà địa chủ vừa quay mặt lại, liền nhìn thấy gương mặt cười trong trẻo của Tô Thu Quỳnh, trong mắt cô, ánh sáng lấp lánh lưu động, đẹp không tả xiết, tựa như chứa đựng tất cả ánh sao của bầu trời đêm.

Lâm Tiêu nhìn đến si mê.

Thật đẹp.

Thu Quỳnh của anh cười lên thật đẹp, còn đẹp hơn cả sao trên trời.

Chỉ có điều, nụ cười chân thật phát ra từ nội tâm của cô quá ít.

Nhưng cả đời này, anh sẽ cố gắng hết sức để đổi lấy nụ cười rạng rỡ nhất của cô.

Tô Thu Quỳnh rời đi không lâu, Chiến Mục Hàng liền trực tiếp rút kim truyền trên mu bàn tay ra, theo cô đi ra ngoài.

Lúc anh ta đuổi ra tới, Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu đã vào thang máy.

Anh ta liền giống như một kẻ rình coi không thể lộ ra ánh sáng, len lén mà nhìn bọn họ.

Nhìn bọn họ ân ái vui vẻ, đâm hại mắt anh ta.



Anh ta nghe thấy Tô Thu Quỳnh nói với Lâm Tiêu, Lâm Tiêu, chúng ta mãi mãi không chia tay có được không?

Anh ta còn nghe thấy Tô Thu Quỳnh nói với Lâm Tiêu, em phát hiện, tình cảm của em đối với anh, hình như không còn là thích nữa. Lâm Tiêu, em đối với anh, là yêu.

Yêu…

Cửa thang máy đã đóng chặt, Chiến Mục Hàng đột nhiên chân đứng không vững.

Tình cảm của cô đối với Lâm Tiêu, sao có thể là yêu được?

Cô đã yêu Lâm Tiêu, cô muốn đem bản thân mình hoàn toàn giao cho Lâm Tiêu, cô muốn có một tình yêu không chia tay với Lâm Tiêu…

Sao cô có thể thích Lâm Tiêu như vậy chứ!

Người đàn ông chảy máu chứ không rơi lệ, khoảnh khắc này hốc mắt đỏ lên, Tô Thu Quỳnh, đừng yêu Lâm Tiêu có được không?

Xin em…

Chiến Mục Hàng chán nản ngồi xổm dưới đất, hốc mắt ươn ướt, nhưng bất kể anh ta có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu không muốn Tô Thu Quỳnh đến gần Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh đều sẽ không để ý đến anh ta nữa rồi.

Cô đã đem trái tim của cô giao cho Lâm Tiêu rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK