Nửa đêm rồi mà Lưu Thiên Hàn không có cách nào ngủ được.
Cuối cùng, anh không thể chịu đựng được nữa, gằn giọng uy hiếp: "Nhan Nhã Tịnh, ngoan ngoãn chút cho tôi! Nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân em!"
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Nhan Nhã Tịnh nghe thấy có người nói muốn đánh gãy chân cô, cô lại càng tin chắc anh Lưu đã quay lại.
Trên đời này cũng chỉ có anh Lưu, cả ngày mặt mũi tối sầm như mặt Bao Công, kêu cái gì mà đánh gãy chân cô, sau cùng, chẳng phải là đến một sợi lông của cô cũng không nỡ đụng vào sao!
Cô rất muốn, muốn chạm vào khuôn mặt đen như bị vẩy mực thối tha của anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh cười ngốc, mạnh dan vươn bàn tay nhỏ của mình ra xờ xoạng khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn.
Thấy người bạn bình thường táo bạo nào đó dám động vào mặt mình, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn càng đen hơn.
Ngay khi anh định chặt đôi tay nhỏ không ngoan ngoãn của Nhan Nhã Tịnh, anh liền để ý thấy trên mu bàn tay có vài vết phồng rộp.
Làn da mỏng manh như vậy, còn nổi mụn nước sưng tấy, trông có chút đáng sợ mà lại đáng thương đến khó tả.
Trái tim lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn bất giác trở nên ấm áp, anh lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng ghét của Nhan Nhã Tịnh, vẫn là cam chịu tìm thuốc mỡ trong tủ thoa lên cho cô.
Sau khi thoa thuốc mỡ, Lưu Thiên Hàn lo cô cử động lung tung sẽ nhòa mất lớp thuốc, anh chỉ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, không để cô cử động lung tung.
Lần này Nhan Nhã Tịnh ngược lại rất ngoan, thuốc mỡ trên mu bàn tay man mát, cô ngay lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Chỉ có điều trằn trọc quá lâu khiến Lưu Thiên Hàn không ngủ được nữa, mãi đến sáng sớm, anh mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng thức dậy, cảm thấy có một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình, cô bị dọa giật mình.
Tối qua rõ là cô ngủ trên sô pha, sao có thể bị giam cầm như thế này?
Hơi thở quen thuộc phảng phất trên chóp mũi, Nhan Nhã Tịnh lập tức hiểu ra, người đang ôm cô không ai khác ngoài anh Lưu!
Anh Lưu không nỡ để cô ngủ sô pha.
Ruột gan Nhan Nhã Tịnh đã mềm nhũn, quay mặt sang thấy Lưu Thiên Hàn đã ngủ say, cô đánh bạo đặt lên môi anh một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.
Cuối cùng, anh không thể chịu đựng được nữa, gằn giọng uy hiếp: "Nhan Nhã Tịnh, ngoan ngoãn chút cho tôi! Nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân em!"
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Nhan Nhã Tịnh nghe thấy có người nói muốn đánh gãy chân cô, cô lại càng tin chắc anh Lưu đã quay lại.
Trên đời này cũng chỉ có anh Lưu, cả ngày mặt mũi tối sầm như mặt Bao Công, kêu cái gì mà đánh gãy chân cô, sau cùng, chẳng phải là đến một sợi lông của cô cũng không nỡ đụng vào sao!
Cô rất muốn, muốn chạm vào khuôn mặt đen như bị vẩy mực thối tha của anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh cười ngốc, mạnh dan vươn bàn tay nhỏ của mình ra xờ xoạng khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn.
Thấy người bạn bình thường táo bạo nào đó dám động vào mặt mình, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn càng đen hơn.
Ngay khi anh định chặt đôi tay nhỏ không ngoan ngoãn của Nhan Nhã Tịnh, anh liền để ý thấy trên mu bàn tay có vài vết phồng rộp.
Làn da mỏng manh như vậy, còn nổi mụn nước sưng tấy, trông có chút đáng sợ mà lại đáng thương đến khó tả.
Trái tim lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn bất giác trở nên ấm áp, anh lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng ghét của Nhan Nhã Tịnh, vẫn là cam chịu tìm thuốc mỡ trong tủ thoa lên cho cô.
Sau khi thoa thuốc mỡ, Lưu Thiên Hàn lo cô cử động lung tung sẽ nhòa mất lớp thuốc, anh chỉ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, không để cô cử động lung tung.
Lần này Nhan Nhã Tịnh ngược lại rất ngoan, thuốc mỡ trên mu bàn tay man mát, cô ngay lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Chỉ có điều trằn trọc quá lâu khiến Lưu Thiên Hàn không ngủ được nữa, mãi đến sáng sớm, anh mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng thức dậy, cảm thấy có một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình, cô bị dọa giật mình.
Tối qua rõ là cô ngủ trên sô pha, sao có thể bị giam cầm như thế này?
Hơi thở quen thuộc phảng phất trên chóp mũi, Nhan Nhã Tịnh lập tức hiểu ra, người đang ôm cô không ai khác ngoài anh Lưu!
Anh Lưu không nỡ để cô ngủ sô pha.
Ruột gan Nhan Nhã Tịnh đã mềm nhũn, quay mặt sang thấy Lưu Thiên Hàn đã ngủ say, cô đánh bạo đặt lên môi anh một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.