“Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh còn cứu được đúng không?! Cô ấy còn sống được có đúng không?!”
Chiến Mục Hàng thấy Nhan Nhã Tịnh xử lý khẩn cấp cho Tô Thu Quỳnh, trong lòng anh ta lại dâng lên một chút hy vọng: “Nhan Nhã Tịnh, nói cho tôi biết đi, Tô Thu Quỳnh còn sống được không!”
“Chiến Mục Hàng, anh câm miệng cho tôi!”
Nhan Nhã Tịnh thấy Chiến Mục Hàng phiền không chịu nổi, nếu không phải tại anh ta thì Tô Thu Quỳnh cũng không thành ra thế này, bây giờ anh ta có tư cách gì để kêu ca ở đây chứ!
Nếu như là trước đây, người khác dám quát lên với anh ta như vậy, Chiến Mục Hàng đã bẻ gãy cổ cô từ lâu rồi.
Nhưng lần này bị Nhan Nhã Tịnh quát như vậy, anh ta lại nghe lời ngậm miệng lại.
Anh ta biết, Nhan Nhã Tịnh là bác sĩ, cô đang cứu Tô Thu Quỳnh, anh ta sợ anh ta làm ảnh hưởng tới việc Nhan Nhã Tịnh cứu chữa cho Tô Thu Quỳnh.
Sau khi xử lý khẩn cấp xong, Tô Thu Quỳnh dừng sức quấn bông băng quanh vết thương của Tô Thu Quỳnh, sau đấy quay mặt sang nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, chúng ta mau đưa Thu Quỳnh tới bệnh viện!”
Nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, Lâm Tiêu không dám chần chừ thêm chút nào, anh ta bế Tô Thu Quỳnh lên, nhanh chân lao ra khỏi phòng.
Nhìn Tô Thu Quỳnh không có sức sống trong lòng Lâm Tiêu, khóe mắt Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà đỏ lên. May là ban nãy cô không để Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ theo lên đây, chứ nếu như để chúng nó nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn chúng nó sẽ khóc chết mất.
Lưu Thiên Hàn ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào lòng, anh không giỏi an ủi người khác, nhưng đối với người con gái của anh, anh luôn có sự kiên nhẫn vô hạn: “Nhan Nhã Tịnh, đừng lo lắng, chắc chắn Tô Thu Quỳnh sẽ không sao đâu.”
“Anh Lưu, em không chắc chắn, em thực sự không chắc chắn, em sợ, em sợ Thu Quỳnh sẽ không tỉnh lại nữa...”
Nhan Nhã Tịnh cúi đầu thút thít, cô gắng sức lau nước mắt nơi khóe mắt đi rồi đuổi theo Lâm Tiêu.
Cô muốn ở bên Tô Thu Quỳnh, cho dù lần này cơ hội sống sót của Tô Thu Quỳnh vô cùng nhỏ bé, cô cũng muốn cướp Tô Thu Quỳnh lại từ tay tử thần.
Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh được Lâm Tiêu bế đi, Chiến Mục Hàng vô cùng nôn nóng, nhưng anh ta không tiến lên cướp Tô Thu Quỳnh lại nữa.
bây giờ không phải là lúc tranh đoạt, không có điều gì quan
của Lâm Tiêu cùng tới bệnh viện, nhưng sau khi Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tiêu lên xe, Lâm Tiêu đã đạp mạnh ga chạy đi, không hề có ý đợi anh ta, anh ta chỉ đành nhanh chóng lái
Quỳnh đã được đưa ngay vào
Mục Hàng cảm giác anh ta và Tô Thu
cấp cứu từng chút một, anh ta thực sự muốn đập nát cánh cửa này, vào bên trong để ở bên Tô Thu Quỳnh, cho dù là sống hay chết, đều ở bên Tô
nhưng, anh ta
hối hận rồi, anh ta thực sự hối hận rồi, một người đàn
khi ly hôn với Tô Thu Quỳnh, anh ta hối hận khi đưa Tô Thu Quỳnh vào tù, anh ta càng hối hận vì đã tổn thương Tô
nếu không phải kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi là anh ta đưa cô vào tù, thì
mình làm tổn thương Tô Thu Quỳnh là điều đương nhiên, bởi vì Tô Thu Quỳnh giết chết con của anh ta và An Tình. Bây giờ anh ta chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ anh ta làm đều như
trò đùa này không khiến ai cảm thấy buồn cười cả, mà lại đẩy Tô Thu Quỳnh
được
Mục Hàng khẽ lẩm bẩm: “Em không được xảy ra chuyện gì... chỉ cần em khỏe lại, nếu như
long anh, chỉ cần em khỏe lại, đời đời kiếp kiếp, anh đều ở bên em đến
mở ra, Chiến Mục Hàng và Lâm Tiêu cùng lao tới: “Bác
mất
nói ra câu này, Chiến Mục Hàng và Lâm Tiêu cảm thấy nhịp tim của mình
Mất máu quá nhiều...
phải là, không cứu
họ đã cố gắng hết sức, kêu bọn họ nén bi thương gì đó. Bác sĩ nói: “Bệnh nhân cần truyền máu gấp,
“Rút máu của tôi!”
thì rút sạch máu
Tiêu cười khẩy nhìn Chiến Mục Hàng muốn rút cạn máu mình truyền cho Tô Thu Quỳnh: “Chiến Thất, anh đâu phải nhóm máu hiếm, rút sạch máu của anh rồi thì có
anh ta thực sự vội tới phát điên rồi, đến cả kiến thức cơ bản
A, không thể truyền máu cho Tô
được
sự nôn nóng và lo lắng rõ ràng:
“Được, vậy anh theo tôi vào đây truyền máu cho cô Tô đi.” Bác sĩ nói xong câu này liền cho Lâm Tiêu mặc đồ khử trùng rồi đi theo ông vào phòng cấp cứu.
Truyện đề cử: Chứng Bệnh
Nằm trên chiếc giường bên cạnh Tô Thu Quỳnh, nhìn thấy máu trong cơ thể mình tiến vào cơ thể Tô Thu Quỳnh từng chút một, trong lòng Lâm Tiêu là sự vui mừng và hân hoan trước nay chưa từng có.
Máu của anh ta đã hòa làm một với Tô Thu Quỳnh, rồi sẽ có một ngày anh ta và Tô Thu Quỳnh sẽ thân mật đến mức không thể chia lìa.
Lâm Tiêu si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt dần có sức sống của Tô Thu Quỳnh. Tô Thu Quỳnh, chuyện hôm nay là do anh không tốt, là anh quá sơ ý, không bảo vệ được em. Lâm Tiêu anh ở đây xin thề bằng cả mạng sống của mình, sau này cho dù anh không thể vực dậy thì cũng sẽ để em được bình an vô lo.
Cho nên Tô Thu Quỳnh à, cho anh một cơ hội theo đuổi em nhé, nếu như em không thử với anh, sao em biết được Lâm Tiêu anh tốt tới mức nào!
Nhìn thấy Lâm Tiêu đi theo bác sĩ vào phòng bệnh, Chiến Mục Hàng nôn nóng tới mức đôi mắt gần như rỉ máu.
Tô Thu Quỳnh là người phụ nữ của anh ta, người vào đó với cô nên là anh ta chứ, sao có thể để Lâm Tiêu cướp lấy cơ hội được!
Nhưng chỉ cần máu của Lâm Tiêu có thể cứu được Tô Thu Quỳnh, anh ta sẽ để Lâm Tiêu đắc ý một lần!
Sau này núi cao sông dài, làm trâu làm ngựa cũng được, khúm núm hèn mọn cũng được, anh ta nhất định sẽ cướp lại trái tim của Tô Thu Quỳnh!
Đã giữ được mạng của Tô Thu Quỳnh.
Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nói, Tô Thu Quỳnh không có bất kỳ ý muốn sống sót nào, đây là tự cô không muốn tỉnh lại.
Cơ thể của cô đang sống, nhưng trái tim của cô thì đã chết rồi.
Lâm Tiêu và Chiến Mục Hàng đều túc trực bên cạnh Tô Thu Quỳnh nửa bước không rời, đây là sự so kè trong im lặng giữa hai người đàn ông. Như thể đang xem ai càng giống “keo 502” hơn, ai có thể “dính” Tô Thu Quỳnh về nhà.
Ngày thứ chín Tô Thu Quỳnh hôn mê, cũng chính là buổi tối trước hôn lễ thế kỷ của Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn một ngày, bên phía Nhan Nhã Tịnh chợt xảy ra biến cố cực lớn.
Lưu Thiên Hàn chết rồi.
Thực sự chết rồi.\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007
Chiến Mục Hàng thấy Nhan Nhã Tịnh xử lý khẩn cấp cho Tô Thu Quỳnh, trong lòng anh ta lại dâng lên một chút hy vọng: “Nhan Nhã Tịnh, nói cho tôi biết đi, Tô Thu Quỳnh còn sống được không!”
“Chiến Mục Hàng, anh câm miệng cho tôi!”
Nhan Nhã Tịnh thấy Chiến Mục Hàng phiền không chịu nổi, nếu không phải tại anh ta thì Tô Thu Quỳnh cũng không thành ra thế này, bây giờ anh ta có tư cách gì để kêu ca ở đây chứ!
Nếu như là trước đây, người khác dám quát lên với anh ta như vậy, Chiến Mục Hàng đã bẻ gãy cổ cô từ lâu rồi.
Nhưng lần này bị Nhan Nhã Tịnh quát như vậy, anh ta lại nghe lời ngậm miệng lại.
Anh ta biết, Nhan Nhã Tịnh là bác sĩ, cô đang cứu Tô Thu Quỳnh, anh ta sợ anh ta làm ảnh hưởng tới việc Nhan Nhã Tịnh cứu chữa cho Tô Thu Quỳnh.
Sau khi xử lý khẩn cấp xong, Tô Thu Quỳnh dừng sức quấn bông băng quanh vết thương của Tô Thu Quỳnh, sau đấy quay mặt sang nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, chúng ta mau đưa Thu Quỳnh tới bệnh viện!”
Nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, Lâm Tiêu không dám chần chừ thêm chút nào, anh ta bế Tô Thu Quỳnh lên, nhanh chân lao ra khỏi phòng.
Nhìn Tô Thu Quỳnh không có sức sống trong lòng Lâm Tiêu, khóe mắt Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà đỏ lên. May là ban nãy cô không để Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ theo lên đây, chứ nếu như để chúng nó nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn chúng nó sẽ khóc chết mất.
Lưu Thiên Hàn ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào lòng, anh không giỏi an ủi người khác, nhưng đối với người con gái của anh, anh luôn có sự kiên nhẫn vô hạn: “Nhan Nhã Tịnh, đừng lo lắng, chắc chắn Tô Thu Quỳnh sẽ không sao đâu.”
“Anh Lưu, em không chắc chắn, em thực sự không chắc chắn, em sợ, em sợ Thu Quỳnh sẽ không tỉnh lại nữa...”
Nhan Nhã Tịnh cúi đầu thút thít, cô gắng sức lau nước mắt nơi khóe mắt đi rồi đuổi theo Lâm Tiêu.
Cô muốn ở bên Tô Thu Quỳnh, cho dù lần này cơ hội sống sót của Tô Thu Quỳnh vô cùng nhỏ bé, cô cũng muốn cướp Tô Thu Quỳnh lại từ tay tử thần.
Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh được Lâm Tiêu bế đi, Chiến Mục Hàng vô cùng nôn nóng, nhưng anh ta không tiến lên cướp Tô Thu Quỳnh lại nữa.
bây giờ không phải là lúc tranh đoạt, không có điều gì quan
của Lâm Tiêu cùng tới bệnh viện, nhưng sau khi Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tiêu lên xe, Lâm Tiêu đã đạp mạnh ga chạy đi, không hề có ý đợi anh ta, anh ta chỉ đành nhanh chóng lái
Quỳnh đã được đưa ngay vào
Mục Hàng cảm giác anh ta và Tô Thu
cấp cứu từng chút một, anh ta thực sự muốn đập nát cánh cửa này, vào bên trong để ở bên Tô Thu Quỳnh, cho dù là sống hay chết, đều ở bên Tô
nhưng, anh ta
hối hận rồi, anh ta thực sự hối hận rồi, một người đàn
khi ly hôn với Tô Thu Quỳnh, anh ta hối hận khi đưa Tô Thu Quỳnh vào tù, anh ta càng hối hận vì đã tổn thương Tô
nếu không phải kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi là anh ta đưa cô vào tù, thì
mình làm tổn thương Tô Thu Quỳnh là điều đương nhiên, bởi vì Tô Thu Quỳnh giết chết con của anh ta và An Tình. Bây giờ anh ta chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ anh ta làm đều như
trò đùa này không khiến ai cảm thấy buồn cười cả, mà lại đẩy Tô Thu Quỳnh
được
Mục Hàng khẽ lẩm bẩm: “Em không được xảy ra chuyện gì... chỉ cần em khỏe lại, nếu như
long anh, chỉ cần em khỏe lại, đời đời kiếp kiếp, anh đều ở bên em đến
mở ra, Chiến Mục Hàng và Lâm Tiêu cùng lao tới: “Bác
mất
nói ra câu này, Chiến Mục Hàng và Lâm Tiêu cảm thấy nhịp tim của mình
Mất máu quá nhiều...
phải là, không cứu
họ đã cố gắng hết sức, kêu bọn họ nén bi thương gì đó. Bác sĩ nói: “Bệnh nhân cần truyền máu gấp,
“Rút máu của tôi!”
thì rút sạch máu
Tiêu cười khẩy nhìn Chiến Mục Hàng muốn rút cạn máu mình truyền cho Tô Thu Quỳnh: “Chiến Thất, anh đâu phải nhóm máu hiếm, rút sạch máu của anh rồi thì có
anh ta thực sự vội tới phát điên rồi, đến cả kiến thức cơ bản
A, không thể truyền máu cho Tô
được
sự nôn nóng và lo lắng rõ ràng:
“Được, vậy anh theo tôi vào đây truyền máu cho cô Tô đi.” Bác sĩ nói xong câu này liền cho Lâm Tiêu mặc đồ khử trùng rồi đi theo ông vào phòng cấp cứu.
Truyện đề cử: Chứng Bệnh
Nằm trên chiếc giường bên cạnh Tô Thu Quỳnh, nhìn thấy máu trong cơ thể mình tiến vào cơ thể Tô Thu Quỳnh từng chút một, trong lòng Lâm Tiêu là sự vui mừng và hân hoan trước nay chưa từng có.
Máu của anh ta đã hòa làm một với Tô Thu Quỳnh, rồi sẽ có một ngày anh ta và Tô Thu Quỳnh sẽ thân mật đến mức không thể chia lìa.
Lâm Tiêu si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt dần có sức sống của Tô Thu Quỳnh. Tô Thu Quỳnh, chuyện hôm nay là do anh không tốt, là anh quá sơ ý, không bảo vệ được em. Lâm Tiêu anh ở đây xin thề bằng cả mạng sống của mình, sau này cho dù anh không thể vực dậy thì cũng sẽ để em được bình an vô lo.
Cho nên Tô Thu Quỳnh à, cho anh một cơ hội theo đuổi em nhé, nếu như em không thử với anh, sao em biết được Lâm Tiêu anh tốt tới mức nào!
Nhìn thấy Lâm Tiêu đi theo bác sĩ vào phòng bệnh, Chiến Mục Hàng nôn nóng tới mức đôi mắt gần như rỉ máu.
Tô Thu Quỳnh là người phụ nữ của anh ta, người vào đó với cô nên là anh ta chứ, sao có thể để Lâm Tiêu cướp lấy cơ hội được!
Nhưng chỉ cần máu của Lâm Tiêu có thể cứu được Tô Thu Quỳnh, anh ta sẽ để Lâm Tiêu đắc ý một lần!
Sau này núi cao sông dài, làm trâu làm ngựa cũng được, khúm núm hèn mọn cũng được, anh ta nhất định sẽ cướp lại trái tim của Tô Thu Quỳnh!
Đã giữ được mạng của Tô Thu Quỳnh.
Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nói, Tô Thu Quỳnh không có bất kỳ ý muốn sống sót nào, đây là tự cô không muốn tỉnh lại.
Cơ thể của cô đang sống, nhưng trái tim của cô thì đã chết rồi.
Lâm Tiêu và Chiến Mục Hàng đều túc trực bên cạnh Tô Thu Quỳnh nửa bước không rời, đây là sự so kè trong im lặng giữa hai người đàn ông. Như thể đang xem ai càng giống “keo 502” hơn, ai có thể “dính” Tô Thu Quỳnh về nhà.
Ngày thứ chín Tô Thu Quỳnh hôn mê, cũng chính là buổi tối trước hôn lễ thế kỷ của Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn một ngày, bên phía Nhan Nhã Tịnh chợt xảy ra biến cố cực lớn.
Lưu Thiên Hàn chết rồi.
Thực sự chết rồi.\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007