Chị Ngô khá sợ Chiến Mục Hàng, nhưng nghe thấy lời này của An Tình, chị ta vẫn không nhịn được mà trợn mắt.
Khi An Tình vừa vào tiệm váy cưới của bọn họ, chị ta còn nghĩ rằng, cô ta là một thục nữ danh môn có gia giáo, bây giờ xem ra chỉ là trà xanh siêu cấp!
Lời này của cô ta, mở miệng thì suy nghĩ cho Tô Thu Quỳnh, khuyên người ta chủ động cởi đồ, đây có thể là thật lòng tốt cho người khác sao?!
Quả thật, trà xanh bây giờ ai cũng thích giả bộ thành bạch liên hoa!
“Chiến Mục Hàng, An Tình, chỉ sợ hôm nay phải khiến hai người thất vọng rồi, hôm nay cho dù hai người muốn mạng của Tô Thu Quỳnh tôi, tôi cũng không thể cởi váy cưới ở trước mặt mọi người!”
Rất bình thản nói hết lời này, Tô Thu Quỳnh không thèm quan tâm Chiến Mục Hàng nữa, cô xoay người đi xuống tầng.
Chiến Mục Hàng đang tức điên, anh đâu có nguyện ý tha cho Tô Thu Quỳnh như thế, anh thô lỗ nắm cổ tay của cô: “Tô Thu Quỳnh, em cho rằng tôi không dám lấy mạng của em có phải không?!”
“Em giết chết con của tôi, đừng nói muốn mạng của em, cho dù muốn cả nhà họ Tô của em bồi táng, cũng là em đáng đời!”
Vừa rồi bị Chiến Mục Hàng ức hiếp như vậy, Tô Thu Quỳnh còn có thể duy trì nụ cười không tì vết, nhưng nghe thấy Chiến Mục Hàng nhắc đến nhà họ Tô, nụ cười trên mặt Tô Thu Quỳnh cũng không duy trì được nữa.
Giọng nói của cô vừa vỡ vụn vừa khàn đặc: “Chiến Mục Hàng, anh không phải sớm đã được như ý nguyện rồi sao?! Ba mẹ của tôi sớm đã xảy ra tai nạn xe một cách không rõ ràng, bây giờ cả nhà họ Tô chỉ còn lại Tô Thu Quỳnh tôi, anh giết tôi, để tôi bồi táng cho con của anh và An Tình đi!”
Bàn tay nắm tay Tô Thu Quỳnh của Chiến Mục Hàng chợt cứng đờ, đúng vậy, ông bà nhà họ Tô đã chết thảm trong một vụ tai nạn xe vào 6 năm trước, nhà họ Tô chỉ còn lại một mình Tô Thu Quỳnh mình đầy thương tích.
Sững sờ nhìn Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng nhất thời không biết nên nói gì mới được, anh đã từng hận Tô Thu Quỳnh ép anh lấy cô, nhưng tại sao bây giờ nghĩ tới những đau khổ mà Tô Thu Quỳnh từng chịu, trong lòng anh chỉ có đau!
Khi sững người, Tô Thu Quỳnh đã hất mạnh tay của anh ra: “Chiến Mục Hàng, hôm nay anh không giết tôi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh và An Tình bồi táng cho con của tôi! Chiến Mục Hàng, tôi nguyền rủa anh và An Tình mãi mãi không thể có được hạnh phúc, sống không bằng chết!”
“Tôi Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng thấy Tô Thu Quỳnh vẫn không biết tốt xấu như vậy, sự thương tiếc trong lòng lại hóa thành phẫn nộ.
Thấy vệ sĩ của anh đã tới, anh hạ lệnh một cách không có tình cảm: “Lột chiếc váy cưới trên người cô ta!”
Chiến Mục Hàng nhíu mày, anh u ám nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, anh đợi cô cầu xin anh.
Chỉ cần cô lao vào trong lòng anh, nói với anh một câu, cô bằng lòng rời xa Lâm Tiêu, cô sai rồi thì anh tha cho cô!
Tô Thu Quỳnh không có cầu xin Chiến Mục Hàng, có điều mấy vệ sĩ đó cũng không thể lột đồ của Tô Thu Quỳnh được.
Bọn họ còn chưa tạm tới người của Tô Thu Quỳnh, quyền cước của Lâm Tiêu đã đánh vào người của mấy vệ sĩ đó.
Tuy thân thủ của Lâm Tiêu không bằng Chiến Mục Hàng, nhưng đối phó mấy vệ sĩ, vẫn là chuyện nhỏ.
Thấy mắt của Tô Thu Quỳnh đỏ hoe, Lâm Tiêu rất đau lòng, anh ta cẩn thận ôm Tô Thu Quỳnh vào trong lòng: “Tô Thu Quỳnh, em làm sao vậy?”
Hôm nay, tiệm váy cưới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tiêu không biết quá rõ, nhưng khi anh lên tầng, câu nói đó của Chiến Mục Hàng, anh ta nghe rõ ràng.
Chiến Mục Hàng nói, lột váy cưới trên người của cô ra!
Lâm Tiêu hận không thể xé Chiến Mục Hàng thành tám mảnh, Tô Thu Quỳnh đã bị anh ức hiếp thành như này rồi, anh sao còn có mặt mũi hành hạ Tô Thu Quỳnh như vậy nữa!
Nhiều người như vậy vây ở đây, anh bảo người khác lột đồ của Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh về sau làm người kiểu gì!
Lâm Tiêu muốn giết người!
Giết cái tên khốn nạn Chiến Mục Hàng!
Cơ thể của Tô Thu Quỳnh không theo khống chế mà run rẩy, vừa rồi cô thật sự tưởng rằng cô hôm nay sẽ mất hết thể diện, không ngờ Lâm Tiêu vậy mà giống như thiên thần xuất hiện ở trước mặt cô.
Anh còn bảo vệ chặt cô ở trong lòng.
Vốn trên người Tô Thu Quỳnh thật sự rất lạnh, đó là một loại lạnh lẽo thấu xương, nhưng sau khi được Lâm Tiêu ôm vào trong lòng, trên người cô bỗng nhiên không có lạnh như thế nữa.
Giống như ở trong hầm băng lạnh lẽo, ánh nắng chiếu vào, nơi lạnh lẽo nhất cũng đang từng chút hòa tan.
“Lâm Tiêu, cảm ơn anh, tôi không sao.”
Tô Thu Quỳnh vừa xoay mặt lại, nhìn thấy sự đồng cảm không thể che đậy của chị Ngô và mấy nhân viên trong tiệm váy cưới, vừa rồi bị Chiến Mục Hàng bắt nạt như vậy, cô không khóc, nhưng thấy sự đồng cảm trong mắt của những người xem xung quanh này, nước mắt của cô suýt nữa rơi ra.
Sao vậy, bị người khác đồng cảm sao?
Cô là Tô Thu Quỳnh! Tô Thu Quỳnh kiêu ngạo như thế!
Tô Thu Quỳnh tỏa sáng vạn trượng, thì ra cũng sẽ bị người khác đồng cảm.
Giống như minh châu phủ bụi, vậy thì khiến người ta vừa suýt xoa vừa tiếc nuối!
Tuy nước mắt của Tô Thu Quỳnh không rơi xuống, nhưng Lâm Tiêu lại nhìn thấy sự ươn ướt trong mắt của cô.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Lâm Tiêu rất đau, đau tới mức anh ta quên mất thời gian không gian, anh ta chỉ muốn ôm chặt người phụ nữ anh ta thương tiếc ái mộ từ tận đáy lòng vào trong lòng, xoa dịu tất cả đau khổ và buồn thương trong lòng cô.
Đương nhiên, anh ta càng muốn lột da róc xương những người bắt nạt cô hơn!
“Lâm Tam, buông Tô Thu Quỳnh ra!”
Chiến Mục Hàng nhíu mày, Lâm Tiêu đánh thủ hạ của anh, anh có thể mặc kệ, nhưng anh không cho phép Lâm Tiêu ôm Tô Thu Quỳnh.
Thấy Lâm Tiêu không có ý muốn buông Tô Thu Quỳnh ra, Chiến Mục Hàng cũng không còn tí kiên nhẫn nào nữa, anh bước tới, muốn cướp lại Tô Thu Quỳnh.
Động tác của Lâm Tiêu nhanh hơn Chiến Mục Hàng, bàn tay của Chiến Mục Hàng còn chưa đặt lên cổ tay của Tô Thu Quỳnh, nắm đấm của anh ta đã không khách sáo mà chào hỏi gương mặt đẹp trai của Chiến Mục Hàng.
Lúc này Chiến Mục Hàng chỉ muốn cướp Tô Thu Quỳnh lại, không có chú ý động tác nhỏ của Lâm Tiêu, bị Lâm Tiêu đánh.
Chiến Mục Hàng lau máu ở khóe miệng, ánh mắt cũng từng chút biến thành màu đỏ ngầu.
Có lúc, bạo lực là kênh phát tiết điều bực bội nhất trong lòng, Chiến Mục Hàng sớm đã muốn đánh một trận với Lâm Tiêu.
Chiến Mục Hàng nheo đôi mắt nguy hiểm lại, nắm đấm nhắm chuẩn vào người của Lâm Tiêu.
Tô Thu Quỳnh không phải là xót Lâm Tiêu, thật ra là mọi chuyện ngày hôm nay đều là vì cô mà ra cô không muốn liên lụy tới Lâm Tiêu.
Sợ Lâm Tiêu sẽ bị Chiến Mục Hàng làm bị thương, Tô Thu Quỳnh vội vàng đi tới, bảo vệ ở trước mặt Lâm Tiêu.
Chiến Mục Hàng thế nào cũng không ngờ Tô Thu Quỳnh lại chặn ở trước mặt Lâm Tiêu, anh tức điên, tức đến mức muốn ói máu, nhưng cho dù là tức đến mức ói máu, anh cũng không lỡ đánh Tô Thu Quỳnh.
Một cú đấm bừng bừng khí thế tung ra, chỉ có thể thả lỏng mà thu lại.
“Tô Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng tức đến mức gương mặt đẹp trai đó cũng biến hành, anh gầm lên đầy bực tức: “Tô Thu Quỳnh, em giỏi! Em giỏi!”
Chiến Mục Hàng trước giờ chưa từng thất bại như vậy, trong cuộc đời của anh sao lại gặp phải một người phụ nữ như Tô Thu Quỳnh chứ?! Đánh thì không nỡ, không đánh thì bị cô làm cho tức chết!
Cho dù là tức chết, anh cũng không muốn chết ở trước mặt người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này!
Chiến Mục Hàng tối sầm mặt xoay người, bực bội đi về phía trước.
An Tình thấy Chiến Mục Hàng đi rồi, vội vàng đuổi theo, bọn họ còn chưa xuống tầng dưới thì An Tình nghe thấy giọng nói rét lạnh của Lâm Tiêu: “An Tình, đứng lại! Cởi đồ trên người cô ra!”
Khi An Tình vừa vào tiệm váy cưới của bọn họ, chị ta còn nghĩ rằng, cô ta là một thục nữ danh môn có gia giáo, bây giờ xem ra chỉ là trà xanh siêu cấp!
Lời này của cô ta, mở miệng thì suy nghĩ cho Tô Thu Quỳnh, khuyên người ta chủ động cởi đồ, đây có thể là thật lòng tốt cho người khác sao?!
Quả thật, trà xanh bây giờ ai cũng thích giả bộ thành bạch liên hoa!
“Chiến Mục Hàng, An Tình, chỉ sợ hôm nay phải khiến hai người thất vọng rồi, hôm nay cho dù hai người muốn mạng của Tô Thu Quỳnh tôi, tôi cũng không thể cởi váy cưới ở trước mặt mọi người!”
Rất bình thản nói hết lời này, Tô Thu Quỳnh không thèm quan tâm Chiến Mục Hàng nữa, cô xoay người đi xuống tầng.
Chiến Mục Hàng đang tức điên, anh đâu có nguyện ý tha cho Tô Thu Quỳnh như thế, anh thô lỗ nắm cổ tay của cô: “Tô Thu Quỳnh, em cho rằng tôi không dám lấy mạng của em có phải không?!”
“Em giết chết con của tôi, đừng nói muốn mạng của em, cho dù muốn cả nhà họ Tô của em bồi táng, cũng là em đáng đời!”
Vừa rồi bị Chiến Mục Hàng ức hiếp như vậy, Tô Thu Quỳnh còn có thể duy trì nụ cười không tì vết, nhưng nghe thấy Chiến Mục Hàng nhắc đến nhà họ Tô, nụ cười trên mặt Tô Thu Quỳnh cũng không duy trì được nữa.
Giọng nói của cô vừa vỡ vụn vừa khàn đặc: “Chiến Mục Hàng, anh không phải sớm đã được như ý nguyện rồi sao?! Ba mẹ của tôi sớm đã xảy ra tai nạn xe một cách không rõ ràng, bây giờ cả nhà họ Tô chỉ còn lại Tô Thu Quỳnh tôi, anh giết tôi, để tôi bồi táng cho con của anh và An Tình đi!”
Bàn tay nắm tay Tô Thu Quỳnh của Chiến Mục Hàng chợt cứng đờ, đúng vậy, ông bà nhà họ Tô đã chết thảm trong một vụ tai nạn xe vào 6 năm trước, nhà họ Tô chỉ còn lại một mình Tô Thu Quỳnh mình đầy thương tích.
Sững sờ nhìn Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng nhất thời không biết nên nói gì mới được, anh đã từng hận Tô Thu Quỳnh ép anh lấy cô, nhưng tại sao bây giờ nghĩ tới những đau khổ mà Tô Thu Quỳnh từng chịu, trong lòng anh chỉ có đau!
Khi sững người, Tô Thu Quỳnh đã hất mạnh tay của anh ra: “Chiến Mục Hàng, hôm nay anh không giết tôi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh và An Tình bồi táng cho con của tôi! Chiến Mục Hàng, tôi nguyền rủa anh và An Tình mãi mãi không thể có được hạnh phúc, sống không bằng chết!”
“Tôi Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng thấy Tô Thu Quỳnh vẫn không biết tốt xấu như vậy, sự thương tiếc trong lòng lại hóa thành phẫn nộ.
Thấy vệ sĩ của anh đã tới, anh hạ lệnh một cách không có tình cảm: “Lột chiếc váy cưới trên người cô ta!”
Chiến Mục Hàng nhíu mày, anh u ám nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, anh đợi cô cầu xin anh.
Chỉ cần cô lao vào trong lòng anh, nói với anh một câu, cô bằng lòng rời xa Lâm Tiêu, cô sai rồi thì anh tha cho cô!
Tô Thu Quỳnh không có cầu xin Chiến Mục Hàng, có điều mấy vệ sĩ đó cũng không thể lột đồ của Tô Thu Quỳnh được.
Bọn họ còn chưa tạm tới người của Tô Thu Quỳnh, quyền cước của Lâm Tiêu đã đánh vào người của mấy vệ sĩ đó.
Tuy thân thủ của Lâm Tiêu không bằng Chiến Mục Hàng, nhưng đối phó mấy vệ sĩ, vẫn là chuyện nhỏ.
Thấy mắt của Tô Thu Quỳnh đỏ hoe, Lâm Tiêu rất đau lòng, anh ta cẩn thận ôm Tô Thu Quỳnh vào trong lòng: “Tô Thu Quỳnh, em làm sao vậy?”
Hôm nay, tiệm váy cưới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tiêu không biết quá rõ, nhưng khi anh lên tầng, câu nói đó của Chiến Mục Hàng, anh ta nghe rõ ràng.
Chiến Mục Hàng nói, lột váy cưới trên người của cô ra!
Lâm Tiêu hận không thể xé Chiến Mục Hàng thành tám mảnh, Tô Thu Quỳnh đã bị anh ức hiếp thành như này rồi, anh sao còn có mặt mũi hành hạ Tô Thu Quỳnh như vậy nữa!
Nhiều người như vậy vây ở đây, anh bảo người khác lột đồ của Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh về sau làm người kiểu gì!
Lâm Tiêu muốn giết người!
Giết cái tên khốn nạn Chiến Mục Hàng!
Cơ thể của Tô Thu Quỳnh không theo khống chế mà run rẩy, vừa rồi cô thật sự tưởng rằng cô hôm nay sẽ mất hết thể diện, không ngờ Lâm Tiêu vậy mà giống như thiên thần xuất hiện ở trước mặt cô.
Anh còn bảo vệ chặt cô ở trong lòng.
Vốn trên người Tô Thu Quỳnh thật sự rất lạnh, đó là một loại lạnh lẽo thấu xương, nhưng sau khi được Lâm Tiêu ôm vào trong lòng, trên người cô bỗng nhiên không có lạnh như thế nữa.
Giống như ở trong hầm băng lạnh lẽo, ánh nắng chiếu vào, nơi lạnh lẽo nhất cũng đang từng chút hòa tan.
“Lâm Tiêu, cảm ơn anh, tôi không sao.”
Tô Thu Quỳnh vừa xoay mặt lại, nhìn thấy sự đồng cảm không thể che đậy của chị Ngô và mấy nhân viên trong tiệm váy cưới, vừa rồi bị Chiến Mục Hàng bắt nạt như vậy, cô không khóc, nhưng thấy sự đồng cảm trong mắt của những người xem xung quanh này, nước mắt của cô suýt nữa rơi ra.
Sao vậy, bị người khác đồng cảm sao?
Cô là Tô Thu Quỳnh! Tô Thu Quỳnh kiêu ngạo như thế!
Tô Thu Quỳnh tỏa sáng vạn trượng, thì ra cũng sẽ bị người khác đồng cảm.
Giống như minh châu phủ bụi, vậy thì khiến người ta vừa suýt xoa vừa tiếc nuối!
Tuy nước mắt của Tô Thu Quỳnh không rơi xuống, nhưng Lâm Tiêu lại nhìn thấy sự ươn ướt trong mắt của cô.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Lâm Tiêu rất đau, đau tới mức anh ta quên mất thời gian không gian, anh ta chỉ muốn ôm chặt người phụ nữ anh ta thương tiếc ái mộ từ tận đáy lòng vào trong lòng, xoa dịu tất cả đau khổ và buồn thương trong lòng cô.
Đương nhiên, anh ta càng muốn lột da róc xương những người bắt nạt cô hơn!
“Lâm Tam, buông Tô Thu Quỳnh ra!”
Chiến Mục Hàng nhíu mày, Lâm Tiêu đánh thủ hạ của anh, anh có thể mặc kệ, nhưng anh không cho phép Lâm Tiêu ôm Tô Thu Quỳnh.
Thấy Lâm Tiêu không có ý muốn buông Tô Thu Quỳnh ra, Chiến Mục Hàng cũng không còn tí kiên nhẫn nào nữa, anh bước tới, muốn cướp lại Tô Thu Quỳnh.
Động tác của Lâm Tiêu nhanh hơn Chiến Mục Hàng, bàn tay của Chiến Mục Hàng còn chưa đặt lên cổ tay của Tô Thu Quỳnh, nắm đấm của anh ta đã không khách sáo mà chào hỏi gương mặt đẹp trai của Chiến Mục Hàng.
Lúc này Chiến Mục Hàng chỉ muốn cướp Tô Thu Quỳnh lại, không có chú ý động tác nhỏ của Lâm Tiêu, bị Lâm Tiêu đánh.
Chiến Mục Hàng lau máu ở khóe miệng, ánh mắt cũng từng chút biến thành màu đỏ ngầu.
Có lúc, bạo lực là kênh phát tiết điều bực bội nhất trong lòng, Chiến Mục Hàng sớm đã muốn đánh một trận với Lâm Tiêu.
Chiến Mục Hàng nheo đôi mắt nguy hiểm lại, nắm đấm nhắm chuẩn vào người của Lâm Tiêu.
Tô Thu Quỳnh không phải là xót Lâm Tiêu, thật ra là mọi chuyện ngày hôm nay đều là vì cô mà ra cô không muốn liên lụy tới Lâm Tiêu.
Sợ Lâm Tiêu sẽ bị Chiến Mục Hàng làm bị thương, Tô Thu Quỳnh vội vàng đi tới, bảo vệ ở trước mặt Lâm Tiêu.
Chiến Mục Hàng thế nào cũng không ngờ Tô Thu Quỳnh lại chặn ở trước mặt Lâm Tiêu, anh tức điên, tức đến mức muốn ói máu, nhưng cho dù là tức đến mức ói máu, anh cũng không lỡ đánh Tô Thu Quỳnh.
Một cú đấm bừng bừng khí thế tung ra, chỉ có thể thả lỏng mà thu lại.
“Tô Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng tức đến mức gương mặt đẹp trai đó cũng biến hành, anh gầm lên đầy bực tức: “Tô Thu Quỳnh, em giỏi! Em giỏi!”
Chiến Mục Hàng trước giờ chưa từng thất bại như vậy, trong cuộc đời của anh sao lại gặp phải một người phụ nữ như Tô Thu Quỳnh chứ?! Đánh thì không nỡ, không đánh thì bị cô làm cho tức chết!
Cho dù là tức chết, anh cũng không muốn chết ở trước mặt người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này!
Chiến Mục Hàng tối sầm mặt xoay người, bực bội đi về phía trước.
An Tình thấy Chiến Mục Hàng đi rồi, vội vàng đuổi theo, bọn họ còn chưa xuống tầng dưới thì An Tình nghe thấy giọng nói rét lạnh của Lâm Tiêu: “An Tình, đứng lại! Cởi đồ trên người cô ra!”