Trái tim nhỏ của Nhan Nhã Tịnh đập loạn xạ liên hồi, trông anh Lưu bây giờ thật đáng sợ, đáng sợ quá!
Nhan Nhã Tịnh biết anh Lưu không dễ đối phó, cho dù hiện giờ có đắc tội với ông trời, cô cũng không dám làm mích lòng anh Lưu!
Nhan Nhã Tịnh vô thức lùi về phía sau một bước, cô thực sự rất sợ ngay giây tiếp theo anh Lưu sẽ bước lên hung hăng bẻ gãy cổ cô.
Sau đó, anh sẽ cười khẩy và nói rằng: Nhan Nhã Tịnh, đây là cái giá mà cô phải trả cho việc đắc tội với tôi!
Nhan Nhã Tịnh lắc đầu nguầy nguậy. Khiếp quá, cảnh tượng này quá đáng sợ!
“Không...”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp nói ra lời giải thích, Giang Kiến Huy đã kích động hỏi: “Thật sao? Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em thực sự cảm thấy anh tốt sao?”
Giang Kiến Huy cho rằng Nhan Nhã Tịnh nói như vậy chắc chắn là vì cô có ấn tượng tốt với anh ta. Dù sao, phụ nữ chỉ cần có thiện cảm với đàn ông thì đều sẽ sùng bái mọi phương diện của người đàn ông đó.
Nghe Giang Kiến Huy nói thế, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất muốn tát bay anh ta, cô cảm thấy anh ta tốt khi nào!
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt liếc mắt nhìn Lưu Thiên Hàn, quả nhiên nghe thấy lời Giang Kiến Huy nói, sắc mặt Lưu Thiên Hàn càng trông như thể người khác nợ anh mấy trăm tỷ!
Không đợi Nhan Nhã Tịnh trả lời, Giang Kiến Huy đã kích động cầm bó hoa bách hợp trong tay đưa tới trước mặt cô: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, không ngờ đời này của Giang Kiến Huy anh còn phải đi xem mắt, nhưng được hẹn hò với em, anh rất vui.”
Nói xong, Giang Kiến Huy dúi bó hoa vào trong lòng Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tặng cho em nè!”
“Giang Kiến Huy, xin lỗi, tôi sẽ không xem mắt với anh nữa đâu. Nếu biết anh chính là Jack thì tôi đã không đồng ý xem mắt với anh rồi.”
Nghĩ tới Lưu Thiên Hàn bị dị ứng với phấn hoa, cô vội trả bó hoa lại cho Giang Kiến Huy: “Giang Kiến Huy, tôi không cần hoa của anh. Anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa!”
Vốn dĩ trong lòng Lưu Thiên Hàn còn đang buồn bực đến mức muốn giết người, lúc này nghe Nhan Nhã Tịnh từ chối Giang Kiến Huy, còn cầm hoa trả lại cho anh ta, tâm trạng của anh lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, sao em lại không muốn hẹn hò với anh? Có phải em bị Lưu Cửu uy hiếp không?”
Giang Kiến Huy sốt sắng la toáng lên: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh đã nói rồi, anh sẽ bảo vệ em, em đừng khuất phục trước Lưu Cửu! Em đã chọn xem mắt chứng tỏ em không vừa lòng với Lưu Cửu! Em phải dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực của mình chứ!”
Giang Kiến Huy từng hẹn hò với rất nhiều cô gái, nhưng ở khía cạnh nào đó, anh ta lại rất ngây thơ, đến mức không khác nào một tên ngốc, nói chuyện với anh ta cứ như đàn gảy tai trâu vậy.
Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Anh Giang à, cho dù tôi muốn theo đuổi tình yêu đích thực thì cũng chẳng liên quan gì tới anh cả, bởi vì người tôi thích không phải là anh!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, Giang Kiến Huy cảm thấy trái tim mình như bị tên bắn, khiến anh ta đau nhói.
Tuy nhiên anh ta vẫn cố chấp cho rằng Nhan Nhã Tịnh đang nói một đằng nghĩ một nẻo.
Cũng đúng thôi, Lưu Cửu đáng sợ đang ở ngay đây, một bông hoa trắng như tiểu tiên nữ Nhã Tịnh bị anh lấn át thì làm sao dám bày tỏ tình yêu đích thực của mình được!
Nghĩ đến đây, Giang Kiến Huy lại lập tức tràn trề năng lượng.
Anh ta ưỡn ngực lên, nói với giọng hùng hồn: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh không gạt em đâu, anh thực sự có thể bảo vệ em mà! Cho nên em không cần phải sợ Lưu Cửu, cũng đừng cố ý giả vờ tỏ ra không thích anh!”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cô sắp bị Giang Kiến Huy chọc tức đến hộc máu luôn rồi. Con mắt nào của anh ta nhìn thấy cô đang giả vờ tỏ ra không thích anh ta vậy?
“Cậu sẽ bảo vệ cô ấy?”
Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo vẻ không vui rõ ràng, Giang Kiến Huy cũng cảm giác được sự nguy hiểm phát ra từ trên người anh.
Nhưng vì để tạo ra khí phách anh hùng đầy nam tính trước mặt Nhan Nhã Tịnh, anh ta vẫn lấy can đảm trả lời: “Đúng! Tôi sẽ bảo vệ cô ấy, Lưu Cửu, tôi biết tiểu tiên nữ Nhã Tịnh không thích cậu, cậu không có tư cách ngăn cản cô ấy theo đuổi tình yêu đích thực của mình!”
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh đừng sợ, có anh ở đây rồi, Lưu Cửu không dám bắt nạt em đâu, anh sẽ bảo...”
“Rầm!”
Giang Kiến Huy chưa nói dứt lời thì đã cảm thấy phía sau đau nhói. Cả người anh ta đã bị Lưu Thiên Hàn mạnh mẽ đá văng ra ngoài!
Cơ thể tội nghiệp của anh ta còn chưa bớt đau thì đã ngã mạnh xuống đất, đau đến nỗi khiến anh ta muốn chửi thề.
Nhìn Giang Kiến Huy ngã trên mặt đất, Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ rơi nước mắt đồng cảm với anh ta. Có lúc cô cảm thấy Giang Kiến Huy cũng rất đáng thương, dường như mỗi lần anh ta xuất hiện trước mặt cô và Lưu Thiên Hàn đều đang tự tìm hành hạ.
Loại cậu chủ đào hoa như Giang Kiến Huy đã từng lừa dối biết bao trái tim ngây thơ non nớt của các cô gái, bị hành hạ cũng rất đáng đời thôi, anh Lưu đánh hay lắm!
Giang Kiến Huy kêu rên: “Lưu Cửu, cậu có phải là người không vậy? Đá người không đá mông, cậu đáng ghét quá đấy!”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cười mỉa: “Ừm, ngày nào cậu cũng mắng tôi. Nếu tôi không đáng ghét một chút, sẽ làm cậu thất vọng thì sao đây?”
“Cậu!” Giang Kiến Huy ấm ức vô cùng, hóa ra anh ta mắng trút giận một chút cũng là sai à!
Giang Kiến Huy biết nếu mình còn tiếp tục ở đây, nhất định sẽ bị Lưu Cửu đánh thê thảm hơn. Nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn đang ở đây, anh ta không thể về một mình được, cô chắc chắn sẽ cảm thấy anh ta không phải có khí phách đàn ông.
Để giành được trái tim người đẹp, lần này Giang Kiến Huy quyết định kiên trì đến cùng!
Anh ta vịn bàn lảo đảo đứng dậy: “Lưu Cửu, bây giờ tiểu tiên nữ Nhã Tịnh đang độc thân, cậu không có quyền chiếm giữ cô ấy một mình, cũng chẳng có tư cách ngăn tôi bồi dưỡng tình cảm với cô ấy!”
Nghĩ tới điều gì đó, Giang Kiến Huy vội vàng nói: “Đúng rồi Lưu Cửu, tôi nghe dì Thịnh nói tháng sau cậu sẽ đính hôn với Cung Tư Mỹ, cậu là người đàn ông sắp đính hôn rồi, lấy tư cách gì mà chiếm lấy tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi không tha?”
“Chẳng lẽ sau khi kết hôn với Cung Tư Mỹ, cậu còn muốn tiểu tiên nữ Nhã Tịnh làm tình nhân của cậu ư? Cho dù cô ấy là vợ trước của cậu thì cậu cũng không thể bắt nạt cô ấy như vậy được!”
Tháng sau anh Lưu sẽ đính hôn...
Phải đấy! Anh sắp đính hôn rồi mà vẫn luôn tiếp cận cô, lẽ nào anh đang muốn cô làm tình nhân của anh sao?
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh bất giác chua xót, ngẩng mặt lên nhìn Lưu Thiên Hàn, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Anh Lưu, từ nay về sau mong anh đừng quấy rầy tôi xem mắt nữa, tôi sẽ không làm tình nhân của anh đâu!”
Nhan Nhã Tịnh biết anh Lưu không dễ đối phó, cho dù hiện giờ có đắc tội với ông trời, cô cũng không dám làm mích lòng anh Lưu!
Nhan Nhã Tịnh vô thức lùi về phía sau một bước, cô thực sự rất sợ ngay giây tiếp theo anh Lưu sẽ bước lên hung hăng bẻ gãy cổ cô.
Sau đó, anh sẽ cười khẩy và nói rằng: Nhan Nhã Tịnh, đây là cái giá mà cô phải trả cho việc đắc tội với tôi!
Nhan Nhã Tịnh lắc đầu nguầy nguậy. Khiếp quá, cảnh tượng này quá đáng sợ!
“Không...”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp nói ra lời giải thích, Giang Kiến Huy đã kích động hỏi: “Thật sao? Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em thực sự cảm thấy anh tốt sao?”
Giang Kiến Huy cho rằng Nhan Nhã Tịnh nói như vậy chắc chắn là vì cô có ấn tượng tốt với anh ta. Dù sao, phụ nữ chỉ cần có thiện cảm với đàn ông thì đều sẽ sùng bái mọi phương diện của người đàn ông đó.
Nghe Giang Kiến Huy nói thế, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất muốn tát bay anh ta, cô cảm thấy anh ta tốt khi nào!
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt liếc mắt nhìn Lưu Thiên Hàn, quả nhiên nghe thấy lời Giang Kiến Huy nói, sắc mặt Lưu Thiên Hàn càng trông như thể người khác nợ anh mấy trăm tỷ!
Không đợi Nhan Nhã Tịnh trả lời, Giang Kiến Huy đã kích động cầm bó hoa bách hợp trong tay đưa tới trước mặt cô: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, không ngờ đời này của Giang Kiến Huy anh còn phải đi xem mắt, nhưng được hẹn hò với em, anh rất vui.”
Nói xong, Giang Kiến Huy dúi bó hoa vào trong lòng Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tặng cho em nè!”
“Giang Kiến Huy, xin lỗi, tôi sẽ không xem mắt với anh nữa đâu. Nếu biết anh chính là Jack thì tôi đã không đồng ý xem mắt với anh rồi.”
Nghĩ tới Lưu Thiên Hàn bị dị ứng với phấn hoa, cô vội trả bó hoa lại cho Giang Kiến Huy: “Giang Kiến Huy, tôi không cần hoa của anh. Anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa!”
Vốn dĩ trong lòng Lưu Thiên Hàn còn đang buồn bực đến mức muốn giết người, lúc này nghe Nhan Nhã Tịnh từ chối Giang Kiến Huy, còn cầm hoa trả lại cho anh ta, tâm trạng của anh lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, sao em lại không muốn hẹn hò với anh? Có phải em bị Lưu Cửu uy hiếp không?”
Giang Kiến Huy sốt sắng la toáng lên: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh đã nói rồi, anh sẽ bảo vệ em, em đừng khuất phục trước Lưu Cửu! Em đã chọn xem mắt chứng tỏ em không vừa lòng với Lưu Cửu! Em phải dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực của mình chứ!”
Giang Kiến Huy từng hẹn hò với rất nhiều cô gái, nhưng ở khía cạnh nào đó, anh ta lại rất ngây thơ, đến mức không khác nào một tên ngốc, nói chuyện với anh ta cứ như đàn gảy tai trâu vậy.
Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Anh Giang à, cho dù tôi muốn theo đuổi tình yêu đích thực thì cũng chẳng liên quan gì tới anh cả, bởi vì người tôi thích không phải là anh!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, Giang Kiến Huy cảm thấy trái tim mình như bị tên bắn, khiến anh ta đau nhói.
Tuy nhiên anh ta vẫn cố chấp cho rằng Nhan Nhã Tịnh đang nói một đằng nghĩ một nẻo.
Cũng đúng thôi, Lưu Cửu đáng sợ đang ở ngay đây, một bông hoa trắng như tiểu tiên nữ Nhã Tịnh bị anh lấn át thì làm sao dám bày tỏ tình yêu đích thực của mình được!
Nghĩ đến đây, Giang Kiến Huy lại lập tức tràn trề năng lượng.
Anh ta ưỡn ngực lên, nói với giọng hùng hồn: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh không gạt em đâu, anh thực sự có thể bảo vệ em mà! Cho nên em không cần phải sợ Lưu Cửu, cũng đừng cố ý giả vờ tỏ ra không thích anh!”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cô sắp bị Giang Kiến Huy chọc tức đến hộc máu luôn rồi. Con mắt nào của anh ta nhìn thấy cô đang giả vờ tỏ ra không thích anh ta vậy?
“Cậu sẽ bảo vệ cô ấy?”
Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo vẻ không vui rõ ràng, Giang Kiến Huy cũng cảm giác được sự nguy hiểm phát ra từ trên người anh.
Nhưng vì để tạo ra khí phách anh hùng đầy nam tính trước mặt Nhan Nhã Tịnh, anh ta vẫn lấy can đảm trả lời: “Đúng! Tôi sẽ bảo vệ cô ấy, Lưu Cửu, tôi biết tiểu tiên nữ Nhã Tịnh không thích cậu, cậu không có tư cách ngăn cản cô ấy theo đuổi tình yêu đích thực của mình!”
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh đừng sợ, có anh ở đây rồi, Lưu Cửu không dám bắt nạt em đâu, anh sẽ bảo...”
“Rầm!”
Giang Kiến Huy chưa nói dứt lời thì đã cảm thấy phía sau đau nhói. Cả người anh ta đã bị Lưu Thiên Hàn mạnh mẽ đá văng ra ngoài!
Cơ thể tội nghiệp của anh ta còn chưa bớt đau thì đã ngã mạnh xuống đất, đau đến nỗi khiến anh ta muốn chửi thề.
Nhìn Giang Kiến Huy ngã trên mặt đất, Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ rơi nước mắt đồng cảm với anh ta. Có lúc cô cảm thấy Giang Kiến Huy cũng rất đáng thương, dường như mỗi lần anh ta xuất hiện trước mặt cô và Lưu Thiên Hàn đều đang tự tìm hành hạ.
Loại cậu chủ đào hoa như Giang Kiến Huy đã từng lừa dối biết bao trái tim ngây thơ non nớt của các cô gái, bị hành hạ cũng rất đáng đời thôi, anh Lưu đánh hay lắm!
Giang Kiến Huy kêu rên: “Lưu Cửu, cậu có phải là người không vậy? Đá người không đá mông, cậu đáng ghét quá đấy!”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cười mỉa: “Ừm, ngày nào cậu cũng mắng tôi. Nếu tôi không đáng ghét một chút, sẽ làm cậu thất vọng thì sao đây?”
“Cậu!” Giang Kiến Huy ấm ức vô cùng, hóa ra anh ta mắng trút giận một chút cũng là sai à!
Giang Kiến Huy biết nếu mình còn tiếp tục ở đây, nhất định sẽ bị Lưu Cửu đánh thê thảm hơn. Nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn đang ở đây, anh ta không thể về một mình được, cô chắc chắn sẽ cảm thấy anh ta không phải có khí phách đàn ông.
Để giành được trái tim người đẹp, lần này Giang Kiến Huy quyết định kiên trì đến cùng!
Anh ta vịn bàn lảo đảo đứng dậy: “Lưu Cửu, bây giờ tiểu tiên nữ Nhã Tịnh đang độc thân, cậu không có quyền chiếm giữ cô ấy một mình, cũng chẳng có tư cách ngăn tôi bồi dưỡng tình cảm với cô ấy!”
Nghĩ tới điều gì đó, Giang Kiến Huy vội vàng nói: “Đúng rồi Lưu Cửu, tôi nghe dì Thịnh nói tháng sau cậu sẽ đính hôn với Cung Tư Mỹ, cậu là người đàn ông sắp đính hôn rồi, lấy tư cách gì mà chiếm lấy tiểu tiên nữ Nhã Tịnh của tôi không tha?”
“Chẳng lẽ sau khi kết hôn với Cung Tư Mỹ, cậu còn muốn tiểu tiên nữ Nhã Tịnh làm tình nhân của cậu ư? Cho dù cô ấy là vợ trước của cậu thì cậu cũng không thể bắt nạt cô ấy như vậy được!”
Tháng sau anh Lưu sẽ đính hôn...
Phải đấy! Anh sắp đính hôn rồi mà vẫn luôn tiếp cận cô, lẽ nào anh đang muốn cô làm tình nhân của anh sao?
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh bất giác chua xót, ngẩng mặt lên nhìn Lưu Thiên Hàn, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Anh Lưu, từ nay về sau mong anh đừng quấy rầy tôi xem mắt nữa, tôi sẽ không làm tình nhân của anh đâu!”