Sức lực Cung Trí Cương rất lớn, Nhan Nhã Tịnh đau đến mức không nói nên lời.
Vừa rồi cô đã đề phòng, dùng dây thừng cột anh ta lên giường rồi.
Nhưng tác dụng của thuốc GT quá đáng sợ, hơn nữa sức Cung Trí Cương quá lớn, dây thừng đã bị anh ta giật đứt.
“Anh bình tĩnh lại chút đi! Bây giờ tôi đang cứu anh đấy! Nếu như anh giết tôi thì anh cũng không sống được đâu!”
“Cho tôi thuốc! Cho tôi thuốc!”
Cung Trí Cương gào thét như lên cơn điên loạn, đôi mắt đáng sợ như dã thú muốn ăn thịt người, anh ta bóp cổ Nhan Nhã Tịnh răng rắc: “Thuốc! Đưa thuốc cho tôi!”
Nhan Nhã Tịnh biết nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy nữa thì không chỉ cô không cứu được Cung Trí Cương mà đến mạng nhỏ của mình cũng ‘bay màu’ luôn. Cô dồn hết sức toàn thân tát người kia một cái thật mạnh.
“Anh buông tôi ra! Muốn chết đấy à!”
Cung Trí Cương sững người, rõ ràng là anh ta không ngờ lại có kẻ dám đánh một người cao quý như anh ta.
Cung Trí Cương bị Nhan Nhã Tịnh tát một cái như vậy cũng dần lấy lại được chút tỉnh táo ngắn ngủi. Nhìn thấy vệt đỏ trên cổ Nhan Nhã Tịnh, anh ta vô thức co rụt con ngươi lại.
Nhan Nhã Tịnh nhân cơ hội này dồn sức đè anh ta xuống giường, lấy dây thừng trói lại lần nữa. Thật ra cô cũng từng có suy nghĩ ném Cung Trí Cương ra ngoài mặc kệ anh ta sống hay chết. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt kia, cô lại không nhẫn tâm ra tay.
Không biết khi nào em trai Nhan Minh Tự của cô mới có thể tỉnh lại. Nhìn gương mặt sống động cực giống Nhan Minh Tự kia, cứ như thể Minh Tự của cô cũng sẽ khỏe lại vậy.
“Anh phải chịu đựng! Chắc chắn sẽ khỏe lại thôi!”
Nhan Nhã Tịnh đối xử với anh ta như Nhan Minh Tự, nắm chặt tay Cung Trí Cương. Cung Trí Cương vốn còn đang bất an cựa quậy bởi vì cơn nghiện và đau đớn tra tấn, nhưng được Nhan Nhã Tịnh nắm tay như vậy, kỳ tích là anh ta đã bình tĩnh trở lại.
Nhan Nhã Tịnh thấy Cung Trí Cương đã an phận, vội vàng tiếp tục châm cứu cho anh ta. Thấy miếng vải bông trong miệng anh ta lại rơi ra, cô vội vàng nhét lại, nhưng anh ta lại cắn chặt răng không chịu há miệng ra.
Thấy miệng Cung Trí Cương chảy máu, Nhan Nhã Tịnh sợ anh ta cắn đứt lưỡi, cô lo sốt vó, lập tức đưa tay bẻ miệng anh ta ra.
Lúc này Cung Trí Cương mở miệng ra thật, nhưng lại cắn ngón tay Nhan Nhã Tịnh. Chỉ trong nháy mắt, ngón tay Nhan Nhã Tịnh lập tức xuất hiện dấu răng thật sâu, tay đứt ruột xót, đau đến mức cô phải nghi ngờ cuộc đời luôn.
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng rút tay về, hung dữ trừng mắt với Cung Trí Cương: “Tôi nói cho anh biết, anh mà còn cắn tôi nữa thì tôi sẽ mặc kệ anh đấy, sống chết thế nào tùy anh!”
Bây giờ Cung Trí Cương đã hoàn toàn không thể nghe được Nhan Nhã Tịnh nói gì nữa rồi. Anh ta như một con thú bị trói, điên cuồng giật dây thừng trên tay. Dáng vẻ kia như thể chỉ cần giành lại được tự do là anh ta sẽ lập tức nhào tới xé nát Nhan Nhã Tịnh ra thành từng mảnh.
Thấy Cung Trí Cương như vậy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cũng rất sợ hãi. Nhưng cô không thể bỏ dở giữa chừng, đành căng da đầu tiếp tục châm cứu cho anh ta.
Máu trong miệng Cung Trí Cương càng lúc càng nhiều, Nhan Nhã Tịnh biết, lúc này có nhét vải vào cũng không được. Cô cắn răng, đưa thẳng cánh tay mình vào miệng Cung Trí Cương.
Bị anh ta cắn thật sự rất đau, nhưng cắn cánh tay cô còn hơn để anh ta cắn đứt lưỡi mình.
Ban đầu Nhan Nhã Tịnh rất sợ cánh tay bị cắn bị thương, nhưng nghĩ đến gương mặt tươi cười dịu dàng của Nhan Minh Tự, cô bỗng nhiên không còn sợ nữa.
Trước nửa đêm, Cung Trí Cương còn đáng sợ hơn cả thú hoang, nhưng sau khi cắn cánh tay Nhan Nhã Tịnh chảy máu đầm đìa, anh ta đột nhiên yên tĩnh lại, nằm im cho Nhan Nhã Tịnh châm cứu, im lặng nhìn cô xử lý những vết thương mới trên người do anh ta tự hành hạ bản thân, sau đó lại yên tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ.
Vật lộn hơn nửa buổi tối, Nhan Nhã Tịnh cũng mệt không chịu nổi. Cô không còn sức xử lý vết thương trên cánh tay mình cẩn thận, chỉ thoa sơ thuốc cầm máu rồi ngồi bệt xuống đất, dựa vào mép giường ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, lúc Cung Trí Cương tỉnh lại thì đã trông thấy cảnh này, Nhan Nhã Tịnh tựa vào mép giường ngủ ngon lành, trong sáng và thanh thuần đến mức y như thiên sứ rơi xuống trần gian.
Cung Trí Cương lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khôi của Nhan Nhã Tịnh, chợt nghĩ tới câu năm tháng tĩnh lặng.
Khung cảnh trước mặt thật đẹp.
Có điều vết đỏ trên cổ Nhan Nhã Tịnh cùng với vết thương dữ tợn trên cánh tay trái đã phá hủy hết cảnh đẹp này.
Cung Trí Cương vô thức nhíu mày, anh ta biết, những vết thương kia đều là do mình gây ra. Trải qua một đêm vật vã với GT, bây giờ anh ta đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng cái giá cho anh ta được bình yên là cô phải vất vả và chịu đau đớn cả đêm.
Người như Cung Trí Cương, từ lúc còn trẻ đã đi qua trận tu la, con tim đã lạnh lẽo như sắt thép từ lâu. Nhưng lúc này nhìn Nhan Nhã Tịnh tựa vào mép giường, lòng anh ta lại sinh ra một cảm giác mềm mại, ấm áp vốn không nên thuộc về mình.
Thế hệ người cầm quyền mới của nhà họ Cung, một người mà cả hai giới hắc bạch châu Âu nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật, trái tim hẳn nên lạnh lẽo, dịu dàng gì đó quá xa xỉ.
Nhưng đôi khi, có chút tình cảm và dịu dàng hoàn toàn không phải thứ mà bản thân có thể tự kiểm soát được.
Cung Trí Cương hơi cúi người xuống, anh ta vốn định kiểm tra vết thương của Nhan Nhã Tịnh để tiện thoa thuốc.
Nhưng đột nhiên nhớ tới phụ tá đắc lực đã phản bội mình, anh ta lại nhanh chóng rút tay lại.
Những thế lực lăm le nhà họ Cung như hổ rình mồi kia, chờ anh ta trở về sẽ xử lý. Còn cả những kẻ phản bội anh ta nữa, anh ta cũng phải trở về thanh trừng thay máu. Bây giờ anh ta không có nhiều thời gian.
Sau khi trầm ngâm một lát, Cung Trí Cương nhanh tay cởi sợi dây chuyền trên cổ đặt lên tủ đầu giường trong phòng.
“Tôi thiếu cô một mạng, nếu như cô có yêu cầu gì, Cung Trí Cương tôi sẽ cố gắng đáp ứng, trả lại cho cô ân tình này!”
Nói xong, Cung Trí Cương không chần chừ thêm chút nào, lách người lao ra khỏi phòng.
Tới khi Cung Trí Cương diệt tận gốc vài thế lực ngầm châu Âu rồi xử lý xong kẻ phản bội thì đã là hai ngày sau.
Anh ta vừa định kêu người điều tra người phụ nữ đã cứu mình đêm đó là ai thì đã nhận được điện thoại của Cung Tư Mỹ.
“Anh, có thể giúp em một việc không?” Giọng Cung Tư Mỹ mang theo nức nở rất rõ, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.
Cung Trí Cương cũng chẳng nhiều nhằn tình cảm gì với đứa em gái cùng ba khác mẹ này của mình. Nhưng dù sao trong người cũng chảy dòng máu nhà họ Cung, nếu Cung Tư Mỹ cần anh ta giúp đỡ, đương nhiên anh ta không thể bỏ mặc.
“Chuyện gì?”
“Anh, anh có thể... có thể giúp em giết một người không?” Cung Tư Mỹ ngừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Anh, chỉ có anh mới có thể khiến cô ta hoàn toàn biến mất mà thần không biết quỷ không hay thôi. Anh, anh nhất định phải giúp em!”
“Anh, em biết yêu cầu của em hơi đường đột, nhưng em thật sự rất yêu anh Gia Thành. Chỉ cần ngày nào cô ta vẫn còn sống thì em sẽ không thể hoàn toàn có được trái tim của anh Gia Thành! Anh giúp em lần này có được không?”
Làm một người hoàn toàn biến mất, đúng là chẳng có gì khó đối với Cung Trí Cương. Dĩ nhiên là anh ta sẽ không từ chối yêu cầu của đứa em gái duy nhất của mình.
“Gửi thông tin của cô ta cho Chung Vĩ Thành, Chung Vĩ Thành sẽ ném cô ta cho sói ăn.” Cung Trí Cương nói xong liền cúp điện thoại ngay.
Nghe Cung Trí Cương nói xong, trong lòng Cung Tư Mỹ mừng như điên. Nếu hôm nay Cung Trí Cương đã muốn giết một người thì người kia đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nhan Nhã Tịnh, chết chắc rồi.
Cho sói ăn à...
Cung Tư Mỹ tươi cười rạng rỡ, cô ta biết cấp dưới của Cung Trí Cương có nuôi mấy con sói tuyết, e là đến lúc đó Nhan Nhã Tịnh ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.
Nhưng mà bây giờ Cung Tư Mỹ không có tâm trạng thưởng thức Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát thảm tới cỡ nào. Cô ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là phải lập tức mang thai con của Lưu Thiên Hàn.
Vừa rồi cô đã đề phòng, dùng dây thừng cột anh ta lên giường rồi.
Nhưng tác dụng của thuốc GT quá đáng sợ, hơn nữa sức Cung Trí Cương quá lớn, dây thừng đã bị anh ta giật đứt.
“Anh bình tĩnh lại chút đi! Bây giờ tôi đang cứu anh đấy! Nếu như anh giết tôi thì anh cũng không sống được đâu!”
“Cho tôi thuốc! Cho tôi thuốc!”
Cung Trí Cương gào thét như lên cơn điên loạn, đôi mắt đáng sợ như dã thú muốn ăn thịt người, anh ta bóp cổ Nhan Nhã Tịnh răng rắc: “Thuốc! Đưa thuốc cho tôi!”
Nhan Nhã Tịnh biết nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy nữa thì không chỉ cô không cứu được Cung Trí Cương mà đến mạng nhỏ của mình cũng ‘bay màu’ luôn. Cô dồn hết sức toàn thân tát người kia một cái thật mạnh.
“Anh buông tôi ra! Muốn chết đấy à!”
Cung Trí Cương sững người, rõ ràng là anh ta không ngờ lại có kẻ dám đánh một người cao quý như anh ta.
Cung Trí Cương bị Nhan Nhã Tịnh tát một cái như vậy cũng dần lấy lại được chút tỉnh táo ngắn ngủi. Nhìn thấy vệt đỏ trên cổ Nhan Nhã Tịnh, anh ta vô thức co rụt con ngươi lại.
Nhan Nhã Tịnh nhân cơ hội này dồn sức đè anh ta xuống giường, lấy dây thừng trói lại lần nữa. Thật ra cô cũng từng có suy nghĩ ném Cung Trí Cương ra ngoài mặc kệ anh ta sống hay chết. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt kia, cô lại không nhẫn tâm ra tay.
Không biết khi nào em trai Nhan Minh Tự của cô mới có thể tỉnh lại. Nhìn gương mặt sống động cực giống Nhan Minh Tự kia, cứ như thể Minh Tự của cô cũng sẽ khỏe lại vậy.
“Anh phải chịu đựng! Chắc chắn sẽ khỏe lại thôi!”
Nhan Nhã Tịnh đối xử với anh ta như Nhan Minh Tự, nắm chặt tay Cung Trí Cương. Cung Trí Cương vốn còn đang bất an cựa quậy bởi vì cơn nghiện và đau đớn tra tấn, nhưng được Nhan Nhã Tịnh nắm tay như vậy, kỳ tích là anh ta đã bình tĩnh trở lại.
Nhan Nhã Tịnh thấy Cung Trí Cương đã an phận, vội vàng tiếp tục châm cứu cho anh ta. Thấy miếng vải bông trong miệng anh ta lại rơi ra, cô vội vàng nhét lại, nhưng anh ta lại cắn chặt răng không chịu há miệng ra.
Thấy miệng Cung Trí Cương chảy máu, Nhan Nhã Tịnh sợ anh ta cắn đứt lưỡi, cô lo sốt vó, lập tức đưa tay bẻ miệng anh ta ra.
Lúc này Cung Trí Cương mở miệng ra thật, nhưng lại cắn ngón tay Nhan Nhã Tịnh. Chỉ trong nháy mắt, ngón tay Nhan Nhã Tịnh lập tức xuất hiện dấu răng thật sâu, tay đứt ruột xót, đau đến mức cô phải nghi ngờ cuộc đời luôn.
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng rút tay về, hung dữ trừng mắt với Cung Trí Cương: “Tôi nói cho anh biết, anh mà còn cắn tôi nữa thì tôi sẽ mặc kệ anh đấy, sống chết thế nào tùy anh!”
Bây giờ Cung Trí Cương đã hoàn toàn không thể nghe được Nhan Nhã Tịnh nói gì nữa rồi. Anh ta như một con thú bị trói, điên cuồng giật dây thừng trên tay. Dáng vẻ kia như thể chỉ cần giành lại được tự do là anh ta sẽ lập tức nhào tới xé nát Nhan Nhã Tịnh ra thành từng mảnh.
Thấy Cung Trí Cương như vậy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cũng rất sợ hãi. Nhưng cô không thể bỏ dở giữa chừng, đành căng da đầu tiếp tục châm cứu cho anh ta.
Máu trong miệng Cung Trí Cương càng lúc càng nhiều, Nhan Nhã Tịnh biết, lúc này có nhét vải vào cũng không được. Cô cắn răng, đưa thẳng cánh tay mình vào miệng Cung Trí Cương.
Bị anh ta cắn thật sự rất đau, nhưng cắn cánh tay cô còn hơn để anh ta cắn đứt lưỡi mình.
Ban đầu Nhan Nhã Tịnh rất sợ cánh tay bị cắn bị thương, nhưng nghĩ đến gương mặt tươi cười dịu dàng của Nhan Minh Tự, cô bỗng nhiên không còn sợ nữa.
Trước nửa đêm, Cung Trí Cương còn đáng sợ hơn cả thú hoang, nhưng sau khi cắn cánh tay Nhan Nhã Tịnh chảy máu đầm đìa, anh ta đột nhiên yên tĩnh lại, nằm im cho Nhan Nhã Tịnh châm cứu, im lặng nhìn cô xử lý những vết thương mới trên người do anh ta tự hành hạ bản thân, sau đó lại yên tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ.
Vật lộn hơn nửa buổi tối, Nhan Nhã Tịnh cũng mệt không chịu nổi. Cô không còn sức xử lý vết thương trên cánh tay mình cẩn thận, chỉ thoa sơ thuốc cầm máu rồi ngồi bệt xuống đất, dựa vào mép giường ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, lúc Cung Trí Cương tỉnh lại thì đã trông thấy cảnh này, Nhan Nhã Tịnh tựa vào mép giường ngủ ngon lành, trong sáng và thanh thuần đến mức y như thiên sứ rơi xuống trần gian.
Cung Trí Cương lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khôi của Nhan Nhã Tịnh, chợt nghĩ tới câu năm tháng tĩnh lặng.
Khung cảnh trước mặt thật đẹp.
Có điều vết đỏ trên cổ Nhan Nhã Tịnh cùng với vết thương dữ tợn trên cánh tay trái đã phá hủy hết cảnh đẹp này.
Cung Trí Cương vô thức nhíu mày, anh ta biết, những vết thương kia đều là do mình gây ra. Trải qua một đêm vật vã với GT, bây giờ anh ta đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng cái giá cho anh ta được bình yên là cô phải vất vả và chịu đau đớn cả đêm.
Người như Cung Trí Cương, từ lúc còn trẻ đã đi qua trận tu la, con tim đã lạnh lẽo như sắt thép từ lâu. Nhưng lúc này nhìn Nhan Nhã Tịnh tựa vào mép giường, lòng anh ta lại sinh ra một cảm giác mềm mại, ấm áp vốn không nên thuộc về mình.
Thế hệ người cầm quyền mới của nhà họ Cung, một người mà cả hai giới hắc bạch châu Âu nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật, trái tim hẳn nên lạnh lẽo, dịu dàng gì đó quá xa xỉ.
Nhưng đôi khi, có chút tình cảm và dịu dàng hoàn toàn không phải thứ mà bản thân có thể tự kiểm soát được.
Cung Trí Cương hơi cúi người xuống, anh ta vốn định kiểm tra vết thương của Nhan Nhã Tịnh để tiện thoa thuốc.
Nhưng đột nhiên nhớ tới phụ tá đắc lực đã phản bội mình, anh ta lại nhanh chóng rút tay lại.
Những thế lực lăm le nhà họ Cung như hổ rình mồi kia, chờ anh ta trở về sẽ xử lý. Còn cả những kẻ phản bội anh ta nữa, anh ta cũng phải trở về thanh trừng thay máu. Bây giờ anh ta không có nhiều thời gian.
Sau khi trầm ngâm một lát, Cung Trí Cương nhanh tay cởi sợi dây chuyền trên cổ đặt lên tủ đầu giường trong phòng.
“Tôi thiếu cô một mạng, nếu như cô có yêu cầu gì, Cung Trí Cương tôi sẽ cố gắng đáp ứng, trả lại cho cô ân tình này!”
Nói xong, Cung Trí Cương không chần chừ thêm chút nào, lách người lao ra khỏi phòng.
Tới khi Cung Trí Cương diệt tận gốc vài thế lực ngầm châu Âu rồi xử lý xong kẻ phản bội thì đã là hai ngày sau.
Anh ta vừa định kêu người điều tra người phụ nữ đã cứu mình đêm đó là ai thì đã nhận được điện thoại của Cung Tư Mỹ.
“Anh, có thể giúp em một việc không?” Giọng Cung Tư Mỹ mang theo nức nở rất rõ, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.
Cung Trí Cương cũng chẳng nhiều nhằn tình cảm gì với đứa em gái cùng ba khác mẹ này của mình. Nhưng dù sao trong người cũng chảy dòng máu nhà họ Cung, nếu Cung Tư Mỹ cần anh ta giúp đỡ, đương nhiên anh ta không thể bỏ mặc.
“Chuyện gì?”
“Anh, anh có thể... có thể giúp em giết một người không?” Cung Tư Mỹ ngừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Anh, chỉ có anh mới có thể khiến cô ta hoàn toàn biến mất mà thần không biết quỷ không hay thôi. Anh, anh nhất định phải giúp em!”
“Anh, em biết yêu cầu của em hơi đường đột, nhưng em thật sự rất yêu anh Gia Thành. Chỉ cần ngày nào cô ta vẫn còn sống thì em sẽ không thể hoàn toàn có được trái tim của anh Gia Thành! Anh giúp em lần này có được không?”
Làm một người hoàn toàn biến mất, đúng là chẳng có gì khó đối với Cung Trí Cương. Dĩ nhiên là anh ta sẽ không từ chối yêu cầu của đứa em gái duy nhất của mình.
“Gửi thông tin của cô ta cho Chung Vĩ Thành, Chung Vĩ Thành sẽ ném cô ta cho sói ăn.” Cung Trí Cương nói xong liền cúp điện thoại ngay.
Nghe Cung Trí Cương nói xong, trong lòng Cung Tư Mỹ mừng như điên. Nếu hôm nay Cung Trí Cương đã muốn giết một người thì người kia đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nhan Nhã Tịnh, chết chắc rồi.
Cho sói ăn à...
Cung Tư Mỹ tươi cười rạng rỡ, cô ta biết cấp dưới của Cung Trí Cương có nuôi mấy con sói tuyết, e là đến lúc đó Nhan Nhã Tịnh ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.
Nhưng mà bây giờ Cung Tư Mỹ không có tâm trạng thưởng thức Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát thảm tới cỡ nào. Cô ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là phải lập tức mang thai con của Lưu Thiên Hàn.