Van xin con mẹ mày!
Nhan Nhã Tịnh tức giận đến mức muốn chửi tục.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy.
Nói đến cũng thật buồn cười, lần trước cô trải qua tuyệt vọng như vậy là do ba ruột và người chị cùng cha khác mẹ ban tặng. Còn lần này, lại là do người đàn ông làm mình động lòng ban tặng.
Cô sẽ không rung động nữa, không bao giờ rung động vì anh nữa!
Cô không đê tiện đến mức đó, hai tay dâng lên một trái tim nguyên vẹn, lại bị người ta giẫm đạp!
Cũng không biết Nhan Nhã Tịnh lấy được sức lực từ đâu, cô cắn lên vai Vương Đô, làm gã đau đến thét chói tai. Cô nhân lúc gã ta đau đớn vội vàng đẩy gã ra, từ dưới đất bò lên.
Đây là lần đầu Nhan Nhã Tịnh một mình đối phó với ba tên đàn ông cường tráng, cô không quan tâm được gì nữa, quơ được thứ gì là cứ ném hết lên người họ.
“Con đàn bà chết tiệt, mày muốn chết có phải không!”
Sắc mặt của đám Vương Đô ai nấy cũng đều cực kỳ khó coi. Vương Đô nhổ một bãi nước miếng, quơ cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, đập Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh vội vàng tránh né, trong chớp mắt đó Trương Tùng và Bá Triển lại nhào tới. Nhan Nhã Tịnh hoảng hốt bỏ chạy không kịp nhìn đường, chạy tới trước cửa sổ, cô bị bọn họ ép đến không còn đường lui.
Đám người Vương Đô thấy Nhan Nhã Tịnh đã bị ép tới bên cửa sổ thì rất hả hê.
“Con đàn bà chết dẫm, tao khuyên mày đêm nay ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu không, mấy anh đây sẽ lột một lớp da của mày đấy!”
Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi, cô biết, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn tối nay mình sẽ bị hủy hoại trong tay đám người này.
Mấy tên này lá gan không nhỏ, nhưng cô không tin bọn chúng thật sự dám dính líu đến mạng người!
Đêm nay, cô muốn xem thử cuối cùng ai mới là người tàn nhẫn hơn!
Nhan Nhã Tịnh cắn răng, cô ra sức nắm lấy bệ cửa sổ rồi trèo lên. Cửa sổ đang mở, gió lạnh thấu xương gào thét thổi qua mái tóc dài rối tung của Nhan Nhã Tịnh. Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????rang [ ????????u???????? ????????YeN.????n ]
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của bọn mày ra! Nếu bọn mày dám đụng vào tao nữa, tao sẽ nhảy xuống từ đây!”
Nhan Nhã Tịnh đứng trên cửa sổ, nắm chặt khung cửa. Cô đang đánh cuợc, đánh cuợc bọn họ không dám thật sự gây ra án mạng!
Rõ ràng đám Vương Đô cũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại cứng đầu như vậy, đến mạng cũng không cần.
Tuy rằng lúc đó Nhạc Dũng nói người phụ nữ kia sống hay chết tuỳ bọn họ xử lý, nhưng bọn họ cũng không dám thật sự gây ra án mạng trong khách sạn.
Bên trong khách sạn đầy rẫy camera, nếu Nhan Nhã Tịnh thật sự chết ở đây, ba người bọn họ khó thoát khỏi cảnh lao tù.
Cho dù muốn chơi chết người phụ nữ này thật thì bọn họ cũng phải tìm nơi kín đáo, như vậy mới có thể an toàn rút lui.
Đám người Vương Đô nhìn nhau, vội vàng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Em đừng kích động! Xuống đây trước đi đã! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”
Nhan Nhã Tịnh nghe Vương Đô nói xong, trong lòng lập tức chắc chắn mấy tên này thật sự không dám dính líu đến mạng người.
“Các người đi ra ngoài mau! Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!”
“Làm sao đây anh Vương? Nếu bây giờ chúng ta đi, 1 tỷ rưỡi còn lại không tới tay được rồi!” Trương Tùng nôn nóng hỏi Vương Đô.
Vương Đô đập lên đầu Trương Tùng một cái thật mạnh: “Mày bị ngu à? Bây giờ chúng ta không đi, nó mà chết thì có mà ngồi tù mọt gông! Dù có lấy được tiền cũng không còn mạng đâu mà tiêu! Đi ra ngoài!”
Vương Đô phẩy tay, tuy rằng Bá Triển và Trương Tùng không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn theo gã ta đi ra ngoài.
“Con khốn, tao nể mày có khí phách, đêm nay tao tha cho! Nhưng mày đã đắc tội với người không thể trêu vào rồi. Dù đêm nay bọn tao không làm gì được nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có người đến xử mày thôi!” Vương Đô nói xong liền bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Nhan Nhã Tịnh nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trái tim cô lại lập tức căng thẳng. Mấy tên kia nói không sai, anh Lưu thật sự là người cô không thể chọc tới. Nếu anh quyết tâm muốn huỷ hoại cô, cô không thể tránh nổi.
Nhưng bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng không có hơi sức đâu lo nhiều như vậy. Cô chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi đây, có được sự yên bình ngắn ngủi!
Nhan Nhã Tịnh mở cửa phòng tổng thống, lập tức chạy về phía thang máy.
Cô sợ đi ra từ sảnh lầu một sẽ đụng mặt Lưu Thiên Hàn, định đi thẳng xuống hầm.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, cô còn chưa bước chân vào đã bị một bàn tay từ trong thang máy thò ra, thô lỗ kéo vào trong…
Có thể là là vì bầu không khí trong khách sạn quá ngột ngạt, cho nên không hiểu sao trong lòng Lưu Thiên Hàn rất bức bối.
Sau khi đi tới sảnh lầu một, anh cũng không lập tức rời khỏi khách sạn mà đốt một điếu thuốc, đứng bên cửa sổ nhả khói.
Cố Bắc Vinh vẫn canh ở dưới sảnh lầu một chờ tin tốt của Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh. Anh ấy vui rạo rực, nghĩ bụng cuối cùng Lưu Thiên Hàn cũng không cần tiếp tục sống như nhà sư khổ hạnh nữa rồi.
Cuộc sống có người đẹp kề cận thoải mái và kỳ diệu biết bao!
Cố Bắc Vinh càng nghĩ càng mừng, còn đắc ý chà tay, vừa quay sang thì bất ngờ nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đứng trước cửa sổ.
Cố Bắc Vinh còn nghĩ mình nhìn lầm rồi, vội dụi mắt, đúng là Lưu Thiên Hàn đang đứng trước cửa sổ.
Cố Bắc Vinh hơi không dám tin, lúc này Lưu Cửu không ở trong phòng tổng thống ân ái với chị dâu mà chạy tới đây buồn bực hút thuốc làm gì?
Chẳng lẽ chị dâu chê Lưu Cửu không được, nên anh mới bị đuổi ra ngoài?
Cố Bắc Vinh cảm thấy, thân làm bạn tốt, anh ấy cần phải an ủi Lưu Cửu đang mất mát.
Cố Bắc Vinh đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh Lưu Thiên Hàn, vỗ mạnh lên vai anh, nói: “Lưu Cửu, sao lại ra đây? Đêm khuya lạnh lẽo vậy mà cậu lại bỏ một mình chị dâu Cửu phòng không gối chiếc, có phải là đàn ông hay không vậy?”
“Cô ta sẽ không phòng không gối chiếc đâu.” Lưu Thiên Hàn nói bằng giọng không cảm xúc.
Cố Bắc Vinh không nhận ra giọng Lưu Thiên Hàn tràn ngập sự lạnh lẽo, vẫn cười vui vẻ, còn nháy mắt với Lưu Thiên Hàn mấy cái: “Tôi biết mà, sao cậu có thể bỏ một mình chị dâu Cửu phòng không gối chiếc chứ. Sao, có phải hồi hộp quá hay không? Còn phải ra rít điếu thuốc trước mới có thể thể hiện bản lĩnh đàn ông à?”
“Được rồi, cậu để chị dâu Cửu chờ cũng lâu rồi đấy, nhanh đi lên với chị dâu Cửu đi! Tôi đã chuẩn bị hàng xịn cho cậu rồi đó!”
“Hàng xịn?” Lưu Thiên Hàn vô thức nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Cố Bắc Vinh không muốn nói ra chuyện mình bỏ đồ trong phòng Lưu Thiên Hàn. Nhưng lại sợ nếu mình không nói thật sẽ bị đánh, rối rắm một hồi vẫn nói đúng sự thật: “Thật ra đêm nay anh và chị dâu Cửu gặp nhau là do tôi sắp xếp. Vì để hai người lưu lại những kỷ niệm đẹp, tôi còn cố ý bỏ thêm vài thứ đồ bên trong phòng!”
“Lưu Cửu, tôi biết mình rất chu đáo, nhưng cậu không cần cảm ơn, càng không cần lấy thân báo đáp. Tôi là trai thẳng như đường băng, không có hứng thú với cậu đâu!”
Bàn tay cầm điếu thuốc của Lưu Thiên Hàn chợt khựng lại. Đồ trong phòng không phải là do người phụ nữ ham thích hư vinh kia đặt vào à?
Cố Bắc Vinh thấy Lưu Thiên Hàn ngây ra, vội vàng đẩy anh: “Lưu Cửu, ngẩn người làm gì? Có phải sau khi biết chị dâu Cửu chính là bác sĩ Nhan cũng bị hết hồn không?”
Nhan Nhã Tịnh tức giận đến mức muốn chửi tục.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy.
Nói đến cũng thật buồn cười, lần trước cô trải qua tuyệt vọng như vậy là do ba ruột và người chị cùng cha khác mẹ ban tặng. Còn lần này, lại là do người đàn ông làm mình động lòng ban tặng.
Cô sẽ không rung động nữa, không bao giờ rung động vì anh nữa!
Cô không đê tiện đến mức đó, hai tay dâng lên một trái tim nguyên vẹn, lại bị người ta giẫm đạp!
Cũng không biết Nhan Nhã Tịnh lấy được sức lực từ đâu, cô cắn lên vai Vương Đô, làm gã đau đến thét chói tai. Cô nhân lúc gã ta đau đớn vội vàng đẩy gã ra, từ dưới đất bò lên.
Đây là lần đầu Nhan Nhã Tịnh một mình đối phó với ba tên đàn ông cường tráng, cô không quan tâm được gì nữa, quơ được thứ gì là cứ ném hết lên người họ.
“Con đàn bà chết tiệt, mày muốn chết có phải không!”
Sắc mặt của đám Vương Đô ai nấy cũng đều cực kỳ khó coi. Vương Đô nhổ một bãi nước miếng, quơ cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, đập Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh vội vàng tránh né, trong chớp mắt đó Trương Tùng và Bá Triển lại nhào tới. Nhan Nhã Tịnh hoảng hốt bỏ chạy không kịp nhìn đường, chạy tới trước cửa sổ, cô bị bọn họ ép đến không còn đường lui.
Đám người Vương Đô thấy Nhan Nhã Tịnh đã bị ép tới bên cửa sổ thì rất hả hê.
“Con đàn bà chết dẫm, tao khuyên mày đêm nay ngoan ngoãn nghe lời đi. Nếu không, mấy anh đây sẽ lột một lớp da của mày đấy!”
Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi, cô biết, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn tối nay mình sẽ bị hủy hoại trong tay đám người này.
Mấy tên này lá gan không nhỏ, nhưng cô không tin bọn chúng thật sự dám dính líu đến mạng người!
Đêm nay, cô muốn xem thử cuối cùng ai mới là người tàn nhẫn hơn!
Nhan Nhã Tịnh cắn răng, cô ra sức nắm lấy bệ cửa sổ rồi trèo lên. Cửa sổ đang mở, gió lạnh thấu xương gào thét thổi qua mái tóc dài rối tung của Nhan Nhã Tịnh. Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????rang [ ????????u???????? ????????YeN.????n ]
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của bọn mày ra! Nếu bọn mày dám đụng vào tao nữa, tao sẽ nhảy xuống từ đây!”
Nhan Nhã Tịnh đứng trên cửa sổ, nắm chặt khung cửa. Cô đang đánh cuợc, đánh cuợc bọn họ không dám thật sự gây ra án mạng!
Rõ ràng đám Vương Đô cũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại cứng đầu như vậy, đến mạng cũng không cần.
Tuy rằng lúc đó Nhạc Dũng nói người phụ nữ kia sống hay chết tuỳ bọn họ xử lý, nhưng bọn họ cũng không dám thật sự gây ra án mạng trong khách sạn.
Bên trong khách sạn đầy rẫy camera, nếu Nhan Nhã Tịnh thật sự chết ở đây, ba người bọn họ khó thoát khỏi cảnh lao tù.
Cho dù muốn chơi chết người phụ nữ này thật thì bọn họ cũng phải tìm nơi kín đáo, như vậy mới có thể an toàn rút lui.
Đám người Vương Đô nhìn nhau, vội vàng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Em đừng kích động! Xuống đây trước đi đã! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”
Nhan Nhã Tịnh nghe Vương Đô nói xong, trong lòng lập tức chắc chắn mấy tên này thật sự không dám dính líu đến mạng người.
“Các người đi ra ngoài mau! Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!”
“Làm sao đây anh Vương? Nếu bây giờ chúng ta đi, 1 tỷ rưỡi còn lại không tới tay được rồi!” Trương Tùng nôn nóng hỏi Vương Đô.
Vương Đô đập lên đầu Trương Tùng một cái thật mạnh: “Mày bị ngu à? Bây giờ chúng ta không đi, nó mà chết thì có mà ngồi tù mọt gông! Dù có lấy được tiền cũng không còn mạng đâu mà tiêu! Đi ra ngoài!”
Vương Đô phẩy tay, tuy rằng Bá Triển và Trương Tùng không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn theo gã ta đi ra ngoài.
“Con khốn, tao nể mày có khí phách, đêm nay tao tha cho! Nhưng mày đã đắc tội với người không thể trêu vào rồi. Dù đêm nay bọn tao không làm gì được nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có người đến xử mày thôi!” Vương Đô nói xong liền bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Nhan Nhã Tịnh nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trái tim cô lại lập tức căng thẳng. Mấy tên kia nói không sai, anh Lưu thật sự là người cô không thể chọc tới. Nếu anh quyết tâm muốn huỷ hoại cô, cô không thể tránh nổi.
Nhưng bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng không có hơi sức đâu lo nhiều như vậy. Cô chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi đây, có được sự yên bình ngắn ngủi!
Nhan Nhã Tịnh mở cửa phòng tổng thống, lập tức chạy về phía thang máy.
Cô sợ đi ra từ sảnh lầu một sẽ đụng mặt Lưu Thiên Hàn, định đi thẳng xuống hầm.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, cô còn chưa bước chân vào đã bị một bàn tay từ trong thang máy thò ra, thô lỗ kéo vào trong…
Có thể là là vì bầu không khí trong khách sạn quá ngột ngạt, cho nên không hiểu sao trong lòng Lưu Thiên Hàn rất bức bối.
Sau khi đi tới sảnh lầu một, anh cũng không lập tức rời khỏi khách sạn mà đốt một điếu thuốc, đứng bên cửa sổ nhả khói.
Cố Bắc Vinh vẫn canh ở dưới sảnh lầu một chờ tin tốt của Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh. Anh ấy vui rạo rực, nghĩ bụng cuối cùng Lưu Thiên Hàn cũng không cần tiếp tục sống như nhà sư khổ hạnh nữa rồi.
Cuộc sống có người đẹp kề cận thoải mái và kỳ diệu biết bao!
Cố Bắc Vinh càng nghĩ càng mừng, còn đắc ý chà tay, vừa quay sang thì bất ngờ nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đứng trước cửa sổ.
Cố Bắc Vinh còn nghĩ mình nhìn lầm rồi, vội dụi mắt, đúng là Lưu Thiên Hàn đang đứng trước cửa sổ.
Cố Bắc Vinh hơi không dám tin, lúc này Lưu Cửu không ở trong phòng tổng thống ân ái với chị dâu mà chạy tới đây buồn bực hút thuốc làm gì?
Chẳng lẽ chị dâu chê Lưu Cửu không được, nên anh mới bị đuổi ra ngoài?
Cố Bắc Vinh cảm thấy, thân làm bạn tốt, anh ấy cần phải an ủi Lưu Cửu đang mất mát.
Cố Bắc Vinh đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh Lưu Thiên Hàn, vỗ mạnh lên vai anh, nói: “Lưu Cửu, sao lại ra đây? Đêm khuya lạnh lẽo vậy mà cậu lại bỏ một mình chị dâu Cửu phòng không gối chiếc, có phải là đàn ông hay không vậy?”
“Cô ta sẽ không phòng không gối chiếc đâu.” Lưu Thiên Hàn nói bằng giọng không cảm xúc.
Cố Bắc Vinh không nhận ra giọng Lưu Thiên Hàn tràn ngập sự lạnh lẽo, vẫn cười vui vẻ, còn nháy mắt với Lưu Thiên Hàn mấy cái: “Tôi biết mà, sao cậu có thể bỏ một mình chị dâu Cửu phòng không gối chiếc chứ. Sao, có phải hồi hộp quá hay không? Còn phải ra rít điếu thuốc trước mới có thể thể hiện bản lĩnh đàn ông à?”
“Được rồi, cậu để chị dâu Cửu chờ cũng lâu rồi đấy, nhanh đi lên với chị dâu Cửu đi! Tôi đã chuẩn bị hàng xịn cho cậu rồi đó!”
“Hàng xịn?” Lưu Thiên Hàn vô thức nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Cố Bắc Vinh không muốn nói ra chuyện mình bỏ đồ trong phòng Lưu Thiên Hàn. Nhưng lại sợ nếu mình không nói thật sẽ bị đánh, rối rắm một hồi vẫn nói đúng sự thật: “Thật ra đêm nay anh và chị dâu Cửu gặp nhau là do tôi sắp xếp. Vì để hai người lưu lại những kỷ niệm đẹp, tôi còn cố ý bỏ thêm vài thứ đồ bên trong phòng!”
“Lưu Cửu, tôi biết mình rất chu đáo, nhưng cậu không cần cảm ơn, càng không cần lấy thân báo đáp. Tôi là trai thẳng như đường băng, không có hứng thú với cậu đâu!”
Bàn tay cầm điếu thuốc của Lưu Thiên Hàn chợt khựng lại. Đồ trong phòng không phải là do người phụ nữ ham thích hư vinh kia đặt vào à?
Cố Bắc Vinh thấy Lưu Thiên Hàn ngây ra, vội vàng đẩy anh: “Lưu Cửu, ngẩn người làm gì? Có phải sau khi biết chị dâu Cửu chính là bác sĩ Nhan cũng bị hết hồn không?”