Sẽ không, ta sẽ trực tiếp ăn luôn mami các cháu, ăn đến cặn xương cũng không chừa.
Lưu Thiên Hàn vô thức định nói như vậy, nhưng nghĩ tới Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều là đoá hoa nhỏ chưa thành niên, anh vẫn là tương đối nghiêm chỉnh nói, “Sẽ không, bác không thích ăn cà rốt.”
Nhan An Bảo nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh ở chỗ cửa cười lạnh một tiếng, khoé miệng cậu cũng không nhịn được nhếch lên một nụ cười xấu xa.
“Bác hai, bác lại không vì mami mà gặm cà rốt! Tình cảm của bác đối với mami còn không bằng sói xám bự với thỏ trắng nhỏ nữa!”
Nhan An Bảo nói lời này, Lưu Thiên Hàn nhạy cảm ý thức được có gì đó sai sai, quả nhiên, anh vừa quay mặt lại, liền nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đang đứng ở cửa phòng khách cười lạnh đến cả gương mặt nhỏ đều muốn méo mó.
Lưu Thiên Hàn, “.”
Hai đứa nhóc này không phải đã nói sẽ giúp anh theo đuổi Nhan Nhã Tịnh sao, sao giờ lại còn đào hố cho anh nhảy chứ?
Hừ! Ngứa da sao!
Đối diện với ánh mắt tràn đầy uy hiếp của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Bảo vốn không sợ trời không sợ đất nhịn không được rùng mình một cái, cậu chui ra từ trong vòng tay của Lưu Thiên Hàn, “Mami, bác hai, con buồn ngủ rồi, về phòng ngủ trước đây!”
“Mami về rồi?” Nhan An Mỹ cười đến mi mắt cong cong, cô bé nhào vào lòng Nhan Nhã Tịnh như một chú chim nhỏ vui vẻ đòi nụ hôn chúc ngủ ngon.
“Mami, bác hai kể cho con rất nhiều rất nhiều chuyện xưa! Con rất thích nghe bác hai kể chuyện xưa!” Nhan An Mỹ quay mặt qua, “Bác hai, bác lại kể cho cháu chuyện hoàng hậu đỏ một lần nữa có được không?”
“Nhan An Mỹ, em buồn ngủ rồi, về phòng đi ngủ. Nhan An Bảo vác một gương mặt núi băng đi tới trước mặt Nhan An Mỹ, kéo tay nhỏ của cô bé liền đi về phía phòng ngủ của hai
đứa.
“Em rõ ràng không buồn ngủ! Em còn muốn nghe bác hai kể chuyện xưa mà!” Nhan An Mỹ dấu miệng nói.
“Nhan An Mỹ, em đây là không phải đang muốn nghe kể chuyện, mà là đang muốn làm bóng đèn!” Nhan An Bảo ngừng một chút, lại nói tiếp, “Em cứ luôn làm bóng đèn giữa mami và bác hai, em đây là không muốn em trai em gái nữa rồi đúng không?!”
“Em... muốn... Nhan An Mỹ đáng thương tội nghiệp nhìn Nhan An Bảo một cái, anh trai dữ quá, có phải có em trai em gái rồi, anh trai sẽ không thích cô bé nữa không? “Muốn có em trai em gái thì về phòng đi ngủ!”
Nhan An Mỹ lưu loát nghe theo, cô bé giòn giã nói với Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, “Mami, bác hai, còn buồn ngủ quá!”
Dường như để chứng minh cho cái sự rất buồn ngủ của cô bé, Nhan An Mỹ còn rất kịch mà ngáp một cái.
Nhan Nhã Tịnh đầy đầu vạch đen, kỹ thuật diễn xuất này của Nhan An Mỹ đúng thật càng lúc càng vụng về rồi, vừa rồi là ai nói không buồn ngủ ấy nhỉ? Có quỷ mới tin là cô bé buồn ngủ!
Quả nhiên, một giây sau Nhan Nhã Tịnh lại nghe thấy Nhan An Mỹ nói, "Mami, con vì để cho mami và bác hai sinh em gái nhỏ cho con, con đều buồn ngủ đến mức này rồi, hai người phải cố gắng ra sức nha!”
“Khu khu.”
Nhan Nhã Tịnh thiếu chút bị nước miếng của chính mình sặc chết, ai muốn sinh con cho cái người đàn ông bắt cô uống loại thuốc đó chứ!
Căn dặn Nhan Nhã Tịnh xong, Nhan An Mỹ mới cùng Nhan An Bảo đi về phía phòng ngủ của hai đứa.
Nhan An Mỹ đúng là rất muốn có em gái nhỏ, nhưng vừa nghĩ tới có em trai em gái rồi anh trai sẽ không thương cô bé nữa, cô bé không nhịn được có chút buồn lo.
Vừa vào phòng, cô bé liền chớp chớp đôi mắt ướt dầm dề nhìn Nhan An Bảo nói, “Anh, anh muốn có em trai em gái như vậy, có phải là không thích em người em gái này không?” “Anh, đợi chúng ta có em trai em gái rồi, nếu anh chỉ thích bọn nó, em sẽ rất đáng thương!”
Vì để chứng minh bản thân mình thật sự rất đáng thương, Nhan An Mỹ còn đáng thương tội nghiệp bẹp bẹp miệng.
Đối với lời nói của Nhan An Mỹ, Nhan An Bảo thật sự có chút dở khóc dở cười.
Cậu biết, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp này của Nhan An Mỹ chắc chắn là giả vờ thôi, nhưng cậu vẫn không nhịn được đau lòng.
Cậu xoa xoa cái đầu nhỏ của Nhan An Mỹ, “An Mỹ, em yên tâm, bất kể về sau chúng ta có bao nhiêu em trai em gái, em vẫn là em gái mà anh thương nhất.
Nhan An Mỹ là một cô gái nhỏ lương thiện, cô bé cảm thấy về sau có em trai em gái rồi, nếu Nhan An Bảo thương cô bé nhất, không thương đám em trái em gái của bọn họ như vậy, em trai em gái của bọn họ cũng rất đáng thương.
Cô bé sầu khổ nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, "Anh, anh vẫn là cứ thương em trai em gái nhiều hơn một chút đi, em cũng sẽ thương bọn chúng nhiều hơn một chút, bằng không bọn chúng sẽ rất đáng thương.”
“Được nha, vậy chúng ta cùng thương em trai em gái.” Nói xong lời này, Nhan An Bảo cũng có chút sầu khổ, cho dù bọn họ muốn thương em trai em gái, cũng phải có em trai em gái trước mới được nha!
Cũng không biết mami với daddy khi nào mới có thể tạo ra em trai em gái cho bọn họ.
Nhan Nhã Tịnh bị ném lại phòng khách tạo người vẫn chưa tỉnh hồn lại từ trong lời khích lệ vừa rồi của Nhan An Mỹ.
Tận đến lúc có một vật lạnh lẽo như băng được nhét vào lòng bàn tay cô, cô mới thu lại tâm tư.
Cô có chút tò mò trong lòng bàn tay mình là vật gì, nhưng cô muốn tính toán sổ sách vừa rồi với Lưu Thiên Hàn trước.
“Anh hai, anh thật giỏi nha! Luôn miệng nói muốn tái hợp với em, lại không chịu vì em mà gặm cà rốt, anh đối với em là yêu thích chỗ nào thế!” Lưu Thiên Hàn, "..
Gặm hay không gặm cà rốt, liên quan gì tới thích hay không thích chứ!
“Anh hai, anh chính là không thích em! Sói xám bự đều có thể vì thỏ trắng nhỏ mà gặm cà rốt, anh lại không tình nguyện, anh còn chẳng bằng sói xám bự!”
“Nhan Nhã Tịnh, nếu anh là sói xám bự, anh đích thực sẽ không gặm cà rốt”
Lưu Thiên Hàn ánh mắt thâm sâu nhìn Nhan Nhã Tịnh, từng câu từng chữ nói, “Anh sẽ trực tiếp ăn thịt thỏ trắng nhỏ!”
Ăn
Chữ này ở trong miệng Anh Lưu, thật đúng là rất không trong sáng! Người đàn ông này, trong đầu suốt ngày đều nghĩ những cái gì vậy chứ!
Cô đỏ mặt nói với anh, “Anh nghĩ đẹp lắm! Anh hai, đừng có quên, anh cũng chẳng phải là bạn trai của em nữa rồi, chúng ta đã chia tay rồi!"
“Nhan Nhã Tịnh, anh không phải là bạn trai của em, anh là vị hôn phu của em. Em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi.”
“Lần cầu hôn đó không tính! Nhẫn cầu hôn đều đã bị ném đi rồi, có quỷ mới chấp nhận lời cầu hôn của anh!”
Lời này của Nhan Nhã Tịnh vừa nói xong, liền bị đồ vật trong tay cấn một cái, cô vô thức cúi đầu, cô phát hiện trong lòng bàn tay cô đang yên lặng nằm một chiếc nhẫn kim cương hồng.
Đó là, chiếc nhẫn mà Lưu Thiên Hàn dùng để cầu hôn với cô tối hôm đó.
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ lên, “Anh hai, chiếc nhẫn này, không phải đã bị anh ném đi rồi sao?"
“Phải, chiếc nhẫn này đã bị anh ném đi. Nhưng tối hôm đó anh lại đi nhặt nó lại.”
“Nhan Nhã Tịnh, thực ra, cho dù là trong lúc anh tức giận nhất, anh cũng không nỡ thật sự ném đi chiếc nhẫn cầu hôn mà anh đã tặng em.”
Lưu Thiên Hàn không thích nói lời ấm áp mềm mại, nhưng vì muốn khiến cho cô gái nhỏ ngúng nguẩy này cam tâm tình nguyện nhào vào lòng anh, anh còn nói, “Nhan Nhã Tịnh, anh luyến tiếc em.
Nhan Nhã Tịnh nhớ được, tối hôm đó, sau khi Anh Lưu rời đi, bên ngoài trời đã mưa rất to.
Chiếc nhẫn nhỏ như vậy không dễ tìm, anh nhất định đã dầm trong mưa rất rất lâu mới có thể tìm lại được nhẫn.
Lồng ngực Nhan Nhã Tịnh nóng hầm hập run rẩy, không muốn tiếp tục giận dỗi với anh thêm nữa.
Thật ra, anh vẫn luôn thích cô, rất rất thích cô, anh chỉ là làm mình làm mẩy vì cho rằng cô không đủ yêu anh mà thôi.
Nhan Nhã Tịnh muốn ôm lấy Lưu Thiên Hàn, nhưng nghĩ tới điều gì đó, gương mặt nhỏ nhắn của cô thoát cái lại lạnh xuống.