Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Ảnh thật ra cũng cần mặt mũi, ngày đó cô ta bị Lưu Thiên Hàn trực tiếp ném ra từ trong văn phòng, cô ta cũng cảm thấy rất mất mặt.

Nhưng khi cô ta cố ý gửi ảnh chụp cho phóng viên, lăng xê tin đồn giữa cô ta và Cậu hai Lưu đến mức mọi người đều biết, Cậu hai Lưu lại không hề tìm cô ta gây phiền toái, thậm chí, anh còn không ngăn chặn tin đồn lan truyền.

Cậu hai Lưu là ai chứ!

Là ánh trăng lạnh trong lòng vô số phụ nữ ở Vân Hải! (*Ánh trăng lạnh/lãnh nguyệt quang: dùng như “Ánh trăng sáng/bạch nguyệt quang”, ý chỉ người tình trong mộng)

Sau khi anh tiếp quản Lưu Thị, ngoại trừ từng truyền ra tin đồn với Cung Tư Mỹ, trên người không có tin đồn thất thiệt linh tinh nào khác.

Với năng lực của Cậu hai Lưu, nếu anh không muốn để tin đồn lan truyền, anh có cả trăm nghìn thủ đoạn để chặn lại, mà lần này anh không hề ngăn chặn sự lan truyền của tin đồn, có phải là thực ra anh không hề ghét cô ta như vẻ ngoài mà anh thể hiện hay không?

Người, đều có lòng tham, có lòng tham liền sẽ có hy vọng xa vời, thấy tin đồn càng truyền càng mạnh mẽ ở trên mạng, trong lòng Tô Ảnh lại nảy sinh một tia mong đợi không nên có.

Biết đâu, Cậu hai Lưu chính là trước mặt lạnh lùng, sau lưng nhiệt tình thì sao?

Như vậy, cô ta có lẽ còn có cơ hội bay lên đầu cành hoá phượng hoàng.

Thực ra trong lòng Tô Ảnh cũng rõ ràng, cô ta thật muốn trở thành người bên gối của Cậu hai Lưu thì có chút khó khăn, nhưng gả vào hào môn quá mức dụ người, cho dù biết xác suất nhỏ đến rất nhỏ, cô ta vẫn muốn dốc sực đánh cuộc một lần.

Không nhận được sự đáp lại của Lưu Thiên Hàn, Tô Ảnh cũng không tức giận, giọng nói của cô ta càng thêm mềm mại như nước, “Cậu hai Lưu, nếu anh không nói chuyện, em liền coi như anh nhận lời rồi nhé! Tối nay, chỗ cũ, chúng ta không gặp không về.”

Nói xong lời này, Tô Ảnh hài lòng thoả nguyện mà cúp điện thoại.

Lưu Thiên Hàn vừa rồi không nói chuyện, không phải vì anh biến thành kẻ câm, mà là anh thật sự cảm thấy lời Tô Ảnh vừa nói chẳng hiểu ra sao, anh chỉ muốn kêu cô ta cút.



Cái gì mà cô ta là người phụ nữ của anh?!

Càng quan trọng hơn là, anh bây giờ đang dán vào mặt Nhan Nhã Tịnh gần như vậy, điện thoại của anh cách tai của Nhan Nhã Tịnh vô cùng gần, những lời Tô Ảnh nói trong điện thoại, Nhan Nhã Tịnh nghe đến rõ ràng rành mạch.

Anh bây giờ không có tâm trạng đối đáp với người phụ nữ không hiểu ra sao như Tô Ảnh, anh chỉ muốn đừng để hiểu lầm của Nhan Nhã Tịnh đối với anh càng lúc càng nhiều.

Anh còn chưa nghĩ xong nên dùng từ ngữ thế nào để giải thích với Nhan Nhã Tịnh, tiếng cười lạnh của cô đã truyền vào tai anh, “Chỗ cũ? Anh hai, anh với Tô Ảnh còn có chỗ cũ cơ đấy! Rất không tệ nha!”

“Thế nào, tối nay các người tính ở chỗ cũ của các người sao?”

“Nhan Nhã Tịnh, không có chỗ cũ!”

Ánh mắt Lưu Thiên Hàn sâu thẳm nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, tiếp tục nói từng câu từng chữ, “Anh cũng chưa từng chạm vào Tô Ảnh. Tối hôm đó, Tô Ảnh đích thực có vào văn phòng của anh, nhưng cô ta cuối cùng đã bị anh ném ra.”

Nhạc Dũng từng giải thích qua với Nhan Nhã Tịnh về tin đồn giữa Lưu Thiên Hàn và Tô Ảnh, cô đương nhiên cũng biết giữa bọn họ không có gì, nhưng hiện tại cô chính là khắp người đều không thoải mái.

Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, Nhan Nhã Tịnh tiếp tục cười lạnh nói, “Anh hai, anh mau đi tìm Tô Ảnh đi! Dù sao toàn thế giới đều biết cô ta là phụ nữ!”

Bị Nhan Nhã Tịnh chọc tức đến tim gan đau nhức, Lưu Thiên Hàn trầm mặt xuống, vô cùng nghiêm túc nói với cô, “Nhan Nhã Tịnh, Tô Ảnh không phải là người phụ nữ của anh! Hôm đó anh gửi tin nhắn cho em thừa nhận quan hệ giữa anh và cô ta, chỉ là để chọc tức em.”

Lưu Thiên Hàn càng giải thích càng cảm thấy mất mặt, đời này của anh chưa từng mất mặt như vậy qua.

Nhưng vì muốn dỗ dành cô gái nhỏ này, anh không ngại mất mặt đến cùng, “Nhan Nhã Tịnh, tin nhắn mà Nhạc Dũng gửi cho em cũng là cố ý lừa em đấy, anh không có chạm qua Tô Ảnh.”

“Nhan Nhã Tịnh, lúc trước là anh đang giận em, anh giận em coi anh là thế thân, anh giận trong lòng em không có anh.”

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ một người cao không với tới như Lưu Thiên Hàn, sẽ kìm nén tính tình mà giải thích với cô nhiều như vậy, trong lòng mềm mại một mảnh, thiếu chút nữa không nhịn được mà chủ động nhào vào lòng anh.



Nhưng nghĩ tới tín vật tình yêu mà cô tặng anh đã bị anh ném đi, nhẫn cầu hôn như cũ không thấy bóng dáng, trong lòng cô khó mà bình thường lại.

Cô ngoảnh mặt qua một bên, không để anh nhìn ra thái độ của cô đã mềm xuống, “Anh hai, em nói qua, Tô Ảnh có phải là người phụ nữ của anh hay không, chẳng liên quan gì đến em, anh không cần phải giải thích với em!”

“Anh hai, anh bỏ em ra! Em thật sự phải về bệnh viện rồi, buổi chiều em còn có rất nhiều việc phải làm, em không muốn tăng ca!”

Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn như cũ không có ý định buông cô ra, Nhan Nhã Tịnh cắn cắn răng, lại thêm một câu, “Anh hai, nếu anh không buông em ra, hại em buổi chiều đi làm muộn, em nhất định sẽ càng ghét anh!”

Lời này của Nhan Nhã Tịnh còn thật có tác dụng, lo sợ cô sẽ càng ghét anh, Lưu Thiên Hàn vội vàng buông cô ra.

Nhan Nhã Tịnh ngồi dậy, rất chảnh mà hướng về phía anh hừ một tiếng, đoạn xoay người bước nhanh chạy ra ngoài ngõ nhỏ.

Thật ra Lưu Thiên Hàn muốn đưa cô về bệnh viện, tiện thể cùng ăn bữa trưa tình yêu gì đó, nhưng cô bày tỏ sự ghét bỏ với anh quá rõ ràng, anh sợ mình ép đến quá gắt, sẽ càng khiến người ghét.

Lưu Thiên Hàn bất đắc dĩ lại sủng nịnh mà mím mím môi, anh không gấp, chỉ cần xác định trong lòng cô có anh, anh có đầy cách để danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh cô.

Trong lòng Lưu Thiên Hàn lúc này thực sự rất khó chịu, chuyện anh để ý nhất là Nhan Nhã Tịnh coi anh là thế thân của em trai anh, mà tối hôm qua, cô gọi anh trong mơ, khiến anh cảm thấy trong lòng cô là có anh.

Nếu trong lòng cô đã có anh, cô bước ra một bước về phía anh, anh sẽ đi hết chín mươi chín bước còn lại, khiến trái tim cô hoàn toàn thuộc về anh!

Nhan Nhã Tịnh vừa về đến văn phòng, Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu liền căng thẳng sáp đến.

Những đồng nghiệp khác trong văn phòng còn chưa đến, bây giờ chỉ có ba người các cô. Hà Hân Nghiên đau lòng mà nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, “Chủ nhiệm Nhan, vừa rồi Cậu hai Lưu có làm gì chị không? Anh ta có phải lại bắt nạt chị hay không?”

Vu Tiếu vẫn có chút không dám tin vào mối quan hệ không trong sáng giữa Nhan Nhã Tịnh và Cậu hai Lưu, cô ấy nhịn không được mở miệng hỏi, “Chủ nhiệm Nhan, cô và Cậu hai Lưu, thật sự là loại quan hệ đó sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK