Nhìn bàn tay to béo này, Tô Thu Quỳnh cảm thấy buồn nôn, cơ thể nhanh nhẹn di chuyển, lập tức cách xa bàn tay này.
Cô biết chủ nhân của bàn tay này, đó là một vị đạo diễn nổi tiếng trong giới điện ảnh hiện thực, Chu Tuấn Hùng.
Mặc dù Chu Tuấn Hùng là đạo diễn nổi tiếng ở thể loại phim đó, nhưng bây giờ giờ ông ta cũng làm đạo diễn không ít những bộ phim được khen ngợi và ăn khách, rất có địa vị trong giới giải trí. Nếu như không phải bất đắc dĩ, Tô Thu Quỳnh cũng không muốn đắc tội với ông trùm của làng giải trí này.
“Đạo diễn Chu.” Tô Thu Quỳnh lùi về sau một bước, lịch sự mà xa cách nói với Chu Tuấn Hùng.
Chu Tuấn Hùng nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh, mắt không chớp phát nào. Ông ta biết cái danh bị chồng giàu vứt bỏ của Tô Thu Quỳnh cũng không tốt, nhưng người phụ nữ đẹp như vậy, cho dù bị gia đình quyền quý khinh thường vứt bỏ thì ông ta cũng không muốn bỏ lỡ.
“Thu Quỳnh, tôi rất thích giọng hát của cô, cũng càng tán thưởng kỹ năng diễn xuất của cô. Nếu như cô đồng ý, nữ chính trong bộ phim tiếp theo của tôi sẽ là cô.”
Lời nói của Chu Tuấn Hùng mập mờ, nhưng hành động của ông ta đã ngầm nói cho Tô Thu Quỳnh biết, ông ta muốn chơi quy tắc ngầm với cô.
Còn cô, chỉ cần đồng ý với thỏa thuận mờ ám này, cô muốn một bước lên trời chỉ là chuyện trong tầm tay.
Tô Thu Quỳnh cười mỉa, cô khéo léo tránh khỏi bàn tay mập mạp ghê tởm của Chu Tuấn Hùng.
Quả thật cô muốn đóng phim, trong giới giải trí, hát và diễn xuất tốt là chuyện bình thường. Cô muốn trở nên mạnh hơn, cô muốn báo thù cho ba mẹ thì nhất định phải đứng ở vị trí cao hơn.
Nhưng cô sẽ không chấp nhận quy tắc nực cười này.
Huống hồ, cô cảm thấy những lời của Chu Tuấn Hùng thật sự rất lố bịch, cô cùng lắm cũng chỉ quay vài MV thôi, thật sự không biết làm sao Chu Tuấn Hùng lại thấy được cô có kỹ năng diễn xuất.
“Đạo diễn Chu, thật sự xin lỗi, tạm thời tôi không có dự định đóng phim.”
Nói xong, Tô Thu Quỳnh xoay người định rời đi.
Cô không muốn làm mất lòng ai, nhưng trong lòng cô biết rõ, tối nay chắc chắn Chu Tuấn Hùng sẽ ghi hận với mình. Nhưng dù vậy, cô cũng không bao giờ nghĩ rằng Chu Tuấn Hùng sẽ gan to bằng trời, đè cô lên bồn rửa tay ở nơi công cộng như thế này.
“Đạo diễn Chu, ông làm gì vậy? Thả tôi ra!”
Tay Tô Thu Quỳnh dồn sức muốn đứng lên, nhưng Chu Tuấn Hùng lại nhấn đầu cô vào bồn rửa tay, cảm giác này rất không an toàn.
Những ký ức kinh khủng ngày xưa ùa về trong tâm trí cô y như ma chú.
Lúc ở trong tù, sau khi những người kia đấm đá cô, cô thường sẽ bị giày vò đến mặt đầy máu. Lúc đó bọn họ sẽ khoái trá ấn cô lên bồn rửa mặt, mạnh mẽ cọ rửa mặt cô, để nước lạnh như băng không ngừng chảy vào bên trong lỗ mũi rỉ máu của cô, khiến cô ngạt thở khó chịu.
“Tô Thu Quỳnh, cô giả vờ cái gì! Cô bước vào giới giải trí chẳng phải là muốn nổi tiếng sao?” Đạo diễn Chu mở vòi hoa sen, nước lạnh như băng khiến Tô Thu Quỳnh sặc đến mức thở không nổi.
Tô Thu Quỳnh cố gắng đẩy Chu Tuấn Hùng ra, nhưng sức lực trên tay cô so với sự thô bạo của Chu Tuấn Hùng thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Cô chỉ có thể bị sặc đến mức không ngừng ho khan, gần như muốn khạc hết lục phủ ngũ tạng của mình ra ngoài.
“Tô Thu Quỳnh, cô nhìn những người phụ nữ trong giới giải trí xem, hoặc là phải phục vụ đạo diễn, hoặc là phục vụ nhà đầu tư. Cô giả trung trinh liệt nữ thì làm sao có thể nổi tiếng được!”
“Tô Thu Quỳnh, đừng giả vờ thanh cao ở trước mặt tôi! Cô đi quyến rũ cậu Lâm chẳng phải là để đi đường tắt sao? Tôi cho cô cơ hội đi đường tắt, chỉ cần cô phục vụ tôi cho tốt, tôi đảm bảo cô sẽ trở thành ngôi sao mới sáng nhất trong giới giải trí!”
“Ông thả tôi ra!” Tô Thu Quỳnh vừa mở miệng nói, một ngụm nước đã tiến vào miệng cô khiến cô sặc đến mức ứa nước mắt. Cô cảm thấy đời này của mình thật sự gặp đủ thứ kỳ lạ, người khác mấy đời cũng không gặp phải ác quỷ, còn cô thì gặp đủ hết.
Nhưng cho dù vận mệnh của cô nhiều thăng trầm, cô cũng không thể cam chịu!
Tô Thu Quỳnh cắn răng, dồn hết sức lực toàn thân đá mạnh một cú lên người Chu Tuấn Hùng.
Chu Tuấn Hùng đã đánh giá thấp sự dẻo dai của cơ thể Tô Thu Quỳnh, ông ta không ngờ mình đè cô xuống như vậy rồi mà cô vẫn có thể đá vào chỗ hiểm của ông ta.
Chu Tuấn Hùng đau đến mức mất khống chế gào lên: “Tô Thu Quỳnh, cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, phục vụ tôi cho tốt! Nếu không cô sẽ không sống yên ổn trong giới giải trí này đâu!”
Tô Thu Quỳnh nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, rõ ràng trong lòng cô cũng vô cùng bối rối, nhưng khóe môi vẫn treo một nụ cười lạnh nhạt: “Phục vụ ông? Xin lỗi nhé, khẩu vị của tôi không nặng vậy đâu!”
“Tô Thu Quỳnh, cô nói cái gì!”
Chu Tuấn Hùng đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, có nữ diễn viên nào mà không chủ động dán vào cơ thể ông ta vì vai diễn!
Một người mới như Tô Thu Quỳnh, một người phụ nữ bị chồng bỏ lại dám nói ông ta như vậy! Ai cho cô cái gan đó!
Ông ta tóm lấy mái tóc dài của Tô Thu Quỳnh, sau đó lại ấn cô lên bồn rửa. Tô Thu Quỳnh hét lên cầu cứu, nhưng gần toilet không có người nào, cũng không ai nghe được tiếng hét của cô.
Tô Thu Quỳnh thật sự rất hận đôi tay này của mình, chỉ cần đôi tay này của cô hơi có sức một chút thôi thì Chu Tuấn Hùng sẽ không thể nào làm càn với cô như vậy được.
Đang lúc cô cảm thấy mình sắp chết thì cô cảm thấy trên đầu đột nhiên nhẹ đi. Vừa quay mặt lại đã thấy cơ thể Chu Tuấn Hùng bị người ta ném mạnh xuống đất nư bao cát.
Chiến Mục Hàng đá mạnh vào mặt Chu Tuấn Hùng, trong đôi mắt anh ta xen lẫn cuồng phong bão táp có thể phá hủy mọi thứ.
Chu Tuấn Hùng còn chưa kịp kêu rên thì nắm đấm của Chiến Mục Hàng đã mạnh mẽ đánh gãy răng cửa của ông ta.
“Cậu… Cậu Chiến?”
Chu Tuấn Hùng thều thào, ông ta nhìn Chiến Mục Hàng như tu la lấy mạng ở trước mặt với vẻ không dám tin: “Cậu Chiến, tha… tha mạng với!”
Tha mạng?
Chiến Mục Hàng cười như ác quỷ. Ông ta cầu xin anh ta tha mạng ư, nếu không phải đúng lúc anh ta bắt gặp thì ai sẽ tha cho Tô Thu Quỳnh đây!
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng chỉ muốn để nơi này máu chảy thành sông!
“Bịch!”
Chiến Mục Hàng đấm Chu Tuấn Hùng ngã lên vào bồn cầu, anh ta vốn định đánh cho Chu Tuấn Hùng nghi ngờ cuộc đời luôn, nhưng thấy Tô Thu Quỳnh rời đi, anh ta cũng vội vàng đuổi theo.
Anh ta cố chấp nắm lấy tay Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, theo anh về nhà đi!”
Cô biết chủ nhân của bàn tay này, đó là một vị đạo diễn nổi tiếng trong giới điện ảnh hiện thực, Chu Tuấn Hùng.
Mặc dù Chu Tuấn Hùng là đạo diễn nổi tiếng ở thể loại phim đó, nhưng bây giờ giờ ông ta cũng làm đạo diễn không ít những bộ phim được khen ngợi và ăn khách, rất có địa vị trong giới giải trí. Nếu như không phải bất đắc dĩ, Tô Thu Quỳnh cũng không muốn đắc tội với ông trùm của làng giải trí này.
“Đạo diễn Chu.” Tô Thu Quỳnh lùi về sau một bước, lịch sự mà xa cách nói với Chu Tuấn Hùng.
Chu Tuấn Hùng nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh, mắt không chớp phát nào. Ông ta biết cái danh bị chồng giàu vứt bỏ của Tô Thu Quỳnh cũng không tốt, nhưng người phụ nữ đẹp như vậy, cho dù bị gia đình quyền quý khinh thường vứt bỏ thì ông ta cũng không muốn bỏ lỡ.
“Thu Quỳnh, tôi rất thích giọng hát của cô, cũng càng tán thưởng kỹ năng diễn xuất của cô. Nếu như cô đồng ý, nữ chính trong bộ phim tiếp theo của tôi sẽ là cô.”
Lời nói của Chu Tuấn Hùng mập mờ, nhưng hành động của ông ta đã ngầm nói cho Tô Thu Quỳnh biết, ông ta muốn chơi quy tắc ngầm với cô.
Còn cô, chỉ cần đồng ý với thỏa thuận mờ ám này, cô muốn một bước lên trời chỉ là chuyện trong tầm tay.
Tô Thu Quỳnh cười mỉa, cô khéo léo tránh khỏi bàn tay mập mạp ghê tởm của Chu Tuấn Hùng.
Quả thật cô muốn đóng phim, trong giới giải trí, hát và diễn xuất tốt là chuyện bình thường. Cô muốn trở nên mạnh hơn, cô muốn báo thù cho ba mẹ thì nhất định phải đứng ở vị trí cao hơn.
Nhưng cô sẽ không chấp nhận quy tắc nực cười này.
Huống hồ, cô cảm thấy những lời của Chu Tuấn Hùng thật sự rất lố bịch, cô cùng lắm cũng chỉ quay vài MV thôi, thật sự không biết làm sao Chu Tuấn Hùng lại thấy được cô có kỹ năng diễn xuất.
“Đạo diễn Chu, thật sự xin lỗi, tạm thời tôi không có dự định đóng phim.”
Nói xong, Tô Thu Quỳnh xoay người định rời đi.
Cô không muốn làm mất lòng ai, nhưng trong lòng cô biết rõ, tối nay chắc chắn Chu Tuấn Hùng sẽ ghi hận với mình. Nhưng dù vậy, cô cũng không bao giờ nghĩ rằng Chu Tuấn Hùng sẽ gan to bằng trời, đè cô lên bồn rửa tay ở nơi công cộng như thế này.
“Đạo diễn Chu, ông làm gì vậy? Thả tôi ra!”
Tay Tô Thu Quỳnh dồn sức muốn đứng lên, nhưng Chu Tuấn Hùng lại nhấn đầu cô vào bồn rửa tay, cảm giác này rất không an toàn.
Những ký ức kinh khủng ngày xưa ùa về trong tâm trí cô y như ma chú.
Lúc ở trong tù, sau khi những người kia đấm đá cô, cô thường sẽ bị giày vò đến mặt đầy máu. Lúc đó bọn họ sẽ khoái trá ấn cô lên bồn rửa mặt, mạnh mẽ cọ rửa mặt cô, để nước lạnh như băng không ngừng chảy vào bên trong lỗ mũi rỉ máu của cô, khiến cô ngạt thở khó chịu.
“Tô Thu Quỳnh, cô giả vờ cái gì! Cô bước vào giới giải trí chẳng phải là muốn nổi tiếng sao?” Đạo diễn Chu mở vòi hoa sen, nước lạnh như băng khiến Tô Thu Quỳnh sặc đến mức thở không nổi.
Tô Thu Quỳnh cố gắng đẩy Chu Tuấn Hùng ra, nhưng sức lực trên tay cô so với sự thô bạo của Chu Tuấn Hùng thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Cô chỉ có thể bị sặc đến mức không ngừng ho khan, gần như muốn khạc hết lục phủ ngũ tạng của mình ra ngoài.
“Tô Thu Quỳnh, cô nhìn những người phụ nữ trong giới giải trí xem, hoặc là phải phục vụ đạo diễn, hoặc là phục vụ nhà đầu tư. Cô giả trung trinh liệt nữ thì làm sao có thể nổi tiếng được!”
“Tô Thu Quỳnh, đừng giả vờ thanh cao ở trước mặt tôi! Cô đi quyến rũ cậu Lâm chẳng phải là để đi đường tắt sao? Tôi cho cô cơ hội đi đường tắt, chỉ cần cô phục vụ tôi cho tốt, tôi đảm bảo cô sẽ trở thành ngôi sao mới sáng nhất trong giới giải trí!”
“Ông thả tôi ra!” Tô Thu Quỳnh vừa mở miệng nói, một ngụm nước đã tiến vào miệng cô khiến cô sặc đến mức ứa nước mắt. Cô cảm thấy đời này của mình thật sự gặp đủ thứ kỳ lạ, người khác mấy đời cũng không gặp phải ác quỷ, còn cô thì gặp đủ hết.
Nhưng cho dù vận mệnh của cô nhiều thăng trầm, cô cũng không thể cam chịu!
Tô Thu Quỳnh cắn răng, dồn hết sức lực toàn thân đá mạnh một cú lên người Chu Tuấn Hùng.
Chu Tuấn Hùng đã đánh giá thấp sự dẻo dai của cơ thể Tô Thu Quỳnh, ông ta không ngờ mình đè cô xuống như vậy rồi mà cô vẫn có thể đá vào chỗ hiểm của ông ta.
Chu Tuấn Hùng đau đến mức mất khống chế gào lên: “Tô Thu Quỳnh, cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, phục vụ tôi cho tốt! Nếu không cô sẽ không sống yên ổn trong giới giải trí này đâu!”
Tô Thu Quỳnh nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, rõ ràng trong lòng cô cũng vô cùng bối rối, nhưng khóe môi vẫn treo một nụ cười lạnh nhạt: “Phục vụ ông? Xin lỗi nhé, khẩu vị của tôi không nặng vậy đâu!”
“Tô Thu Quỳnh, cô nói cái gì!”
Chu Tuấn Hùng đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, có nữ diễn viên nào mà không chủ động dán vào cơ thể ông ta vì vai diễn!
Một người mới như Tô Thu Quỳnh, một người phụ nữ bị chồng bỏ lại dám nói ông ta như vậy! Ai cho cô cái gan đó!
Ông ta tóm lấy mái tóc dài của Tô Thu Quỳnh, sau đó lại ấn cô lên bồn rửa. Tô Thu Quỳnh hét lên cầu cứu, nhưng gần toilet không có người nào, cũng không ai nghe được tiếng hét của cô.
Tô Thu Quỳnh thật sự rất hận đôi tay này của mình, chỉ cần đôi tay này của cô hơi có sức một chút thôi thì Chu Tuấn Hùng sẽ không thể nào làm càn với cô như vậy được.
Đang lúc cô cảm thấy mình sắp chết thì cô cảm thấy trên đầu đột nhiên nhẹ đi. Vừa quay mặt lại đã thấy cơ thể Chu Tuấn Hùng bị người ta ném mạnh xuống đất nư bao cát.
Chiến Mục Hàng đá mạnh vào mặt Chu Tuấn Hùng, trong đôi mắt anh ta xen lẫn cuồng phong bão táp có thể phá hủy mọi thứ.
Chu Tuấn Hùng còn chưa kịp kêu rên thì nắm đấm của Chiến Mục Hàng đã mạnh mẽ đánh gãy răng cửa của ông ta.
“Cậu… Cậu Chiến?”
Chu Tuấn Hùng thều thào, ông ta nhìn Chiến Mục Hàng như tu la lấy mạng ở trước mặt với vẻ không dám tin: “Cậu Chiến, tha… tha mạng với!”
Tha mạng?
Chiến Mục Hàng cười như ác quỷ. Ông ta cầu xin anh ta tha mạng ư, nếu không phải đúng lúc anh ta bắt gặp thì ai sẽ tha cho Tô Thu Quỳnh đây!
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng chỉ muốn để nơi này máu chảy thành sông!
“Bịch!”
Chiến Mục Hàng đấm Chu Tuấn Hùng ngã lên vào bồn cầu, anh ta vốn định đánh cho Chu Tuấn Hùng nghi ngờ cuộc đời luôn, nhưng thấy Tô Thu Quỳnh rời đi, anh ta cũng vội vàng đuổi theo.
Anh ta cố chấp nắm lấy tay Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, theo anh về nhà đi!”