Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lồng ngực Cung Tư Mỹ đập bùm bùm điên cuồng, gần như ngay lập tức, cô ta lại khôi phục dáng vẻ trấn định ung dung.

“Nam Châu, em không biết anh đang nói cái gì! Hôm nay em nhìn thấy tin tức trên mạng cũng rất chấn kinh, nhưng mà Nam Châu, em tin là anh sẽ không làm ra loại chuyện đó.” “Nam Châu, em tin tưởng anh không chút hoài nghi, anh lại hoài nghi em như vậy, anh bảo em làm sao chịu được!”

“Cung Tư Mỹ, đừng giả bộ nữa! Suốt ngày mang theo một bộ mặt giả, cô không mệt?"

Phí Nam Châu thật sự chán ghét đến cực điểm dáng vẻ giả tạo này của Cung Tư Mỹ, “Tôi biết, bức anh tối hôm qua, là cô cho người chụp.

“Cung Tư Mỹ, cô muốn Cao Chí Minh thắng, tôi không nhận lời cô giúp cô gian dối, cô liền muốn ép nhóm của Nhân Gian ra khỏi cuộc thi. Cung Tư Mỹ, loại hành vi này của cô thật khiến người buồn nôn!”

"Em không có!” Cung Tư Mỹ vội vàng phủ nhận, trong mắt ngậm lệ, đáng thương tội nghiệp nhìn Phí Nam Châu, "Nam Châu, sao anh có thể hiểu lầm em như vậy!”

“Chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, em rốt cuộc là người như thế nào, anh sẽ không biết sao? Nam Châu, em đúng là muốn thắng, em cũng muốn anh giúp em, nhưng em tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện không đàng hoàng đến vậy!”

“Nam Châu, anh coi em thành cái gì chứ! Có phải anh cảm thấy, hết thảy những nguyện dơ bẩn, những chuyện độc ác đều là Cung Tư Mỹ em làm hay không? Nam Châu, em không xấu xa đến mức ấy, em thật sự không xấu xa đến mức ấy!”

Nói đoạn, nước mắt của Cung Tư Mỹ lách tách lách tách rơi xuống, nhìn muốn uất ức bao nhiều thì uất ức bấy nhiêu.

Tối qua, sau khi trở về Cung Tư Mỹ đã nghĩ rất lâu, cô ta cảm thấy, Phí Nam Châu bây giờ đối với cô ta thật sự rất tàn nhẫn. Nhưng nhớ tới trước những cái tốt mà trước kia anh ta đối xử với cô ta, cô ta vẫn không nguyện ý tin tưởng, anh ta đột nhiên sẽ không để ý đến cô ta nữa.

Anh ta đã từng để ý đến cô ta như vậy cơ mà! Thậm chí, ngay cả cô ta nhăn mày một cái, anh ta cũng không nỡ.

Năm đó, cô ta chẳng qua chỉ nói một câu, Nam Châu, Liễu Đào có thai rồi, em rất khó chịu.

Anh ta liền không chút do dự bỏ đi đứa con của Liễu Đào.

Trong mắt anh ta, Liễu Đào so sánh với cô ta, rõ ràng cái rắm cũng chẳng phải, sao sau khi Liễu Đào chết, ngược lại biến thành nốt chu sa không thể xoá nhoà trong lòng anh ta

rôi?

Cô ta không tin Liễu Đào lại có ảnh hưởng lớn như vậy tới anh ta, cô ta tình nguyện tin rằng, Phí Nam Châu bị cái chết của Liễu Đào kích thích tới, tạm thời có chút không bình thường, đợi anh ta hoà hoãn lại, anh ta vẫn như cũ lại kiên định không rời mà đứng bên cạnh cô ta.

Trước kia, lúc Phí Nam Châu còn ngu xuẩn, nước mắt của Cung Tư Mỹ trong lòng anh ta là trân châu, bây giờ nhìn thấy nước mắt của cô ta, anh ta chỉ cảm thấy bụng dạ không khoẻ.

Sợ bản thân mình nhịn không được mà nôn ra, ảnh hưởng bộ mặt đô thị, Phí Nam Châu vẫn là ngoảnh mặt qua một bên, không xem Cung Tư Mỹ biểu diễn hoa lê đẫm mưa nữa.

Thấy Phí Nam Châu ngoảnh mặt đi, Cung Tư Mỹ cảm thấy anh ta là không nỡ nhìn cô ta rơi nước mắt.

Ngọn lửa hy vọng trong lòng cô ta rừng rực cháy lên, cô ta khóc đến càng tợn hơn một chút, trong giọng nói còn mang theo âm mũi nặng nề.

“Nam Châu, em không biết anh vì sao đột nhiên lại trở nên chán ghét em như vậy, Nam Châu, đừng chán ghét em nữa, chúng ta về sau sẽ thật tốt, có được không?”

“Nam Châu, em biết trong lòng anh có em, về sau em sẽ đối với anh càng tốt hơn nữa, chúng ta đừng cãi lộn nữa, có được không?”

“Nam Châu, anh cũng đừng nói là anh không muốn em nữa! Em không tin trong lòng anh không có em! Nếu trong lòng anh không có em, anh sẽ vì muốn dỗ em vui mà ngay cả đứa con của Liễu Đào đều không cần sao?! Nam Châu, đừng tự lừa mình dối người nữa, anh đối với Liễu Đào chỉ là hổ thẹn thôi, anh căn bản không yêu cô ta, trong lòng anh chỉ có em!”

Đầu óc của Phí Nam Châu, ầm một tiếng nổ vang.

Cái chết của đứa con của anh ta với Liễu Đào là vảy ngược của anh ta, anh ta không ngờ, Cung Tư Mỹ lại không biết sợ chết mà chạm vào vảy ngược của anh ta.

Đời này của anh ta, chuyện hối hận nhất chính là vì mấy giọt nước mắt giả tạo của Cung Tư Mỹ mà não tàn giết chết cốt nhục thân sinh của mình.

Vì Liễu Đào không chịu phối hợp, anh ta còn để bác sĩ đối xử tệ với cô ấy như vậy, thậm chí còn cố ý khiến cô chịu khổ.

Biết đâu, nếu anh ta không cưỡng chế lấy đi đứa con trong bụng Liễu Đào, cô ấy sẽ không mắc phải căn bệnh đáng chết đó!

Giọng nói của Cung Tư Mỹ vẫn đang tiếp tục, “Nam Châu, đừng tự lừa mình dối người nữa có được không? Anh nói với em loại lời nói tàn nhẫn như vậy, chỉ sẽ tổn thương đến người anh yêu nhất mà thôi!”

“Nam Châu, sau này, yêu em cho tốt, có được không?”

Nói đoạn, Cung Tư Mỹ như chim nhỏ nép người dựa vào trong ngực Phí Nam Châu.

Giống như bị thứ gì bẩn thỉu đụng phải, trên tay Phí Nam Châu mạnh mẽ ra sức, hung ác đẩy Cung Tư Mỹ ra.

Sức lực anh ta lớn, cộng thêm Cung Tư Mỹ cũng không ngờ lời nói cô ta đều đã nói đến mức này rồi, anh ta còn hung ác với cô ta như vậy, cô ta không đề phòng, thân người nặng nề ngã xuống đất.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy liền áo màu trắng ánh trăng, lúc té ngã, chân bị chà sát mạnh xuống đất.

Lòng tự tôn của Cung Tư Mỹ bị đả kích nghiêm trọng, cô ta vừa uất ức vừa phẫn hận, cô ta ngẩng mặt lên, nước mắt vòng quanh nhìn Phí Nam Châu, “Nam Châu, anh bị điên rồi

có phải không! Anh có biết anh đang làm gì không?"

“Anh đang tổn thương em, tổn thương người con gái mà anh yêu nhất!”

“Cung Tư Mỹ, cô còn thật biết dát vàng lên mặt mình! Tối qua tôi đã nói rất rõ ràng với cô, tôi không yêu cô, trong lòng tôi chỉ có Liễu Đào.

“Em không tin!” Cung Tư Mỹ kích động hét to, “Nam Châu, em không tin trái tim của một người nói thay đổi liền thay đổi! Mấy ngày trước anh còn nói qua, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh...

“Cung Tư Mỹ, đăng một bài làm sáng tỏ, nói cho mọi người biết, là cô cố ý hãm hại tôi và Nhan Nhã Tịnh! Những nhà báo cố ý bôi nhọ Nhan Nhã Tịnh cũng là cô mua chuộc!” “Em không có!” Cung Tư Mỹ đương nhiên không chịu thừa nhận những chuyện mà cô ta đã làm, “Nam Châu, em không làm sai, sao anh lại ép em phải nhận sai?!”

“Nam Châu, chẳng lẽ vì sự hổ thẹn của anh với Liễu Đào, anh liền ép người con gái anh yêu nhất đến đường cùng sao? Nam Châu, anh ép em như vậy, đợi đến lúc anh tỉnh táo lại anh sẽ đau lòng cho mà coi!”

“Cung Tư Mỹ, đừng nói cô là người phụ nữ mà tôi yêu nhất nữa, cô tự mình đa tình như vậy, rất rẻ tiền!”

Trên gương mặt tuấn tú như lãnh ngọc của Phí Nam Châu, che phủ một tầng sương lạnh, “Còn có, tôi đối với Liễu Đào không phải hổ thẹn, mà là tình yêu khắc cốt ghi tâm!” Tình yêu khắc cốt ghi tâm...

Đầu ngón tay Cung Tư Mỹ nhịn không được run rẩy, cô ta đã quen với việc Phí Nam Châu bỏ ra hết thảy vì cô ta, cho dù cô ta không yêu anh ta, cô ta cũng không chịu nổi anh ta nói anh ta yêu người phụ nữ khác.

“Nam Châu, anh nói anh yêu Liễu Đào? Hừ! Anh có biết Liễu Đào dơ bẩn đến mức nào không? Giới giải trí là nơi nào chứ? Cô ta vì muốn lấy được vai diễn, anh có biết cô ta bị quy tắc ngầm bao nhiêu lần sao?”

“Anh lại coi cô ta như của quý, Nam Châu, anh quả thật là trúng tà rồi! Em nói cho anh biết, em chính mắt nhìn thấy Liễu Đào đi vào khách sạn với đạo diễn Phùng, bọn họ... “Bốp!”

Một cái tát của Phỉ Nam Châu hung ác giáng xuống mặt Cung Tư Mỹ, giọng nói của Cung Tư Mỹ cũng khựng cái ngưng bặt, đôi mắt cô ta trợn tròn nhìn anh ta, cô ta làm thế nào cũng không dám tin, người đàn ông từng yêu cô ta đến mức tẩu hoả nhập mà này, lại vì người phụ nữ khác mà ra tay đánh cô ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK