Khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn như bị mây đen bao phủ.
Hai người bọn họ đúng thật là “chồng hát vợ phụ hoạ theo” mà!
Hừ!
Mẹ nó chứ “chồng hát vợ phụ hoạ theo”! Nhan Nhã Tịnh mới là vợ của Lưu Thiên Hàn anh đấy có biết không!
"Giám định DNA quan hệ ba con, cậu không việc gì phải lừa gạt cả."
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn từ từ dừng lại trên mặt Hách Trung Văn, khi bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Lưu Thiên Hàn, trái tim Hách Trung Văn càng đập mãnh liệt hơn.
"Trung Văn, người phụ nữ mà cháu gặp lúc say rượu năm năm trước không phải là Nhan Nhã Tịnh mà là Trương Vân, Nhan Nhã Tịnh là người năm năm trước đã cứu cậu! Chuyện này cậu đã điều tra rõ ràng rồi!"
"Cậu, cháu hoàn toàn không biết ai tên Trương Vân hết! Cậu đừng cố ý hủy hoại hình tượng của cháu trong lòng chị đại!" Hách Trung nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị đại, em đừng tin cậu trẻ, mấy đứa trẻ thật sự là con của chúng ta!"
Đầu óc Nhan Nhã Tịnh trở nên rối bời, cô cũng cảm thấy không thể có chuyện trùng hợp như vậy, năm năm trước, người mà cô tình cờ gặp chính là anh Lưu.
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không để ý gì đến sự đấu tranh giãy chết của Hách Trung Văn, anh bỏ ngoài tai xem như chẳng nghe thấy gì, bình tĩnh nói: "Trung Văn, có phải cháu muốn cậu gọi Trương Vân đến để chúng ta ba mặt một lời thì cháu mới thừa nhận năm đó giữa cháu với Nhan Nhã Tịnh không hề phát sinh ra bất kì chuyện gì cả, đúng không?!”
Gọi Trương Vân đến?! Mặt Hách Trung Văn biến sắc, ngay lúc anh ta vừa đang định nói gì đó thì Nhan Bích Loan đã đẩy người phóng viên đang đứng trước mặt mình ra, cô ta đỡ lấy cái bụng phẳng lì đến mức không thể phẳng hơn nữa của mình chạy đến trước mặt Hàn Tịnh: “Anh Hách, anh đừng để Nhan Nhã Tịnh làm cho mê muội nữa được không? Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không yêu anh! Anh nhìn em đi, em mới là người toàn tâm toàn dạ yêu anh!”
"Con của Nhan Nhã Tịnh, chúng cần có mẹ cũng cần có ba, bọn chúng cần một mái ấm trọn vẹn, con của chúng ta cũng cần một gia đình đầy đủ ba mẹ!"
"Anh Hách, chúng ta về nhà đi có được không? Con của chúng ta, nó không muốn trở thành một đứa trẻ không có ba!"
Các phóng viên có mặt tại hiện trường ngẩn người há hốc mồm nhìn Nhan Bích Loan đột nhiên xuất hiện, người phụ nữ tên Nhan Bích Loan này có phải đang mang thai đứa con của cậu Hách không?
Tình tiết này kịch tính còn hơn cả phim truyền hình nữa! Thậm chí còn xuất sắc hơn!
Hách Trung Văn không ngờ tới việc Nhan Bích Loan sẽ chạy đến đây, anh ta lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, trong mắt tràn đầy sự tức giận: "Nhan Bích Loan, con khốn nhà cô mau cút đi cho tôi! Thứ nghiệt chủng trong bụng của cô ai biết nó là con của tên nào? Ai biết nó có quan hệ gì với Hách Trung Văn tôi hay không?”
Dường như sợ Nhan Nhã Tịnh tin lời Nhan Bích Loan, Hách Trung Văn vội vàng giải thích với cô: "Chị đại, em đừng nghe Nhan Bích Loan nói xằng nói bậy! Sao cô ta có thể mang thai con của tôi được chứ! Chị đại, tin tôi đi, Nhan Bích Loan không thể mang thai con của tôi được!"
Ngay cả khi nó thực sự là con của anh ta thì anh ta cũng sẽ không cần!
Cả đời này, anh ta chỉ cần con của anh ta với Nhan Nhã Tịnh, không, cho dù con của Nhan Nhã Tịnh không phải là con của anh ta thì anh ta cũng sẵn lòng thương yêu chúng như con ruột của mình!
Nhan Bích Loan cùng lắm cũng chỉ là người phụ nữ ngủ cùng với anh ta một đêm mà thôi, cô ta là thứ rác rưởi ghê tởm không cách nào có thể so được với Nhan Nhã Tịnh!
"Anh Hách, em không có nói xằng nói bậy! Đứa con trong bụng em thật sự là con của anh mà! Anh Hách, anh phải có trách nhiệm với em và đứa nhỏ! Anh đừng đối xử tàn nhẫn với em và con như vậy được không? Bọn em không thể sống thiếu anh được đâu!” Nhan Bích Loan bước tới một bước, cô ta nắm chặt bàn tay to lớn của Hách Trung Văn, bật khóc nức nở như mưa.
Hách Trung Văn cáu kỉnh hất tay Nhan Bích Loan ra, sự tức giận trong mắt mãnh liệt đến mức như muốn toé ra lửa: "Nhan Bích Loan, tôi nhắc lại một lần nữa, thứ con hoang trong bụng cô không liên quan gì đến Hách Trung Văn tôi! Cút! Đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa, nếu không thì gặp cô ở đâu tôi sẽ đánh cô ở đấy!”
"Anh Hách, anh không được nói con của chúng ta như vậy! Nó là máu thịt của chúng ta, làm sao có thể là con hoang được chứ! Anh Hách, xin anh đừng đuổi em đi có được không? Em thật sự rất yêu rất yêu anh, nếu không có anh, cuộc đời của em sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa!"
"Nhan Bích Loan, lỗ tai của cô có vấn đề à? Tôi nói cô cút đi! Cút! Cô cút ngay đi cho tôi!" Hách Trung Văn tức đến mức muốn đánh người, vốn dĩ sau khi Lưu Thiên Hàn xuất hiện trong “trò chơi” này thì anh ta đã gặp bất lợi rồi, bây giờ thêm Nhan Bích Loan chạy đến đây nữa thì anh ta lại càng không có cách nào có thể đến gần trái tim của Nhan Nhã Tịnh.
“Anh Hách, em không đi, em sẽ không đi đâu hết!” Nhan Bích Loan nghiến răng nghiến lợi ôm chầm lấy Hách Trung Văn: “Anh Hách, anh đang tự lừa dối mình, không muốn thừa nhận đứa trẻ này là con của chúng ta phải không? Chúng ta đã phát sinh quan hệ, đứa con này không phải của anh thì của ai được nữa chứ?!"
Dự tính của Nhan Bích Loan rất thâm sâu, một gia đình quyền thế như nhà họ Hách cần nhất là thể diện, chỉ cần cô ta phơi bày thân phận của đứa trẻ trong bụng mình trước mặt tất cả giới truyền thông của Vân Hải thì vị trí bà Hách không thể nào không thuộc về cô ta!
Hách Trung Văn thô lỗ đẩy Nhan Bích Loan ra, lúc này, Nhan Bích Loan không khóc nữa, cô ta giật mạnh túi xách của mình ra, ném một xấp ảnh lớn xuống đất.
"Anh Hách, bây giờ anh vẫn không muốn thừa nhận đứa con trong bụng em là của anh sao?!"
Khi đám phóng viên nhìn thấy những bức ảnh dưới mặt đất, bọn họ ai nấy cũng đều điên cuồng chụp.
Những bức ảnh đó đều là ảnh chụp Hách Trung Văn và Nhan Bích Loan ở cùng nhau!
Trong bức ảnh, hai người đều đang đắp chăn, mặc dù không thể nhìn thấy tình hình bên dưới chăn nhưng có thể thấy rõ khuôn mặt của bọn họ.
Những bức ảnh càng che đậy thì càng dễ khiến người khác tưởng tượng xa vời, nhìn những bức ảnh này, trong đầu mọi người đều dùng trí tưởng tượng phong phú của mình nghĩ ra những chuyện đã xảy ra giữa Hách Trung Văn và Nhan Bích Loan.
Hách Trung Văn không nói lời nào, anh ta cứng đờ cả người, khó khăn lắm mới cúi xuống nhặt một tấm ảnh trên mặt đất lên được.
Hiện tại trong đầu anh ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Mối quan hệ giữa anh ta với Nhan Nhã Tịnh đã hoàn toàn hết hy vọng rồi.
Điều anh ta sợ nhất chính là mối quan hệ giữa anh ta với Nhan Bích Loan bị phơi bày trước mặt Nhan Nhã Tịnh, bây giờ Nhan Nhã Tịnh không những biết anh ta với Nhan Bích Loan đã phát sinh ra chuyện gì mà còn tận mắt nhìn thấy ảnh chụp chung của bọn họ, Nhan Nhã Tịnh sẽ không thể nào chấp nhận anh ta được nữa.
Hách Trung Văn siết chặt lấy tấm ảnh trong tay, anh ta muốn nói với Nhan Nhã Tịnh rằng “chị đại, mọi chuyện không phải như vậy, đây không phải là sự thật.”
Nhưng anh ta không thể nào nói ra được những lời đó.
Bằng chứng rành rành trước mắt như vậy rồi, anh ta thực sự không còn sức lực để tiếp tục đôi co đảo đen thành trắng nữa.
Những bức ảnh này đều là thật! Anh ta không thể trách người khác, nếu trách thì chỉ có thể trách chính mình, trách ý chí của bản thân không đủ kiên định, để cho Nhan Bích Loan đạt được tâm tư bẩn thỉu của cô ta!
Hai mắt Hách Trung Văn đỏ hoe, anh ta nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Tịnh thật lâu, giống như thể một con chim đỗ quyên đang khóc ra máu.
Cuối cùng, hàng nghìn lời muốn nói cũng không thể nói ra được, chỉ có thể gom trọn lại mà thốt ra vẻn vẹn một câu: "Chị đại, tôi xin lỗi."
Nhan Bích Loan để lộ ảnh của cô ta với Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh cũng hơi kinh ngạc, cô luôn hy vọng Hách Trung Văn có thể tìm được một cô gái tốt và sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng người đó không phải là Nhan Bích Loan.
Chỉ là dù cho Hách Trung Văn có ở bên ai thì anh ta thật sự cũng không cần phải nói lời xin lỗi này với cô.
Chính cô đã phụ lòng Hách Trung Văn, anh ta thật lòng yêu cô, nếu như phải nói lời xin lỗi thì cô mới là người nên nói với anh.
Nhan Bích Loan nhìn thấy đám phóng viên đang điên cuồng chụp ảnh cô ta với Hách Trung Văn, khóe môi không kiềm chế được mà nhếch nở một nụ cười đắc ý.
"Xin lỗi vì đã để mọi người phải chứng kiến cảnh này, mọi người yên tâm, khi tôi với anh Hách kết hôn, tôi nhất định sẽ mời mọi người đến uống rượu chung vui, xem như xin lỗi mọi người!"\b\b\b\b\b\b\b\b
Hai người bọn họ đúng thật là “chồng hát vợ phụ hoạ theo” mà!
Hừ!
Mẹ nó chứ “chồng hát vợ phụ hoạ theo”! Nhan Nhã Tịnh mới là vợ của Lưu Thiên Hàn anh đấy có biết không!
"Giám định DNA quan hệ ba con, cậu không việc gì phải lừa gạt cả."
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn từ từ dừng lại trên mặt Hách Trung Văn, khi bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Lưu Thiên Hàn, trái tim Hách Trung Văn càng đập mãnh liệt hơn.
"Trung Văn, người phụ nữ mà cháu gặp lúc say rượu năm năm trước không phải là Nhan Nhã Tịnh mà là Trương Vân, Nhan Nhã Tịnh là người năm năm trước đã cứu cậu! Chuyện này cậu đã điều tra rõ ràng rồi!"
"Cậu, cháu hoàn toàn không biết ai tên Trương Vân hết! Cậu đừng cố ý hủy hoại hình tượng của cháu trong lòng chị đại!" Hách Trung nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị đại, em đừng tin cậu trẻ, mấy đứa trẻ thật sự là con của chúng ta!"
Đầu óc Nhan Nhã Tịnh trở nên rối bời, cô cũng cảm thấy không thể có chuyện trùng hợp như vậy, năm năm trước, người mà cô tình cờ gặp chính là anh Lưu.
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không để ý gì đến sự đấu tranh giãy chết của Hách Trung Văn, anh bỏ ngoài tai xem như chẳng nghe thấy gì, bình tĩnh nói: "Trung Văn, có phải cháu muốn cậu gọi Trương Vân đến để chúng ta ba mặt một lời thì cháu mới thừa nhận năm đó giữa cháu với Nhan Nhã Tịnh không hề phát sinh ra bất kì chuyện gì cả, đúng không?!”
Gọi Trương Vân đến?! Mặt Hách Trung Văn biến sắc, ngay lúc anh ta vừa đang định nói gì đó thì Nhan Bích Loan đã đẩy người phóng viên đang đứng trước mặt mình ra, cô ta đỡ lấy cái bụng phẳng lì đến mức không thể phẳng hơn nữa của mình chạy đến trước mặt Hàn Tịnh: “Anh Hách, anh đừng để Nhan Nhã Tịnh làm cho mê muội nữa được không? Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không yêu anh! Anh nhìn em đi, em mới là người toàn tâm toàn dạ yêu anh!”
"Con của Nhan Nhã Tịnh, chúng cần có mẹ cũng cần có ba, bọn chúng cần một mái ấm trọn vẹn, con của chúng ta cũng cần một gia đình đầy đủ ba mẹ!"
"Anh Hách, chúng ta về nhà đi có được không? Con của chúng ta, nó không muốn trở thành một đứa trẻ không có ba!"
Các phóng viên có mặt tại hiện trường ngẩn người há hốc mồm nhìn Nhan Bích Loan đột nhiên xuất hiện, người phụ nữ tên Nhan Bích Loan này có phải đang mang thai đứa con của cậu Hách không?
Tình tiết này kịch tính còn hơn cả phim truyền hình nữa! Thậm chí còn xuất sắc hơn!
Hách Trung Văn không ngờ tới việc Nhan Bích Loan sẽ chạy đến đây, anh ta lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, trong mắt tràn đầy sự tức giận: "Nhan Bích Loan, con khốn nhà cô mau cút đi cho tôi! Thứ nghiệt chủng trong bụng của cô ai biết nó là con của tên nào? Ai biết nó có quan hệ gì với Hách Trung Văn tôi hay không?”
Dường như sợ Nhan Nhã Tịnh tin lời Nhan Bích Loan, Hách Trung Văn vội vàng giải thích với cô: "Chị đại, em đừng nghe Nhan Bích Loan nói xằng nói bậy! Sao cô ta có thể mang thai con của tôi được chứ! Chị đại, tin tôi đi, Nhan Bích Loan không thể mang thai con của tôi được!"
Ngay cả khi nó thực sự là con của anh ta thì anh ta cũng sẽ không cần!
Cả đời này, anh ta chỉ cần con của anh ta với Nhan Nhã Tịnh, không, cho dù con của Nhan Nhã Tịnh không phải là con của anh ta thì anh ta cũng sẵn lòng thương yêu chúng như con ruột của mình!
Nhan Bích Loan cùng lắm cũng chỉ là người phụ nữ ngủ cùng với anh ta một đêm mà thôi, cô ta là thứ rác rưởi ghê tởm không cách nào có thể so được với Nhan Nhã Tịnh!
"Anh Hách, em không có nói xằng nói bậy! Đứa con trong bụng em thật sự là con của anh mà! Anh Hách, anh phải có trách nhiệm với em và đứa nhỏ! Anh đừng đối xử tàn nhẫn với em và con như vậy được không? Bọn em không thể sống thiếu anh được đâu!” Nhan Bích Loan bước tới một bước, cô ta nắm chặt bàn tay to lớn của Hách Trung Văn, bật khóc nức nở như mưa.
Hách Trung Văn cáu kỉnh hất tay Nhan Bích Loan ra, sự tức giận trong mắt mãnh liệt đến mức như muốn toé ra lửa: "Nhan Bích Loan, tôi nhắc lại một lần nữa, thứ con hoang trong bụng cô không liên quan gì đến Hách Trung Văn tôi! Cút! Đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa, nếu không thì gặp cô ở đâu tôi sẽ đánh cô ở đấy!”
"Anh Hách, anh không được nói con của chúng ta như vậy! Nó là máu thịt của chúng ta, làm sao có thể là con hoang được chứ! Anh Hách, xin anh đừng đuổi em đi có được không? Em thật sự rất yêu rất yêu anh, nếu không có anh, cuộc đời của em sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa!"
"Nhan Bích Loan, lỗ tai của cô có vấn đề à? Tôi nói cô cút đi! Cút! Cô cút ngay đi cho tôi!" Hách Trung Văn tức đến mức muốn đánh người, vốn dĩ sau khi Lưu Thiên Hàn xuất hiện trong “trò chơi” này thì anh ta đã gặp bất lợi rồi, bây giờ thêm Nhan Bích Loan chạy đến đây nữa thì anh ta lại càng không có cách nào có thể đến gần trái tim của Nhan Nhã Tịnh.
“Anh Hách, em không đi, em sẽ không đi đâu hết!” Nhan Bích Loan nghiến răng nghiến lợi ôm chầm lấy Hách Trung Văn: “Anh Hách, anh đang tự lừa dối mình, không muốn thừa nhận đứa trẻ này là con của chúng ta phải không? Chúng ta đã phát sinh quan hệ, đứa con này không phải của anh thì của ai được nữa chứ?!"
Dự tính của Nhan Bích Loan rất thâm sâu, một gia đình quyền thế như nhà họ Hách cần nhất là thể diện, chỉ cần cô ta phơi bày thân phận của đứa trẻ trong bụng mình trước mặt tất cả giới truyền thông của Vân Hải thì vị trí bà Hách không thể nào không thuộc về cô ta!
Hách Trung Văn thô lỗ đẩy Nhan Bích Loan ra, lúc này, Nhan Bích Loan không khóc nữa, cô ta giật mạnh túi xách của mình ra, ném một xấp ảnh lớn xuống đất.
"Anh Hách, bây giờ anh vẫn không muốn thừa nhận đứa con trong bụng em là của anh sao?!"
Khi đám phóng viên nhìn thấy những bức ảnh dưới mặt đất, bọn họ ai nấy cũng đều điên cuồng chụp.
Những bức ảnh đó đều là ảnh chụp Hách Trung Văn và Nhan Bích Loan ở cùng nhau!
Trong bức ảnh, hai người đều đang đắp chăn, mặc dù không thể nhìn thấy tình hình bên dưới chăn nhưng có thể thấy rõ khuôn mặt của bọn họ.
Những bức ảnh càng che đậy thì càng dễ khiến người khác tưởng tượng xa vời, nhìn những bức ảnh này, trong đầu mọi người đều dùng trí tưởng tượng phong phú của mình nghĩ ra những chuyện đã xảy ra giữa Hách Trung Văn và Nhan Bích Loan.
Hách Trung Văn không nói lời nào, anh ta cứng đờ cả người, khó khăn lắm mới cúi xuống nhặt một tấm ảnh trên mặt đất lên được.
Hiện tại trong đầu anh ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Mối quan hệ giữa anh ta với Nhan Nhã Tịnh đã hoàn toàn hết hy vọng rồi.
Điều anh ta sợ nhất chính là mối quan hệ giữa anh ta với Nhan Bích Loan bị phơi bày trước mặt Nhan Nhã Tịnh, bây giờ Nhan Nhã Tịnh không những biết anh ta với Nhan Bích Loan đã phát sinh ra chuyện gì mà còn tận mắt nhìn thấy ảnh chụp chung của bọn họ, Nhan Nhã Tịnh sẽ không thể nào chấp nhận anh ta được nữa.
Hách Trung Văn siết chặt lấy tấm ảnh trong tay, anh ta muốn nói với Nhan Nhã Tịnh rằng “chị đại, mọi chuyện không phải như vậy, đây không phải là sự thật.”
Nhưng anh ta không thể nào nói ra được những lời đó.
Bằng chứng rành rành trước mắt như vậy rồi, anh ta thực sự không còn sức lực để tiếp tục đôi co đảo đen thành trắng nữa.
Những bức ảnh này đều là thật! Anh ta không thể trách người khác, nếu trách thì chỉ có thể trách chính mình, trách ý chí của bản thân không đủ kiên định, để cho Nhan Bích Loan đạt được tâm tư bẩn thỉu của cô ta!
Hai mắt Hách Trung Văn đỏ hoe, anh ta nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Tịnh thật lâu, giống như thể một con chim đỗ quyên đang khóc ra máu.
Cuối cùng, hàng nghìn lời muốn nói cũng không thể nói ra được, chỉ có thể gom trọn lại mà thốt ra vẻn vẹn một câu: "Chị đại, tôi xin lỗi."
Nhan Bích Loan để lộ ảnh của cô ta với Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh cũng hơi kinh ngạc, cô luôn hy vọng Hách Trung Văn có thể tìm được một cô gái tốt và sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng người đó không phải là Nhan Bích Loan.
Chỉ là dù cho Hách Trung Văn có ở bên ai thì anh ta thật sự cũng không cần phải nói lời xin lỗi này với cô.
Chính cô đã phụ lòng Hách Trung Văn, anh ta thật lòng yêu cô, nếu như phải nói lời xin lỗi thì cô mới là người nên nói với anh.
Nhan Bích Loan nhìn thấy đám phóng viên đang điên cuồng chụp ảnh cô ta với Hách Trung Văn, khóe môi không kiềm chế được mà nhếch nở một nụ cười đắc ý.
"Xin lỗi vì đã để mọi người phải chứng kiến cảnh này, mọi người yên tâm, khi tôi với anh Hách kết hôn, tôi nhất định sẽ mời mọi người đến uống rượu chung vui, xem như xin lỗi mọi người!"\b\b\b\b\b\b\b\b