"Nếu lạnh thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đem chăn vào cho anh..." Diệp Thái Linh nhẹ giọng nói. Vào giờ phút này, cô ta cũng chỉ có thể biểu đạt bằng cách này. Dù sao cũng quen biết nhau, đối phương cũng từng cứu mình... điều cô ta có thể giúp cũng chỉ có những việc này... Đây coi như là lời tiễn biệt giữa những người bạn cũ.
“Này, tôi có thể cầm tay cô một lát không?” Trần Xuân Độ đột nhiên nói.
Diệp Thái Linh hơi sửng sốt, đôi mắt đẹp có chút phức tạp. Do dự hồi lâu, cô ta nhẹ nhàng giơ bàn tay mảnh khảnh, mềm mại của mình lên đặt lên bức tường kính... Cách bức tường kính, đây có thể là lần tiếp xúc gần nhất cuối cùng giữa hai người họ...
Trần Xuân Độ cũng theo đó nhẹ nhàng ướm tay mình vào trước lòng bàn tay ngọc của cô ta... Giữa lòng bàn tay của hai người cách bởi một lớp thủy tinh dày... như thể ngăn cách sự sống và cái chết...
Một lúc lâu sau, Diệp Thái Linh mới rút tay về trong vẻ hơi rối rắm. Cô ta khẽ vén mái tóc dài, giọng nói phức tạp: "Anh tự chăm sóc tốt cho bản thân... Tôi đi đây... Tạm biệt."
Trần Xuân Độ ngồi trên ghế thẩm vấn, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp rời đi của cô ta, khóe miệng dần nhếch lên một nụ cười...
…
Vương Văn Hạo đang đứng trước khung cửa sổ sát sàn, ánh mắt thâm thúy ngắm nhìn đường chân trời xa xăm...
Đột nhiên, điện thoại cá nhân của anh ta reo lên.
Vương Văn Hạo lấy điện thoại ra xem, là cuộc gọi của ba?!
“Chuyện kẻ ám sát mà ba kêu con sắp xếp liên lạc trước đó thế nào rồi?” Giọng nói của Vương Minh Thành chậm rãi phát ra từ điện thoại.
“Ba yên tâm, đã sớm liên lạc ổn thỏa rồi. Bây giờ họ đang nghỉ ngơi trong khách sạn ở thành phố T.” Vương Văn Hạo nghiêm túc gật đầu, đồng thời lại không hiểu mà hỏi: “Ba, đột nhiên ba kêu con sắp xếp nhiều người như vậy, cuối cùng là vì mục đích gì?"
Trong điện thoại, Vương Minh Thành nói sâu sắc: "Hôm nay, Trần Xuân Độ đã bị nhốt vào nhà giam ở thành phố T... bên cạnh Lê Kim Huyên đã bớt đi một vệ sĩ là hắn... Lúc này, thừa vắng tấn công, chính là cơ hội để ra tay."
Nghe được lời này, ánh mắt Vương Văn Hạo lập tức nheo lại!
“Ba, ý của ba là… bắt cóc Lê Kim Huyên… ép Trần Xuân Độ nghe theo sự chi phối.” Vương Văn Hạo lạnh lùng hỏi, đồng thời có chút nghi hoặc.
“Phải.” Ba chậm rãi gật đầu.
"Nhưng... như vậy có quá liều lĩnh không? Bây giờ các thế lực đang để mắt đến... không suy nghĩ kỹ càng mà cương quyết hành động... sợ là sẽ dính dáng đến thân phận của ba..." Vương Văn Hạo có chút lo âu, ngập ngừng nói. Thân phận của ba anh ta cực kỳ đặc biệt, nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến ba, thì chỉ sợ xôi hỏng bỏng không...
"Không sao, lúc này cần phải dứt khoát... đánh nhanh thắng nhanh! Việc Trần Xuân Độ bị nhốt trong nhà giam chỉ là kéo dài nhất thời, chỉ để giãn thời gian cho việc ám sát và bắt cóc của con, cho nên... nhất định phải nhanh!" Trong điện thoại, Vương Minh Thành nói sâu sắc.
Ánh mắt Vương Văn Hạo vô cùng nghiêm nghị, trịnh trọng gật đầu: "Con hiểu rồi!"
Cúp điện thoại, ánh mắt Vương Văn Hạo sâu thẳm vô tận... Ba kêu mình sắp xếp người xong xuôi... sau đó lập ra kế hoạch tống Trần Xuân Độ vào nhà giam... Hóa ra mọi chuyện là một sự sắp đặt đan xen chặt chẽ! Mục đích của sự sắp đặt này chỉ có một... Lê Kim Huyên của tập đoàn Lê thị! Dùng Lê Kim Huyên để buộc Trần Xuân Độ phải nghe theo sự chi phối!
Cục diện hôm nay, ngay cả ba cũng định ra tay sao? Ánh mắt Vương Văn Hạo miên man phức tạp, sắc bén tàn nhẫn... Thật lâu sau, anh ta đột nhiên nở nụ cười... Anh ta có chút hiểu được ý của ba mình... Tranh thủ hỗn loạn, nhân lúc người ta không phòng bị mà hành động! Đây có lẽ là thời cơ then chốt để tối đa hóa thứ đạt được với cái giá thấp nhất!
…
Gần tối, tập đoàn Lê thị.
Lê Kim Huyên ngồi trong văn phòng, cả ngày không ăn uống gì. Cô đã liên lạc với rất nhiều mối quan hệ, muốn vào nhà giam gặp mặt Trần Xuân Độ... nhưng kết quả chỉ có một câu trả lời là... bất lực.
Nhà tạm giam là nơi giam giữ các nghi phạm hình sự và các nghi phạm vốn không được thăm nom trước khi vụ án chưa chính thức được tuyên án, là một dãy nhà hoàn toàn khép kín. Hơn nữa, Lê Kim Huyên loáng thoáng nghe được từ trong miệng họ... dường như có người đang cố ý ngăn cản trong tối... nên cô hoàn toàn không thể gặp được Trần Xuân Độ.
Tô Loan Loan liếc nhìn đồng hồ rồi chậm rãi khuyên nhủ: "Lê Kim Huyên, đã sáu giờ tối rồi, về nhà sớm đi."
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên rối bời, cuối cùng vẫn để điện thoại trên tay xuống. Đã liên lạc với nhiều người như vậy... kết quả nhận được đều là vô ích. Lúc này trông cô thật yếu ớt... sau lưng dường như có một bàn tay đen vô hình đang cản trở cô.
Cô mệt mỏi đứng dậy, cả khi đi giày cao gót cũng xốc xếch, không có sức, cứ vậy đi theo Tô Loan Loan... chậm rãi rời khỏi phòng làm việc.
Chiếc Maybach đậu ở tầng dưới của công ty, đèn xe nháy lên hai lần. Tô Loan Loan ngồi vào ghế lái và khởi động xe.
Lê Kim Huyên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ. Đầu óc cô lúc này càng ngổn ngang khó hiểu... Trước đây đều là Trần Xuân Độ đưa đón cô đi làm và tan ca... Nhưng hôm nay... đột nhiên mọi thứ đều thay đổi, người đàn ông vừa quen thuộc lại đáng ghét đó đã biến mất...
Cách cao ốc Lê thị mấy trăm mét, một chiếc Volkswagen màu đen chậm rãi đậu ở một góc khuất trong góc.
Trong chiếc Volkswagen, mấy gã đàn ông thần bí đang ngồi bên trong, ánh mắt nhìn chằm chằm theo sát tình hình ở tầng dưới trong cao ốc Lê thị.
Một người đàn ông cầm máy bộ đàm chậm rãi báo cáo: "Nhân vật mục tiêu đã xuống lầu và leo lên một chiếc Maybach màu đen... Người lái là một phụ nữ, không có bất kỳ vệ sĩ nào khác hộ tống. Đánh giá mức độ nhiệm vụ lần này... đơn giản…"
Chiếc Maybach đen từ từ lái đi...
Mười mấy giây sau, chiếc Volkswagen màu đen cách đó vài trăm mét cũng từ từ rời đi, theo quỹ đạo mà chiếc Maybach lái đi, chậm rãi bám theo...
Tô Loan Loan lái chiếc Maybach, lái đi hết sức bình tĩnh, bên trong buồng xe có vẻ yên tĩnh một chút. Lê Kim Huyên ngồi ở một bên, chống cằm, nhìn ra ngoài cửa kính với đôi mắt đẹp rối bời, ngẩn ra như chìm vào trong suy tư...
Chiếc Maybach chạy thẳng một mạch... Bên đường phố, một chiếc BMW màu đen khác chậm rãi khởi động, dường như thản nhiên bám sát theo sau chiếc Maybach...
Trên đường phố, có vẻ hơi vắng lặng.
Tốc độ của chiếc Maybach không nhanh, chỉ duy trì ở tốc độ bốn mươi mấy cây số giờ, chậm rãi chạy trên đường.
Cách phía sau đuôi xe Maybach mấy trăm mét, một chiếc sedan Volkswagen và một chiếc BMW chạy theo sau với tốc độ không nhanh không chậm... nhìn giống như thú dữ đang khóa chặt con mồi!
“Thủ lĩnh, khi nào thì ra tay?” Trong bộ đàm, một nhóm sát thủ không ngừng liên lạc qua lại.
"Không vội. Mặc dù cấp độ nhiệm vụ đơn giản, nhưng vẫn cần phải thận trọng... Đợi sau khi tiến vào phạm vi săn giết của chúng ta, rồi ra tay cũng không muộn."
Dọc theo con đường này, có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Tô Loan Loan đang lái chiếc Maybach, cô ấy lặng lẽ chuyển cần số sang chế độ S thể thao.
“Lê Kim Huyên, ngồi vững.” Tô Loan Loan đột nhiên nói.
Lê Kim Huyên nghe vậy thì sửng sốt, nhìn cô ấy có chút nghi hoặc.
Đột nhiên, có một cảm giác đẩy ngược về sau mạnh mẽ!
Chiếc Maybach tăng tốc nhanh chóng, lập tức lăn bánh phóng đi như tên lửa phóng!
“Vèo...!” Giữa tiếng gầm rú dữ dội của động cơ, chiếc Maybach bứt phá với tốc độ một trăm cây số giờ trong chớp mắt!
Phía sau, hai chiếc xe bám theo cũng chợt tăng tốc ngay tức khắc! Nhanh chóng đuổi theo!