Ông ta chẳng thể nghĩ tới, Hoàng Kim Đồng lại muốn hợp tác với mình.
Mục đích của Hoàng Kim Đồng rất đơn giản, chỉ vì đánh bại Song Tử Thần.
"Ban đầu tôi không hề muốn làm như vậy, nhưng vừa rồi sau khi nhìn thấy tên kia chết mới hiểu được, nếu chuyện này thật do Song Tử Thần làm, vậy ông ta quá ngang ngược rồi, tôi không thể để loại người này, cứ như vậy trở thành thần thoại bất bại của giới đổ thạch." Hoàng Kim Đồng thấp giọng nói: "Điều này sẽ trở thành sỉ nhục của giới đổ thạch, thậm chí trở thành trò cười của giới đổ thạch, tất nhiên tôi không thể ngồi mà chờ chết."
Trương Bảo Thành nhìn Hoàng Kim Đồng, đáy mắt ẩn chứa vẻ phức tạp, ông ta không hề nghĩ tới, Hoàng Kim Đồng lại nói ra những lời như vậy, lại có giác ngộ như vậy.
"Thân là nhân vật công chúng của giới đổ thạch, tất nhiên tôi có nghĩa vụ thanh lý những kẻ bại hoại của giới đổ thạch." Nhận ra ánh mắt khác thường của Trương Bảo Thành, Hoàng Kim Đồng đành giải thích.
Trương Bảo Thành khẽ gật đầu, Trương Hàn Công chết quá kỳ lạ, vừa trao đổi với anh ta xong thì nhận được sự uy hiếp của Song Tử Thần, rồi lập tức bị ám sát, tất cả những điều này đều có vẻ rất kỳ quặc.
"Ông thật không sợ chết hả?" Trương Bảo Thành nhìn Hoàng Kim Đồng, vẻ mặt hơi do dự.
"Tôi nói chuyện với ông, e là cũng đã vào sổ đen của Song Tử Thần rồi, như vậy, dù sao cũng sẽ chết, không bằng chết một cách có ý nghĩa hơn." Ánh mắt Hoàng Kim Đồng đầy vẻ quả quyết: "Đại khai sát giới ở Chung Cực Tam Đao, Song Tử Thần đánh mất nhân tính, đây là điều xưa này chưa từng thấy, ông ta đã coi thường pháp luật."
"Ông định làm gì?" Trương Bảo Thành nhìn Hoàng Kim Đồng, hỏi.
"Rất đơn giản, khối nguyên thạch này là khối có giá trị nhất trong ba khối của tôi, nếu ngay cả tôi mà Song Tử Thần cũng dám giết, chỉ cần cảnh sát không ngu thì đều có thể đánh hơi được âm mưu từ đó." Hoàng Kim Đồng nói: "Cứ như vậy, ông ta sẽ rất khó thoát khỏi hiềm nghi."
Trương Bảo Thành khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ, Hoàng Kim Đồng tiếp tục nói: "Một hạt giống như Trương Hàn Công chết có lẽ không có gì lớn, hiệp hội đổ thạch có thể áp xuống, nhưng địa vị hai người chúng ta hoàn toàn khác Trương Hàn Công, nếu tôi thật bị hại chết thì toàn bộ giới đổ thạch cũng sẽ không buông tha Song Tử Thần."
Trương Bảo Thành nhìn Hoàng Kim Đồng, vẻ mặt ông ta thành khẩn, giọng điệu thành thật, khiến Trương Bảo Thành rất khó sinh lòng hoài nghi.
Dù như vậy, dù Trương Bảo Thành tin Hoàng Kim Đồng, nhưng trong lòng ông ta vẫn cảnh giác, biết người biết mặt không biết lòng, Hoàng Kim Đồng nói thật dễ nghe, Trương Bảo Thành căn bản không biết có phải Hoàng Kim Đồng đang lừa gạt hay gài bẫy mình hay không?
Trương Bảo Thành đối mặt Hoàng Kim Đồng, bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Trương Bảo Thành quay đầu, khi nhìn thấy Song Tử Thần từ xa đi tới, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, một tay cầm lấy khối nguyên thạch từ trong tay Hoàng Kim Đồng, sau đó đưa khối nguyên thạch cho rằng giá trị nhỏ nhất cho Hoàng Kim Đồng.
Mà lúc này, Song Tử Thần, cũng chính là hai vị lão giả kia đã đến gần, ông ta tận mắt chứng kiến giao dịch giữa Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành, Song Tử Thần lạnh lùng nhìn Hoàng Kim Đồng, đồng thời mở miệng, giọng điệu lạnh lùng uy nghiêm: "Tôi đã cảnh cáo cậu, không được hợp tác với cậu ta."
"Hợp tác với ai là tự do của tôi, ông không có tư cách, quyền hành quản chuyện của tôi." Hoàng Kim Đồng hừ lạnh một tiếng, đáp lại.
Hoàng Kim Đồng vừa dứt lời, sắc mặt Song Tử Thần chợt trầm xuống.
Sau khi suy nghĩ một lát, Song Tử Thần mới từ từ gật đầu, nhìn lướt qua Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành, liên thanh nói: "Tốt, rất tốt, các cậu giỏi lắm..."
Trong giọng nói hai vị lão giả, đè nén tức giận và hàn ý ngập trời, rõ ràng, bọn họ đã bị hành vi khiêu khích của Hoàng Kim Đồng chọc giận triệt để.
Khiêu chiến chúng ta… Vậy chúng ta chờ xem, hai người, lần nữa chứng kiến giới đổ thạch bị phá vỡ." Dứt lời, hai vị lão giả thong thả quay người rời đi, áp lực mơ hồ dần dần biến mất, khiến trong lòng Trương Bảo Thành và Hoàng Kim Đồng bớt run rẩy một chút.
Song Tử Thần đi đến cách đó không xa, Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành đã hoàn toàn cắt đứt cơ hội trao đổi nguyên thạch của ông ta, đây gần như là gậy ông đập lưng ông.
Trước đó, Song Tử Thần nhằm vào Trương Bảo Thành như thế nào, hiện đã báo ứng trên người ông ta như thế đó.
Hai lão giả bắt đầu cắt nguyên thạch, mà Hoàng Kim Đồng cũng nói: "Thời gian không còn nhiều, chỉ mong hai người chúng ta hợp lực, có thể loại bỏ ông ta."
Dứt lời, Hoàng Kim Đồng lập tức đi tới trước máy cắt kim loại, cũng đặt nguyên thạch của mình trên máy cắt kim loại, chuẩn bị mở nguyên thạch ra.
Nghe Hoàng Kim Đồng nói vậy, Trương Bảo Thành liếc nhìn đồng hồ, cũng lập tức hành động, mở tung từng nguyên thạch ra.
Thời gian trôi rất nhanh, trên khán đài, sau khi chứng kiến Trương Bảo Thành và Hoàng Kim Đồng liên thủ đối phó Song Tử Thần, rất nhiều quần chúng đang bàn tán ầm ĩ.
Không ai ngờ cục diện này sẽ diễn ra, dù là giám khảo cũng không thể đoán trước được điều này.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Chung Cực Tam Đao hai thí sinh liên thủ, hơn nữa còn xuất hiện trong vòng bán kết.
Hoàng Kim Đồng lập tức nhận được rất nhiều chú ý và bàn tán, người sáng suốt cũng nhìn ra được, trong trận bán kết này, Hoàng Kim Đồng chịu thiệt lớn, vì loại bỏ Song Tử Thần, ông ta đã chấp nhận trả giá thật lớn.
Nhưng mà, như vậy thật có thể loại bỏ Song Tử Thần sao?
Trong lòng mọi người đều không chắc, bởi vì chưa có ai từng nhìn thấy Song Tử Thần thất bại, trước nay ông ta chưa từng thua, ông ta có thể thất bại ở Chung Cực Tam Đao sao?
Không ai biết, dù có là giám khảo cũng không biết, giám khảo Cảnh chăm chú quan sát ba thí sinh còn lại của vòng bán kết, cau mày.
Ông ta không hề ngờ tới Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành liên thủ, cuộc thi đã đến vòng bán kết, cũng đã tiến vào giai đoạn gay cấn, mấy thí sinh, gần như không có khả năng liên thủ, nhưng lần này, lại xuất hiện loại tình huống gần như không có khả năng phát sinh này.
Tất cả đều bởi vì Trương Hàn Công đã chết kia và Song Tử Thần.
Rõ ràng, Hoàng Kim Đồng đã nổi giận, cảm thấy Song Tử Thần mất nhân tính, hạ quyết tâm muốn loại bỏ Song Tử Thần.
Các giám khảo ầm ĩ bàn tán về Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành, lúc này bọn họ đều tò mò xem cuối cùng Song Tử Thần có bị loại bỏ hay không, bởi vì, ngay cả bọn họ, cũng không chắc chắn.
Duy chỉ có Trần Xuân Độ, từ đầu đến cuối hai mắt đều nhìn chằm chằm Hoàng Kim Đồng, đôi mắt ánh lên ánh sáng kỳ lạ, đáy mắt tràn đầy hàm ý khó tả.
"Reng..."
Sau khi tiếng chuông lần nữa vang vọng từng hồi trên sân thi đấu, người chủ trì lại bước lên đài, thời gian đã đến, cuộc thi kết thúc.
Ba thí sinh đặt nguyên thạch trong tay xuống, được từng nhân viên công tác mang đến trước mặt giám khảo.
Khi giám khảo Cảnh cầm khối nguyên thạch thứ nhất lên, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Sao có thể như vậy..." Giám khảo Cảnh tự lẩm bẩm, hai mắt nhìn chằm chằm khối nguyên thạch trong tay, hô hấp bỗng trở nên dồn dập.
Mà khi các giám khảo khác quay đầu sang, nhìn thấy nguyên thạch kia thì sắc mặt cũng cứng đờ.
Ngay sau đó, bọn họ vẻ mặt kinh hãi nhìn khối nguyên thạch này, hô hấp nhanh chóng trở nên nặng nề, dồn dập.
Trong vết cắt của khối nguyên thạch bắn ra ánh sáng xanh tím, khi tất cả giám khảo nhìn vào trong nguyên thạch, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
"Làm sao có thể!" Một số giám khảo trợn mắt há mồm, thì thào mở miệng.
"Bảo thạch hai màu... lại là bảo thạch hai màu, trời ạ!" Một giám khảo mở miệng, giám khảo Cảnh sờ soạng khối nguyên thạch này, vẻ mặt hết sức hoảng hốt, trong lòng vô cùng dao động, không thể tin khối nguyên thạch này là thật.
Mà hầu hết khán giả trên khán đài cũng đã trợn tròn mắt.
Bảo thạch hai màu, chất ngọc quý hiếm đã từng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thế mà lại một lần nữa xuất hiện, khiến người ta rung động nhất là lại có thể xuất hiện hai lần liên tiếp ở Chung Cực Tam Đao.
Xác suất này thấp đến khó tưởng tượng.
"Trời ạ! Tôi không nhìn lầm chứ?" Có giám khảo sắc mặt đại biến, trong lòng hết sức chấn động, không bình tĩnh nổi nữa.
Bảo thạch hai màu trước đó đã khiến bọn họ chấn động thật lớn, nhưng khi bọn họ thật vất vả mới có thể tiếp nhận loại ngọc hiếm này xuất thế, kết quả bảo thạch hai màu lại tiếp tục xuất hiện trước mắt bọn họ.
"Lúc nào, loại ngọc hiếm này lại phổ biến như rau cải trắng thế..." Một giám khảo run giọng cảm khái nói, hai mắt ông ta ánh lên vẻ kinh hãi và ngạc nhiên cực độ.
"Đúng là bảo thạch hai màu." Sau khi được mấy giám khảo nhất trí giám định, cuối cùng xác định, khối bảo thạch này chính bảo thạc hai màu xanh tím.
"Song Tử Thần không hổ là thần thoại bất bại giới đổ thạch." Trên khán đài, hầu hết mọi người đều đang xì xào bàn tán. Nếu như nói, Trương Bảo Thành may mắn mở ra bảo thạch hai màu, thì gần như mọi người đều vô cùng tin tưởng Song Tử Thần, ông ta nhất định là dựa vào thực lực mạnh mẽ của bản thân mà mở ra bảo thạch hai màu.
Phía dưới bục giám khảo, nghe thấy giám khảo phía trên kinh ngạc kêu lên và bàn tán, trong lòng Trương Bảo Thành và Hoàng Kim Đồng run lên, bọn họ liếc nhau một cái, bảo thạch hai màu... Bọn họ nhìn thấy từ trong mắt nhau vẻ kinh hãi và khó tin.
Song Tử Thần cũng đã mở ra bảo thạch hai màu, nếu như Trương Bảo Thành không mở ra được chất ngọc giá trị cao hơn bảo thạch hai màu, vậy thì bị đánh bại cũng không có gì là bất ngờ.
Trong lòng Trương Bảo Thành trở nên lo lắng bất an, ông ta hoàn toàn không có lòng tin mình có thể tiếp tục mở ra loại có thể xưng thần liệu quý hiếm nghịch thiên như sao lửa mặt trời.
Song Tử Thần quay đầu liếc nhìn Trương Bảo Thành và Hoàng Kim Đồng một chút, ánh mắt có thêm mấy phần khiêu khích, hai vị lão giả nhếch miệng cười lạnh, nụ cười đầy vẻ châm chọc, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Đây là càn rỡ phách lối cỡ nào!
Khu vực khán đài VIP, chứng kiến cảnh này, trên gương mặt tuấn tú ung dung của Lê Thần Vũ cũng không kìm được nở nụ cười.
Song Tử Thần vẫn không chịu thua kém, cuối cùng không khiến anh ta mất mặt, để anh ta gần với chức vô địch thêm một bước.
Lê Thần Vũ không khỏi liếc nhìn Lê Kim Huyên, trong lòng đắc ý.
Trong hoàn cảnh này, xem Lê Kim Huyên định thắng như thế nào?