Sắc mặt Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, trong mắt anh... Vô số kiếm quang màu bạc biến hóa vô hạn phản chiếu... Sát phạt ngập trời! Nhưng Trần Xuân Độ lại không hề động đậy... Anh đột nhiên duỗi tay ra, trực tiếp bắt lấy không khí! Mạnh bạo bắt được vô số kiếm quang lạnh như băng.
“Keng!” Một tiếng kim loại run lên… Hàng vạn ảo ảnh trường đao khủng bố trực tiếp tiêu tán, biến thực!
Chuôi của trường đao bị Trần Xuân Độ giữ chặt, không thể động đậy chút nào!
Khuôn mặt của tên sát thủ vặn vẹo dữ tợn, sức mạnh hai tay đột ngột tăng vọt, cố gắng bẻ gãy trường đao văng gãy vào hư không, đâm thẳng vào tim Trần Xuân Độ!
Ánh mắt Trần Xuân Độ bình tĩnh lạnh lùng nhìn tên sát thủ, trong mắt hiện lên một chút sát ý lạnh lẽo, thanh trường đao bị anh một tay nắm chặt, như thể bị đông cứng giữa không trung.
"Sát thủ à, tao nói rồi...mày trốn không thoát." Một tay Trần Xuân Độ ôm lấy mép cửa sổ, tay kia cầm thanh trường đao, giọng nói lạnh lùng dày đặc, đột nhiên cánh tay anh tăng thêm chút sức lực!
"Keng!" tiếng kim loại chấn động dữ dội vang lên tiếng răng rắc! Thanh trường đao sắc bén ánh bạc trực tiếp bị tay không của Trần Xuân Độ bẻ gãy!
Thân thể sát thủ trực tiếp chấn động bị đẩy lui bay ngược ra ngoài!
Vào lúc đó, đồng tử của tên sát thủ co rút dữ dội...Gã lợi dụng thân hình lui về phía sau, đột nhiên xoay người, thân hình lóe lên nhanh chóng rồi biến mất vào màn đêm... Cố gắng chạy trốn!
Tại thời điểm này, gã ta chạy trốn như một con chó chết!
Trong đêm đen, khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên một tia lạnh lẽo... Chạy trốn? Có thể trốn thoát sao?
Thân hình của anh mãnh liệt lóe lên, biến thành một đạo bóng mờ, giống như yêu ma công kích!
“Hôm nay, tội danh của mày sẽ do tao quyết định!” Giọng nói của Trần Xuân Độ quét qua bầu trời đêm như tiếng ác quỷ rít gầm!
Phía sau thân ảnh lao tới của sát thủ, một cỗ oanh kích kinh hãi run rẩy, Trần Xuân Độ tung một cú đấm, giống như tiếng ác quỷ rít gầm! Không khí kịch liệt co rút, vặn vẹo kịch liệt!
Đồng tử của tên sát thủ đột nhiên co rút lại, cảm giác khủng hoảng mãnh liệt dâng trào! Gã đột ngột xoay người, nửa đao trong tay nhanh chóng xẹt qua ngực ngăn cản!
“Keng!” Có kim loại chấn động kịch liệt! Nắm đấm của Trần Xuân Độ khủng bố ngập trời, trực tiếp một quyền đập vào nửa cây đao… Trường đao trực tiếp bị bẻ gãy, nứt ra từng đoạn!
Một quyền kia mạnh như vũ bão, hung hãn đánh về phía ngực của tên sát thủ!
"Bụp!" Một quyền chấn động rít gào! Lông ngực của tên sát thủ trực tiếp bị tan vỡ, cả người gã cấp tốc bay ra ngoài như diều gặp gió!
"Gầm!" Tên sát thủ kia hung hăng té xuống mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Tên cao thủ này là do tổ chức sát thủ hàng đầu ở Yên Kinh bồi dưỡng ra, giờ phút này ở trước mặt Trần Xuân Độ không có chút phản kháng nào!
Ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh lẽo như băng y hệt như ác quỷ, từng bước đi về phía gã! Mỗi bước chân đều như mang theo sát ý chấn động kinh người!
Sát thủ ngã quỵ trên mặt đất, thân hình run rẩy lảo đảo, trong miệng gã...Trên quần áo dính đầy máu tươi trông vô cùng thê thảm.
"Long Vương...Nếu mày dám đụng tới tao...Cả tổ chức của tao sẽ không tha cho mày! Nhất định sẽ đuổi cùng giết tận cả nhà mày, tịch thu hết tài sản rồi giết chết luôn mày!" Giọng nói của tên sát thủ run rẩy vặn vẹo, đôi mắt mang theo phẫn nộ khủng bố!
Trần Xuân Độ từng bước dẫm đạp đi lên, trong mắt hiện lên một tia khinh thường: "Thật không?"
Thân ảnh chợt lóe, nhanh chóng hóa thành một đạo bóng mờ kinh người... Đột nhiên lao tới trước mặt tên sát thủ!
“Răng Rắc!” Trần Xuân Độ đá mạnh một đá xuống!
“A…!” Tên sát thủ hét lên thảm thiết, xương lồng ngực của gã hoàn toàn bị giẫm nát! Trông vô cùng vặn vẹo dữ tợn!
"A...!Mày đụng đến tao...Sau này đội trưởng của tao sẽ báo thù cho tao! Cho dù mày có chạy đến chân trời góc biển, cũng sẽ đuổi giết mày...Bắt mày phải chôn cùng tao!!" Giọng nói tên sát thủ vặn vẹo dữ tợn, hai mắt đỏ như máu hệt như ác ma khủng bố!
Nghe thấy những lời này, ánh mắt Trần Xuân Độ hơi ngưng tụ lại... Anh hận nhất chính là bị người khác uy hiếp, hơn nữa còn uy hiếp đến kiêng kỵ của anh! Tập đoàn Hoàn Cầu, Lê Kim Huyên... Đó là cấm kỵ của anh!
Gày da dưới chân Trần Xuân Độ điên cuồng giẫm xuống!
"Răng rắc!" Đôi giày da của anh mang theo sức lực hung mãnh, trực tiếp đạp nát một bên cánh tay của tên sát thủ!
"Aaa!" Xương tay của tên sát thủ hoàn toàn vỡ vụn, vô số máu tươi điên cuồng tràn ra! Thân hình của gã kịch liệt run rẩy, đây được coi là đau đớn khủng bố nhất!
"Long Vương! Ma Minh sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Cả Yên Kinh này cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu!" Giọng nói gã sát thủ run rẩy vặn vẹo, tại khoảnh khắc mấu chốt này, gã nói ra tổ chức của gã! Ma Minh! Hy vọng có thể dọa sợ Trần Xuân Độ! Không chỉ vậy, gã sát thủ còn đưa tay phải ra sau lưng, lặng lẽ lấy điện thoại ra bấm vào một dãy số!
Khóe miệng Trần Xuân Độ cong lên, anh ta nhìn sát thủ đầy ẩn ý, chế nhạo: “Ma Minh?"
"Cho dù ông trời có xuống đây đi nữa thì cũng vô dụng thôi." Vẻ mặt Trần Xuân Độ lãnh đạm lạnh lùng, anh lại dùng lực giẫm xuống lần nữa!
"Răng rắc!" Toàn bộ tay trái và khớp vai của tên sát thủ cũng ngay lập tức bị đứt lìa!
Gã sát thủ đau thấu ruột gan, đó là nỗi đau xương cốt cánh tay bị gãy! Khiến gã sống không bằng chết!
Cùng lúc đó, dãy số điện thoại được gọi đi đã được đầu bên kia bắt máy.
"Alo?" Trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm lặng bình tĩnh, giọng nói này đối với Trần Xuân Độ không thể quen thuộc hơn.
Cánh tay của tên sát thủ lúc này đã bị giẫm nát... Gã hoàn toàn không có khả năng cử động, khuôn mặt vặn vẹo trông vô cùng đáng sợ.
Trần Xuân Độ chậm rãi ngồi xổm xuống nhấc điện thoại... Anh liếc nhìn cái tên hiện lên trong màn hình điện thoại...Khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lẽo.
“À… tao còn tưởng là ai, hóa ra là mày à.” Trần Xuân Độ trả lời điện thoại với giọng nói trầm tư lãnh đạm, như ác quỷ chậm rãi nói.
Bên kia điện thoại, trong căn phòng tối om om của bệnh viện, khi nghe thấy giọng nói này... Đồng tử của Kinh đột nhiên ngưng tụ lại! Giọng nói phát ra từ điện thoại...Không phải là sát thủ của gã phái đi? Vậy...Nói cách khác...Sát thủ đã xảy ra chuyện!
“Là mày?!” Trong điện thoại, giọng nói của Kinh trầm tĩnh thâm thúy, tựa như không có xíu gợn sóng nào.
“Nhiều năm như vậy, không những không quên tao mà còn phái người tới giết tao, tao còn phải cảm ơn mày à?” Giọng nói của Trần Xuân Độ bình tĩnh lãnh đạm, nói, giọng điệu khinh bỉ.
Bên kia điện thoại, vẻ mặt của Kinh lập tức thay đổi... Vẻ mặt gã ta vô cùng u ám! Trong miệng gã ta phát ra âm thanh khác thường... Đó là tiếng răng rắc cọ xát dữ dội! Kinh... Gã ta đương nhiên sẽ không quên được tên chó chết khốn kiếp này?! Nếu không có Trần Xuân Độ, làm sao bây giờ gã vẫn còn nằm trên giường bệnh chứ! Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của Kinh! Mối hận này... Kinh, cả đời này gã sẽ không bao giờ quên được! Cái thằng Trần Xuân Độ này, cho dù có hoá thành tro...Gã đều sẽ nhận ra!
“Mày muốn làm gì?” Vẻ mặt của Kinh vô cùng sắc lạnh, lạnh lùng nói qua điện thoại.
“Làm gì à?” Trần Xuân Độ cầm điện thoại, giọng nói vô cùng thâm thúy: “Câu này tao nên hỏi mày mới đúng? Không chịu buông tha tao, đến tột cùng là mày muốn làm cái gì? Chẳng lẽ trí nhớ của mày kém tới vậy sao, đã quên mất chuyện năm đó rồi à?"