Mục lục
Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với sự phân biệt đối xử của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ cười nhạt, không hề so đo tính toán.

Cô không biết rõ kỹ năng lái xe của Trần Xuân Độ, nhưng Tô Loan Loan đương nhiên sẽ chẳng nghi ngờ gì bản lĩnh của anh.

Lúc này cô ta phải thừa nhận rằng trước đây mình đã đánh giá thấp Trần Xuân Độ Xuân Độ.

Một người đàn ông có thể ẩn giấu bên cạnh Lê Kim Huyên lâu như vậy, ngay cả mình và Irene đều lật nhào, thì làm sao kỹ năng lái xe lại kém cho được?

Tô Loan Loan chắc rằng Lê Kim Huyên hoàn toàn không hiểu anh, nên mới nói ra những điều như vậy.

Tô Loan Loan liếc mắt nhìn, điều khiến cô ta luôn cảm thấy kỳ lạ là Trần Xuân Độ hoàn toàn không phản bác lại những chuyện này.

Làm sao cô ta có thể biết được... trong mắt Trần Xuân Độ, chẳng qua chỉ là kỹ năng lái xe mà thôi... giỏi hay tệ không hề quan trọng, anh cũng chẳng quan tâm đến.

Nếu thực sự muốn nói về kỹ năng lái xe, e rằng chỉ có chàng trai trẻ tuổi kia mới biết được Trần Xuân Độ thực sự tài giỏi như thế nào.

Chiếc Maybach lao vun vút ầm ầm trên đường, trong nháy mắt đã tới gần ngã tư!

Đôi mắt của người cảnh sát giao thông đột nhiên nheo lại, một giây trước luồng ánh sáng đenđó vẫn còn ở phía xa xa kia... một giây sau đã xuất hiện trước mặt anh ta với tốc độ không thể tưởng tượng được!

Chạy quá tốc độ! Đây chắc chắn là chạy quá tốc độ!

Đầu óc của anh cảnh sát giao thông trống rỗng, đợi khi phản ứng lại thì trong đầu chỉ bật ra từ vượt quá tốc độ!

Vẻ mặt của anh ta ngay lập tức thay đổi đáng kể, trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào chiếc Maybach... thậm chí còn quên cả thổi còi!

Mà sau khi anh ta thổi còi, một tiếng gầm chói tai vang lên bên tai, và sau đó một cơn gió dữ dội rít lên thổi bay chiếc mũ cảnh sát của anh ta!


“Vút!”

Chiếc Maybach gầm rú đi qua và khi tiếng còi của anh ta vang lên, nó đã bị át bởi tiếng gầm của chiếc xe đang dần khuất bóng!

Cảnh sát giao thông quay lại, nhìn chiếc Maybach đang đi về phía xa mà chết lặng!

Đó là một con đường đầy những chiếc xe hơi... Maybach vẫn có thể chạy qua với tốc độ kinh hoàng!

Chỉ mười lăm phút sau, sân bay Hồng Kiều.

Trong màn đêm đen kịt, đèn đường hai bên soi sáng chói mắt, nhìn từ xa giống như có vô số viên pha lê vàng hai bên đường đang chiếu sáng.

Mà lúc này, một chiếc Maybach lao vun vút từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng ở trước lối vào sân bay.

Cánh cửa mở ra, Trần Xuân Độ bước tới cốp xe, lần lượt đưa từng chiếc vali xuống.

Còn Lê Kim Huyên đi thẳng vào trong sân bay, Tô Loan Loan theo sát phía sau, đưa mắt nhìn xung quanh, dò la tất cả các điểm có thể bị tấn công.

Ngay từ khi bước xuống xe, Lê Kim Huyên đã rơi vào tình thế có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào, sát thủ có khả năng sắp đặt mai phục ở bất cứ nơi nào trên dọc đường.

Còn Trần Xuân Độ liếc nhìn bóng lưng của Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, đột nhiên không nói nên lời... Anh luôn là người làm việc nặng nhọc, anh bảo Thanh Niên tìm ra được Tô Loan Loan, mặc dù cô ta đã trải qua quá trình huấn luyện cực kỳ gian khó nhưng dường như không muốn chịu khổ.

Trần Xuân Độ thở dài, lắc đầu, thôi bỏ đi... Ai bảo Lê Kim Huyên là người phụ nữ của mình cơ chứ...

Anh xách theo bốn năm chiếc vali và vội vã đi theo...

…………

Hai giờ đồng hồ sau, Yên Kinh đã về khuya.

Một vài bóng người bước ra khỏi sân bay, một thành phố phồn hoa hiện ra trước mắt.

Sự thịnh vượng của nơi đây không thua kém gì thành phố T, thậm chí vì một số yếu tố lịch sử, nên nó còn thịnh vượng hơn thành phố T ra đời sau này.

Khác với bốn gia tộc lớn ở thành phố T, ở Yên Kinh có rất nhiều gia tộc và nhân vật máu mặt, chẳng hạn như nhà họ Lê đều có nguồn gốc từ đây.

Không chỉ vậy, các gia tộc lớn ở những khu vực khác của nước C cũng khao khát được định cư ở Yên Kinh... Nơi đây đều là mục tiêu của các gia tộc đó.

Nhưng từ bao đời nay, rất ít gia tộc có thể làm được, muốn vào được Yên Kinh khó như lên trời.

Những gia tộc có thể đủ tiêu chuẩn để đóng quân ở Yên Kinh đều có lai lịch không tầm thường... Từng có một câu nói rằng gia tộc nhỏ cực kì bình thường của nơi đây cũng có thể đè bẹp hầu hết các gia tộc ở những khu vực khác của nước C!

Và nổi tiếng nhất là những nhân vật hàng đầu của nước C, tất cả đều sống ở Yên Kinh... đặc biệt là nhân vật được vô số người ngưỡng mộ kia.

“Lại đến đây rồi.” Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên một đường vòng cung.

Mặc dù giọng điệu và vẻ mặt của Trần Xuân Độ đều thoải mái, nhưng Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan khó có thể nhìn thấu được ánh mắt của anh, làm sao họ có thể biết được sâu thẳm trong đó, lúc này có một cảm giác phức tạp và thâm thúy, run rẩy dồn nén ấp ủ...

Mà Lê Kim Huyên đứng ở đằng kia, cô liếc nhìn Trần Xuân Độ, người tinh tế nhạy cảm như cô lập tức nhận ra sự kỳ lạ trong lời nói của anh.

“Trước đây anh đã từng đến đây à?” Lê Kim Huyên nói, cô nhớ anh là người thành phố T.

Tô Loan Loan ở bên cạnh quay đầu liếc nhìn, ánh mắt chợt lóe sáng lên, nhạy cảm nhận ra điều gì đó.

Có lẽ nào Trần Xuân Độ đã từng đến Yên Kinh... Vậy lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

Tô Loan Loan biết rõ lai lịch của Trần Xuân Độ không hề tầm thường, theo suy nghĩ của cô ta, lúc đó anh đi đến Yên Đô chắc chắc không chỉ là chuyến du lịch bình thường mà là có mục đích nào khác.

Hoặc là có thể lần mò từ phương diện này, để có chút manh mối về thân phận của anh.

Tô Loan Loan thầm nghĩ trong đầu.

Nhưng mà trong mắt Trần Xuân Độ lóe lên một tia khó lường, sau đó nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, cười rạng rỡ nói: “Chỉ là trùng hợp lúc trước anh từng tới đây... Lúc đó chẳng phải là đi làm thuê khắp nơi sao...”

Trần Xuân Độ nói vu vơ mấy câu khiến Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, ngay cả người không biết chuyện gì như cô cũng sẽ không tin lời nói linh tinh của anh!

Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt lóe lên ẩn ý phức tạp... Cô ta không biết lai lịch của Trần Xuân Độ, nhưng anh giấu diếm quá giỏi, khiến cô ta càng thêm tò mò.

Rốt cuộc là nhân vật như thế nào... mà có thể liên quan đến Yên Kinh!

Tô Loan Loan nhìn không thấu Trần Xuân Độ, toàn thân anh như thể bị lớp sương mù bao phủ, khiến cô ta trở nên bối rối mơ hồ.

“Sắc trời cũng đã tối rồi, chúng ta nên nhanh chóng tìm một chỗ dừng chân đi.” Trần Xuân Độ nhìn lên bầu trời đêm đen kịt rồi nói.

Lê Kim Huyên nói nhẹ nhàng: “Tôi đã bảo Lâm Trinh Tuyết đặt phòng khách sạn rồi.”

“Vậy thì tốt quá.” Anh nhướng mày, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ngay sau đó, ba người bọn họ xuất hiện trong một khách sạn năm sao.

Sau khi cô gái ở quầy lễ tân hỏi han thông tin xong thì mỉm cười với Lê Kim Huyên và giải thích: “Thưa ba anh chị, trên máy tính hiển thị cho thấy mọi người chỉ đặt hai phòng đơn.”

“Cái gì? Không phải là ba phòng sao? Một phòng đôi và một phòng đơn cũng được.”

Trần Xuân Độ sững sờ nói.

Cô gái ở quầy lễ tân lắc đầu: “Máy tính trong khách sạn của chúng tôi không thể sai được.”

Trần Xuân Độ ngẩn người, anh không hiểu, đây là tình huống gì?!

Lúc này, Lê Kim Huyên đột nhiên nói: “Gần đây kinh phí của công ty không đủ. Anh tự mình tìm chỗ nào đi, tôi và Tô Loan Loan đi nghỉ ngơi trước đây.”

Sau khi dứt lời, cô nhìn Trần Xuân Độ một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.

Trần Xuân Độ run rẩy từ đầu đến chân... lập tức bất mãn không phục... trời đất... cô đang khiêu khích mình sao!

Trần Xuân Độ đương nhiên hiểu ra Lê Kim Huyên đang khiêu khích mình!

Anh ăn mặc luộm thuộm, nhìn tấm lưng gợi cảm và xinh đẹp của Lê Kim Huyên khuất bóng mà tức giận như muốn nổ tung!

Rõ ràng là Lê Kim Huyên không đặt phòng cho Trần Xuân Độ, chỉ là để anh biến thành trò hề... Muốn anh làm gì? Ngủ ngoài đường?

Trần Xuân Độ tức giận nhìn bóng lưng của cô... Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ xảy ra tình huống như thế này!

Anh còn không nhìn thấy khóe miệng cô từ từ cong lên hình vòng cung...

Tô Loan Loan đi theo sát Lê Kim Huyên, cô ta quay đầu lại liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt hiện lên sự mong đợi... Cô ta rất tò mò, anh sẽ xử lý tình huống này như thế nào...

Sau khi Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên đi khuất bóng ở góc đường, một lúc sau Trần Xuân Độ mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn người phục vụ, nhẹ giọng nói: “Tôi đặt một phòng đơn tốt nhất, đối diện chỗ hai người bọn họ.”

Người phục vụ sửng sốt, cô ta nghi ngờ liếc mắt nhìn Trần Xuân Độ, dường như không thể tin được một chân sai vặt như anh mà cũng đặt được phòng!

Theo như cô ta thấy thì chắc Trần Xuân Độ là chân sai vặt của Lê Kim Huyên, với thân phận của anh, làm sao có thể xứng ở trong căn phòng của một khách sạn cao cấp chứ?

Mặc dù nhân viên phục vụ lấy làm kỳ lạ, nhưng cô ta vẫn nói: “Thưa anh, tôi khuyên anh nên đặt phòng hạng phổ thông.”

“Không cần, cứ đặt phòng đơn sang trọng đi.” Trần Xuân Độ nói.

Nhân viên phục vụ kia liếc nhìn Trần Xuân Độ, giọng điệu đột nhiên lạnh lùng hơn rất nhiều: “Thưa anh, trả tiền mặt hay quẹt thẻ tín dụng?”

Anh mỉm cười, rút từ trong ví ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen tuyền, trên tấm thẻ dát viền vàng, lộ ra vẻ uy quyền sang trọng.

Còn cô phục vụ liếc nhìn thẻ ngân hàng, lập tức sửng sốt, nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ ngân hàng màu đen, ánh mắt kinh ngạc không thể tin đây là sự thật!

“Đây là… thẻ đen?” Giọng cô ta run run, cô ta không hiểu biết nhiều, nhưng ai mà không biết thẻ đen cơ chứ?!

Ngay cả những người bình thường cũng biết thẻ đen, thứ đồ vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết này.

Thẻ đen là biểu tượng của thân phận và địa vị!

Ánh mắt của cô phục vụ nhìn Trần Xuân Độ lập tức thay đổi... từ vẻ thờ ơ và khinh thường trước đó, cô ta lập tức trở nên vô cùng kính nể, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ!

Cô gái quầy lễ tân thay đổi quá lớn... giống như là hai người khác nhau vậy!

Nhưng mà vẻ mặt của Trần Xuân Độ lại thờ ơ lạnh nhạt, loại thẻ đen này... trong mắt của lễ tân... vô cùng cao quý, nhưng anh có quá nhiều... chất từng xấp, chắc là nếu cô gái này nhìn thấy sẽ bị dọa sợ ngất xỉu mất!

“Thành thực xin lỗi, tôi sẽ đặt phòng cho anh ngay lập tức ạ.” Cô gái lễ tân nhẹ giọng nói, cúi người xuống ngón tay run run giúp anh đặt phòng!

…………

Trong phòng, Lê Kim Huyên dựa người vào ban công, nghĩ đến vẻ mặt sững sờ vừa rồi của Trần Xuân Độ, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ đợi ở đây và chơi cho một vố.

Nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng, đột nhiên trong lòng cô trào dâng sự áy náy và hối hận.

Cô nghĩ đến việc anh chàng này phục vụ mình từ đầu đến cuối, mình rảo bước phía trước như một nữ thần, còn Trần Xuân Độ, vất vả kéo bốn năm chiếc vali... mà mình còn đối xử với anh như vậy...

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ửng hồng... Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gọi.

Nhưng ở đầu dây bên kia không ai trả lời.

Lê Kim Huyên dần trở nên sốt ruột, cô đột nhiên hơi lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với Trần Xuân Độ hay không.


Nghĩ đến đây, cô lại lập tức gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa.


Lần nào cũng không có ai trả lời, cuối cùng Lê Kim Huyên cũng sốt sắng, vội vàng đi ra khỏi phòng riêng bước thẳng xuống lầu và hỏi cô gái ở quầy lễ tân xem có nhìn thấy Trần Xuân Độ hay không.


“Có một người như vậy...” Nghĩ tới đây, hai mắt sáng lên: “Anh ấy ở ngay đối diện với cô, là căn phòng đơn sang trọng nhất ạ.”


“Phòng đơn sang trọng?” Vẻ mặt của cô lập tức thay đổi, cả người sững sờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK