Chạy nước rút năm mươi mét, người thường không có khả năng luôn duy trì ở tốc độ nhanh nhất, e rằng chỉ mấy chục giây sau đã không còn thể lực như lúc trước.
Chiến đấu cường độ cao cũng như thế, Tô Loan Loan từng ở trong đội đặc chủng, đánh nhau kịch liệt với đội trưởng của mình, bản thân được đội trưởng công nhận là đội viên cực mạnh trong quân, chính đội trưởng cũng thừa nhận chỉ có thể duy trì được hai phút, hai phút sau, anh ta khó có thể duy trì sức chiến đấu như trước được.
Mà ba người trước mặt này, thời gian nhoáng cái trôi qua, chỉ trong chớp mắt đã đi qua hơn mười phút, nhưng tốc độ và sức lực của bọn họ không yếu đi chút nào, Tô Loan Loan khiếp sợ như nhìn thấy quỷ!
Nhưng Tô Loan Loan cũng nhanh chóng tiếp nhận, có thể giao chiến với người đường đường là Long Vương, há có thể là người bình thường?
Chiến đấu ở cường độ cao như thế cũng dễ hiểu.
Ngay khi Tô Loan Loan đang nghi ngờ thân phận hai người kia, cô ta bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Kinh, cơ thể mềm mại tức khắc run rẩy kịch liệt!
Tô Loan Loan lập tức nghĩ tới! Sắc mặt cô ra vừa khiếp sợ vừa phức tạp, trong lòng nhưng biển cuộn sóng trào!
Sao có thể như vậy! Tô Loan Loan nhìn chằm chằm khuôn mặt Kinh, cô ta lập tức nhớ tới Kinh, người danh tiếng lừng lẫy, người đã trao giải cho đội đội đặc công của cô ta sau khi họ thắng lợi trở về từ nhiệm vụ tiêu diệt ổ buôn thuốc phiện ở Tam Giác Vàng!
Tô Loan Loan căn bản không thể quên anh ta! Khuôn mặt anh tuấn kia, khí chất thần bí thâm thúy kia, cho dù ai, chỉ cần từng gặp một lần cũng không thể quên sự tồn tại của anh ta!
Vậy mà lại là anh ta!
Lòng Tô Loan Loan khó có thể bình tĩnh, dù thế nào cô ta cũng không dám tin tưởng, người giao đấu với Trần Xuân Độ lại là người khủng bố như thế!
Người kia chính là sự tồn tại mà trước kia đội trưởng của mình nói anh ta quyền khuynh Yên Kinh, bây giờ anh ta lại đang bắt tay với tên còn lại chiến đấu ác liệt với Trần Xuân Độ!
Vậy e rằng người còn lại cũng không kém Kinh bao nhiêu?
Tô Loan Loan nhìn về phía Hộ, người trẻ hơn Kinh đôi chút, cùng là khí chất độc đáo, khí chất độc đáo kia rõ ràng là được dưỡng thành bởi việc đứng ở địa vị cao lâu dài, khó có thể bắt chước.
Tô Loan Loan lập tức đoán ra Hộ và Kinh hiển nhiên cũng là những người có địa vị cực cao, nhưng bây giờ bọn họ không xuất hiện trước mặt truyền thông, không làm cho mọi người sùng bái, thế mà lại đi giao chiến với Trần Xuân Độ!
Tô Loan Loan nhìn về phía khuôn mặt của Hộ, vết máu trên mặt Hộ càng ngày càng nhiều, làm cho anh ta nhìn vô cùng dữ tợn, cũng làm cho trong lòng Tô Loan Loan run rẩy không ngừng, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ có thêm vài phần kinh hãi.
Thế mà lại bị thương... Hai người bắt tay, không chỉ không đánh bại Trần Xuân Độ, chiếm thế thượng phong, trái lại một người trong đó còn bị thương đến hủy dung!
Rốt cuộc Trần Xuân Độ mạnh tới mức nào? Đây là thực lực của Long Vương sao? Hai người kia mạnh như vậy mà còn bị Trần Xuân Độ áp chế!
"Hai người chỉ có chút thực lực ấy thôi à?" Đột nhiên, Trần Xuân Độ tránh được tập kích của Kinh và Hộ, anh lạnh lùng đáp lại, trong giọng nói còn mang theo cảm xúc châm chọc lờ mờ.
"Long Vương, là mày kiệt sức." Hộ hừ lạnh một tiếng, kiếm dài bỗng nhiên đâm ra liên tục, từng luồn tàn ảnh kiếm quang lao về phía Trần Xuân Độ!
"Tao kiệt sức?" Trần Xuân Độ cười nhạo một tiếng, ánh mắt anh nhìn Kinh và Hộ có thêm vài phần trào phúng: "Là chúng mày kiệt sức."
Tô Loan Loan nhìn về phía Kinh và Hộ, quả nhiên, hai người đã bắt đầu thở mạnh, tuy rằng rất nhẹ nhưng đã bị Trần Xuân Độ phát hiện.
"Không hổ là Long Vương, là tao xem thường mày." Kinh nhìn về phía Trần Xuân Độ, đôi mắt thâm thúy vô tận, anh ta gật đầu, Trần Xuân Độ đứng yên một chỗ, hơi thở đều đều, hoàn toàn không thảm hại như Kinh và Hộ.
"Năm đó có nhiều người giết tao như vậy, nhưng chỉ có hai người là vẫn đeo bám quá khứ, tao không quan tâm đến chuyện đó nữa, các người lại vẫn quan tâm.” Giọng nói của Trần Xuân Độ đầy lạnh lùng.
Hộ cười dữ tợn: "Mày đương nhiên không quan tâm, nhưng mày không quan tâm người nhà của mày à?"
"Mày nói cái gì?"
Đột nhiên, Trần Xuân Độ nghe được lời này, sắc mặt anh lập tức thay đổi, khí thế sắc bén như kiếm bộc phát từ người anh!
"Là Long Vương thì sao, ngay cả người thân của mình mà cũng tìm khắp nơi đều không tìm được, mày còn mặt mũi sống trên đời à." Hộ cười châm chọc, giờ phút này, mặt anh ta tràn đầu máu tươi, khi cười lên không khác gì ma quỷ!
"Rầm!"
Rốt cuộc, sắc mặt Trần Xuân Độ hoàn toàn thay đổi, Trần Xuân Độ bước một bước, tiếng nổ vang lên, mặt đất lập tức nổ tung!
Đồng thời Trần Xuân Độ cũng lập tức xuất hiện trước mặt Hộ, nắm lấy cổ áo anh ta, nhấc bổng anh ta lên: "Bọn họ… Ở đâu?"
Trần Xuân Độ chậm rãi hỏi, giọng điệu nghiêm túc không được phép nghi ngờ: "Nói cho tao biết, nếu không tao chắc chắn làm cho mày để lại hối hận vô tận!"
Hộ nhìn Trần Xuân Độ, ha ha cười hỏi: "Nói cho mày? Mày cảm thấy tao sẽ nói à?"
"Rầm!"
Trần Xuân Độ một quyền đấm bay Hộ, anh chợt nắm chặt Long Nha trong tay, ánh mắt quét qua Kinh và Hộ, đôi đồng tử phóng ra máu me ngập trời trắng trợn không thèm che dấu!
Đây là cơn giận của Long Vương!
Cuối cùng Trần Xuân Độ cũng động sát khí!
Tô Loan Loan đứng ở xa nhìn thấy tất cả, cô ta đương nhiên không rõ vì sao Trần Xuân Độ lại phản ứng mạnh như vậy, vì sao anh lại kích động như vậy?
Trong lòng Hộ càng nghi ngờ hơn, ánh mắt Kinh nhìn Trần Xuân Độ lại càng trở nên thâm thúy, thậm chí đáy mắt anh ta có thêm chút kiêng kị sau khi Trần Xuân Độ động sát khí.
"Chúng mày không nói, tao sẽ cho chúng mày nói khi nhìn thấy thi thể của gia tộc chúng mày!" Trần Xuân Độ gằn từng tiếng thét to, cơ bắp cả người cuồn cuộn, từng thớ thịt trên người phồng lên, gân xanh nổi lên như rắn lục, giống như sắp nổ tung phá vỡ lớp da trói buộc!
Hộ thảm hại đứng lên, rốt cuộc Trần Xuân Độ lúc này đã làm lòng anh ta run rẩy!
Trần Xuân Độ nắm chủy thủ trong tay, anh nhìn chằm chằm Kinh và Hộ, giống như ác ma Tu La bước từng bước đi ra!
"Long!" Trần Xuân Độ hét lớn, một luồng khí thế vô hình điên cuồng tụ tập lại!
"Lên!" Ngay khi Trần Xuân Độ hét lớn, cảm giác nguy cơ sống chết mãnh liệt bùng lên trong lòng Kinh, đó là cảm giác trước giờ chưa từng có!
Trần Xuân Độ của lúc này quá đáng sợ! Làm cho anh ta kiêng dè vô cùng! Nếu anh ta không ngăn cản, rất có thể kết cục của anh ta chính là mất mạng!
Hộ cầm thanh trường kiếm trong tay, anh ta cũng đã chém về phía Trần Xuân Độ, Kinh cảm thấy Hộ cũng có cảm giác như mình.
"Trảm!" Trần Xuân Độ đạp một chân xuống mặt đất, mặt đất ầm ầm chấn động, giống như xảy ra động đất, cả người Trần Xuân Độ có một luồng khí thế vô hình hội tụ, Long Nha trong tay, lưỡi đao mỏng như cánh ve đầu đang chấn động, giống như đang cực hưng phấn!
"Bảy!" Trần Xuân Độ đột nhiên biến mất tại chỗ, một bóng tàn ảnh lướt qua không trung, lao nhanh đánh tới vị trí của Hộ!
"Đạp!"
Hai chân Trần Xuân Độ đạp xuống đất, mặt đất dưới chân lập tức xuất hiện một hố sâu rộng, Hộ dĩ nhiên vẫn đánh một kiếm tới, anh ta hoàn toàn không đoán được Trần Xuân Độ sẽ biến mất tại chỗ, một kiếm kia cũng thất bại trong gang tấc!
"Không ổn!"
Sắc mặt Kinh đột nhiên tái nhợt, mặt như giấy vàng, trái tim chợt đập nhanh bùng nổ ở trong lòng anh ta!
Nhưng chờ Kinh kịp phản ứng lại, thời gian cũng đã muộn rồi!
Tô Loan Loan nhìn về phía trời cao, mặt mũi cô ta đã dại ra từ khi nào, hô hấp cũng vô cùng dồn dập!
Một bóng người bay xuống hừ không trung, mang theo sức mạnh vô cùng khủng bố ầm ầm lao tới!
"A..." Hộ cắn chặt răng, anh ta bổ một kiếm ra nhưng căn bản vô dụng!
Bóng hình kia nổ tung trên trường kiếm! Một luồng lực lực khủng bố bùng nổ quét qua! Vài tiếng vang thanh thúy theo đó xuất hiện!
Trường kiếm trong tay Hộ nứt ra từng khúc!
"Điều này sao có khả năng!" Hộ nhìn chằm chằm thanh trường kiếm, cả người đều choáng váng, đây là thanh trường kiếm anh ta yêu quý nhất, là ba anh ta tự mình đi mời một lão tông sư trong thâm sơn cùng cốc ra, dùng tài nghệ truyền từ lâu đời để rèn kiếm bằng sắt có độ tinh khiết cực cao cho anh ta... Ông cụ kia còn nói cho anh ta, trên đời này gần như không có thứ gì của hủy diệt được thanh trường kiếm này! Về giá trị, nó đã là vật vô giá!
Nhưng hiện tại, thanh trường kiếm này của anh ta lại bị Trần Xuân Độ nổ tung ngay tại chỗ!
Mà giây tiếp theo, một mũi nhọn đen chợt lóe qua, vô số máu tươi bắn lên ngay trước mặt Hộ!
Kinh nhìn thấy cảnh kia, toàn thân anh ta run rẩy kịch liệt!
Mũi nhọn đen kia điên cuồng xoay tròn trên cánh tay Hộ, khiến gân bắp thịt trên cánh tay trái của Hộ bị chặt đứt toàn bộ, giống như một gió xoáy màu đen, đi qua chỗ nào là máu văng khắp nơi chỗ đó!
Chỉ một giây ngắn ngủi trôi qua, cánh tay Hộ đã mất lực rơi rũ xuống, vô lực đung đưa trong không trung, mặt mũi trắng bệch, cả người đang run rẩy, không phân rõ là vì sợ hãi hay vì không thể tin nổi!
"Còn mày nữa!"
Đột nhiên, Trần Xuân Độ lạnh giọng quá, anh rơi ầm ầm xuống đất, nhìn về phía Kinh!
Trong lòng Kinh run lên, anh ta lùi về phía sau theo bản năng! Hoàn toàn không có do dự!
Cảm giác mà Trần Xuân Độ mang lại cho anh ta quá khủng khiếp, lần đầu tiên anh ta cảm thấy vô lực, loại cảm giác chính mình vô cùng nhỏ bé, làm cho tinh thần anh ta kinh hãi!
Chính mình tuyệt đối không có lực chống trả! Nếu không mình chắc chắn rơi vào kết cục như Hộ!
Cuối cùng Kinh hiểu được, mình chọc không phải người, mà là một con rồng đang giận dữ! Anh ta chắc chắn là chịu đựng cơn giận của Long Vương!
"Vù!"
Tiếng xé gió vang lên, lòng Kinh cũng hung hăng run theo, anh ta... Đúng là vẫn chậm một bước!
"Phụt!"
Kinh tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng lại không cảm nhận được sự đau đớn kia, trái lại dưới người đột nhiên mát mẽ vô cùng.
Kinh cúi đầu, phát hiện mũi nhọn đen kia đã cắt rách quần mình, lộ ra quần cộc hoa bên trong…
Kinh vừa sợ vừa thẹn, nhưng giờ phút này, trong lòng anh ta lại nhẹ nhàng thở ra, anh ta đã mất hết ý chí chiến đấu, không kịp quay đầu, mang theo hoảng sợ kéo quần tây của mình bỏ chạy về phía khách sạn ở xa xa!
"Đi, đi thôi!"
Kinh lao qua chỗ Hộ, hung hăng kéo Hộ, lớn tiếng quát mới quát tỉnh Hộ đang ngây ngốc, hai người Kinh hãi hùng vội vàng chạy đi…
Tất cả thay đổi quá nhanh, bọn họ thậm chí còn chưa dự đoán được kết cục của mình sẽ thế này, kết cục sẽ thế này!
Bọn họ chính là chủ nhân hai thành phố đó... Ai có thể nghĩ đến, bọn họ hùng hổ khí thế đi đến, tràn ngập tự tin, nhưng lúc đến rồi, lại hoảng sợ đến mức... Như một con chó hoang!