Mục lục
Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hồng thấy Lê Thần Vũ có thể nhận sai nhanh như vậy, thần sắc trên mặt hòa hoãn không ít, sau khi suy tư một lát, gật đầu một cái nói: "Có hai vị tiền bối kia, con có thể lấy được hạng nhất Chung Cực Tam Đao, cũng là chuyện trong tình lý, bọn là nhân vật cấp thái sơn bắc đẩu trong giới đổ thạch, người bình thường căn bản không mời nổi bọn họ, trước kia ta cũng là tự mình đi tìm một lúc lâu, mới ở trong thâm sơn tìm được tung tích bọn họ..."

Lê Thần Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Lê Hồng, khẽ mỉm cười, nói: "Ông nội, bọn họ quả thật rất lợi hại, có bọn họ tương trợ, con ở trong Chung Cực Tam Đao, cơ hồ là nắm vững thắng lợi."

"Đó là dĩ nhiên, con còn không biết thân phận bọn họ... Hai người bọn họ mỗi người đều có ba lần giữ lịch sử quán quân Chung Cực Tam Đao, dưới tình huống bình thường, chỉ ra một người là giúp con tiêu diệt tất cả địch thủ trong đại hội đổ thạch, tình huống lần này và mấy lần trước có chút không giống, nhưng khác một người nữa cũng rời núi rồi, trên căn bản sẽ thắng cuộc."

Trong giọng nói Lê Hồng lộ ra nụ cười thâm thúy, nhàn nhạt mở miệng nói.

"Chẳng qua là đáng tiếc Kim Huyên rồi, hai người bọn họ ngàn dặm xa xôi từ thành phố T tới, lại không nghĩ rằng không may mắn như vậy." Lê Hồng lời nói vừa chuyển, bỗng nhiên thở dài một cái.

"Bọn họ tới tham gia đại hội đổ thạch, chắc không phải hướng về phía Chung Cực Tam Đao tới, con nghe nói Trần Xuân Độ chủ động từ bỏ Chung Cực Tam Đao." Lê Thần Vũ nói.

"Chủ động từ bỏ?" Lê Hồng hơi sững sờ, đột nhiên ha ha cười lớn, làm cho Lê Thần Vũ không rõ.

"Giỏi cho một người chủ động từ bỏ... Thần Vũ, đến lúc đó con phải cảm ơn Kim Huyên thật tốt, cứ như vậy, con sẽ bớt một đối thủ cạnh tranh." Lê Hồng bỗng nhiên đứng lên, tiếng cười cởi mở, nhìn về phía Lê Thần Vũ, phân phó nói: "Sau đại hội đổ thạch, gọi Kim Huyên về Lê phủ ăn một bữa đi, con bé đã quá nhiều năm không về đây rồi."

Lê Thần Vũ nhìn về phía Lê Hồng hỏi: "Ông nội là muốn cho cô ấy về nhà sao?"


Thần sắc Lê Hồng bình tĩnh, hai tròng mắt thâm thúy, hiếm thấy hiện ra vẻ nuối tiếc đau thương: "Ta tôn trọng tất cả quyết định của con bé.". Truyện Nữ Phụ

Sau khi Lê Hồng nói xong, rất mau đi ra khỏi phòng, mà Lê Thần Vũ đứng lên, thẳng đến khi tiễn Lê Hồng ra phòng.

Lê Hồng chân trước mới vừa đi ra khỏi phòng, chân sau một vị thủ hạ mau chóng đi vào, ghé vào bên người Lê Thần Vũ, thần sắc tràn đầy lấy lòng cung kính: "Cậu Lê, tựa đề tin tức Yên Kinh đã đổi mới."

"Thế nào?" Ôn hòa dửng dưng trên mặt Lê Thần Vũ rút đi, bị một cỗ uy nghiêm thâm thúy chiếm lấy.

"Nhiệt độ của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên không hạ xuống, ngược lại vẫn đang tăng lên, trải qua dự đoán phân tích của nhân sĩ chuyên nghiệp, tiếp tục như vậy, cậu Lê ngài từ đầu đến cuối đứng hàng thứ hai, sẽ bị Trần Xuân Độ áp suốt một tuần lễ..."

"Ầm!"

Ly trà trong tay Lê Thần Vũ bởi vì tay buông lỏng một chút, bỗng nhiên rơi xuống đất, ly trà đất sét phẩm chất cực tốt rơi trên mặt đất, nước trà nóng bỏng văng khắp nơi, ly trà giá trị ba trăm triệu, nứt chia năm xẻ bảy, thê thảm không nỡ nhìn.

Mặc dù thần sắc Lê Thần Vũ bình tĩnh như cũ, nhưng hai tròng mắt anh ta thấy lạnh cả người, nhưng càng phát ra lạnh lẽo ác liệt.

"Một tuần lễ sao?" Lê Thần Vũ đưa tay, cầm ly trà chưa vỡ từ mâm trà, thổi thổi nước trà, nhẹ khẽ nhấp một miếng, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi bất kể dùng cách gì, Yên Kinh, địa bàn của tôi, quyết không thể bị anh ta chiếm đi thanh thế."

"Dạ!"

......

Mà sau khi qua buổi trưa, buổi chiều Yên Kinh, một lần nữa bị tin tức cuốn lên, đưa tới chấn động phạm vi nhỏ.

Trong đại hội đổ thạch có hắc mã, ngay cả Trương Bảo Thành cũng cam bái hạ phong, hội trưởng hiệp hội đổ thạch Yên Kinh tự mình ra mặt, mời Trần Xuân Độ tham gia Chung Cực Tam Đao, kết quả Trần Xuân Độ lại từ chối.

Cái tên cuối cùng của Chung Cực Tam Đao, trời đất xui khiến rơi vào trên người Trương Bảo Thành.

Tin tức này rất nhanh nhanh chóng truyền bá trong Yên Kinh, trở thành chuyện phiếm trà dư tửu hậu của rất nhiều người, hai chữ Trần Xuân Độ cũng rất nhanh đóng dấu trong đầu rất nhiều người.

Thậm chí buổi tối Trần Xuân Độ lái xe đi đón Lê Kim Huyên tan làm, cũng bị người nhận ra, một người đẹp tóc thắt bím đuôi ngựa, cả người tản ra ánh mặt trời, hơi thở thanh mát tiến lên, muốn chụp chung với Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ đang tựa vào đầu xe hút thuốc, đụng phải chuyện này, ánh mắt anh quét qua cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa vui tươi, cặp mắt nhất thời sáng lên, cười đồng ý.

Rất nhanh, cô gái xinh tươi lấy ra gậy selfie, Trần Xuân Độ ôm bả vai cô gái, người đẹp đuôi ngựa bên cạnh còn sót lại nhàn nhạt mùi thơm của nước gội đầu, chui thẳng vào mũi Trần Xuân Độ.

Sau khi chụp xong, đột nhiên, Trần Xuân Độ cảm thấy sau lưng lạnh cả người, một giọng nói lạnh như băng nhưng tràn đầy vô tận mị lực truyền vào trong tai Trần Xuân Độ: "Muốn show ân ái, đừng tựa vào xe tôi."

Mà Trần Xuân Độ nghe thấy giọng nói này, theo bản năng cả người run run một cái, đột nhiên nghiêng đầu, chỉ thấy Lê Kim Huyên cầm túi xách đứng ở nơi đó, mặt đẹp băng hàn như sương.

Trần Xuân Độ sững sốt một chút, lại nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, lại đã đến giờ Lê Kim Huyên tan làm.

Mà người đẹp tóc đuôi ngựa thấy tình thế không ổn, cũng tìm cớ, nhanh chóng chạy đi.

Lê Kim Huyên mắt đẹp nhìn chằm chằm bóng lưng người đẹp tóc đuôi ngựa rời đi, không mở miệng phát ra một chút thanh âm, Trần Xuân Độ ở bên cạnh rất chột dạ mở miệng nói: "Kim Huyên..."

"Im miệng."

Lê Kim Huyên nghiêng đầu, mắt đẹp hung hãn trừng mắt Trần Xuân Độ, mở cửa xe, ngồi vào hàng ghế sau.

Mà Tô Loan Loan đi theo sau Lê Kim Huyên, yên lặng tràn đầy đồng tình nhìn Trần Xuân Độ một cái, Tô Loan Loan coi như người duy nhất hiểu rõ Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, rất rõ ràng, Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ và phụ nữ khác khoác vai, hậu quả rất nghiêm trọng!

Trần Xuân Độ ngồi vào bên trong xe, sau khi cầm tay lái, thận trọng nhìn Lê Kim Huyên một cái, Lê Kim Huyên ngồi ở hàng ghế sau, trên gương mặt tươi cười tựa như phủ một tầng sương lạnh mong mỏng, ngay cả không gian trong xe cũng tràn đầy sát khí lạnh như băng.

Dọc theo đường đi, Trần Xuân Độ một câu nói cũng không nói, thở mạnh cũng không dám!

Cũng không biết Lê Kim Huyên đứng sau Trần Xuân Độ bao lâu... Mà thường ngày tiếng giày cao gót thanh thúy cũng không vang lên sau lưng Trần Xuân Độ... Lúc này Trần Xuân Độ mới nhớ tới, hôm nay Lê Kim Huyên, ngoài ý liệu cũng không mang giày cao gót, mà đi một đôi giầy đế bằng... Cho nên mới có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện ở sau lưng Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ vừa thận trọng đánh tay lái, tâm tư trong đầu vừa thật nhanh chuyển động, chỉ cảm thấy suy nghĩ tỉ mỉ, làm cho da đầu anh tê dại.

Dọc theo đường đi, không gian trong xe ngoài ý liệu một mảnh tĩnh mịch, chỉ có sát khí lạnh như băng, tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe.

Sau khi xe nhỏ dừng ở khách sạn, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan xuống xe, cũng không quay đầu lại đi vào trong, Trần Xuân Độ tự nhiên không nhận ra được, trong con ngươi nữ thần tổng giám đốc xinh đẹp chớp động vẻ thất vọng.

Lê Kim Huyên vốn tưởng rằng người này sẽ giải thích với cô, nhưng làm cho cô không cách nào tiếp nhận nhất là, anh lại một câu nói cũng không có!

Nghĩ như vậy, gót giày dưới chân Lê Kim Huyên càng dùng sức, đoàng đoàng đoàng tựa như liều mạng phát tiết lửa giận của Lê Kim Huyên.

Sau khi Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan trở lại phòng, Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, hai cánh tay khoanh trước ngực, trên gương mặt tuyệt đẹp tươi cười viết đầy lửa giận, đôi môi đỏ thắm tinh xảo khẽ nhếch, phẫn uất bất bình nũng nịu quát lên: "Tên khốn kiếp này!"

Tô Loan Loan ở sau lưng Lê Kim Huyên, thay Lê Kim Huyên khép cửa phòng lại, nhìn về phía bóng lưng Lê Kim Huyên gợi cảm mê người, Tô Loan Loan lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Lê Kim Huyên được giáo dục cao vấp, còn đi hải ngoại du học trở lại, rất ít sẽ phát tiết nội tâm bất mãn ở nơi công cộng, nhiều lúc đều là Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên tức giận.

"Chờ sau khi trở lại thành phố T, tôi nhất định sẽ không để anh ta sống tốt!" Mặt đẹp của Lê Kim Huyên thoáng qua sát khí lạnh như băng, lạnh như băng tự nói.

Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên đang bực bội, khóe miệng cười bất đắc dĩ.

......

Rất nhanh, trăng sáng trong sáng treo trên cao không, dưới màn đem đen nhánh thâm thúy, một bánh xe ngân nguyệt, bỏ đi màu bạc chói lọi, cửa khách sạn đèn đuốc sáng choang, đài phun nước cao ba bốn mét phun nước xuống, một ngọn đèn ngọn đèn bảy sắc từ trong đầu vòi suối phun ra, xa xa nhìn lại, giống như là suối phun ra vô số dải cầu vồng vậy, sáng chói chói mắt.

Cũng lúc này, một chiếc Maserati màu đỏ từ xa chạy nhanh đến, cuối cùng đậu sát ở con đường cách khách sạn cách không xa.

Ngồi hàng ghế sau trong xe, bất ngờ chính là Dracula và thiếu niên kia.

"Ta đi thử dò một chút thân phận anh ta, nếu có dị biến, con lập tức rời đi." Dracula nói.

Thiếu niên bỉu môi: "Có bí thuật huyết tộc ở đây, ba cũng phòng bị như vậy sao?"

Dracula tái nhợt, trên mặt không có chút huyết sắc nào hiện ra ngưng trọng và nghiêm túc: "Cẩn thận một chút vẫn không sai... Nếu quả thật là Long vương, ta càng muốn thử thực lực anh ta một lần, ta thật tò mò, năm đó một người làm cho cả Pháo đài cổ lui khỏi tranh đấu hải ngoại, rốt cuộc anh ta có bản lĩnh thế nào, để trưởng lão chúng ta cũng kiêng kỵ sâu sắc."

Thiếu niên sửng sốt một chút, lời của Dracula lúc này mới để anh ta phản ứng lại: "Không phải ba đi dò xét anh ta, ba muốn giết anh ta?"

Dracula lại không trả lời thẳng câu hỏi của thiếu niên, mà khóe miệng hơi giương lên, đẩy cửa xe ra, cả người áo khoác ngoài đen ở phía sau, làm cả người như u linh vậy, nhanh chóng đến gần khách sạn.

Thiếu niên ngồi ở hàng ghế sau bên trong xe, anh ta vô cùng nhàm chán, móc ra một cái ống dòm, lẳng lặng quan sát Dracula, như u linh mị ảnh vậy, ung dung đi vòng qua tầng tầng bảo vệ giám thị và an ninh, trong nháy mắt, một hắc ảnh như con thằn lằn vậy, cả người dán vào trên vách tường, thân hình quỷ dị, bò về phía khách sạn.

Vào giờ phút này, một gian khuê phòng ưu nhã lớn như vậy, Lê Kim Huyên quần áo ngủ bác sĩ màu tím nhẵn nhụi đắt tiền, cả người da thịt trắng như tuyết, như ẩn như hiện dưới quần áo ngủ đắt tiền.

Vóc người ma quỷ của Lê Kim Huyên, có thể nói là tỷ lệ hoàng kim, sau khi tắm xong, cô mặc quần áo ngủ, không có trang điểm làm nổi bật, mặt mộc, càng lộ ra thanh tỉnh tịnh lệ, nhiều thêm mị lực kỳ dị.

Lê Kim Huyên ngồi trước bàn trang điểm, thận trọng lấy mặt nạ vừa đắp xuống, ngoài cửa, vang lên giọng của Tô Loan Loan: "Tổng giám đốc Lê, không có chuyện gì tôi ngủ trước nhé."


"Tôi cũng chuẩn bị ngủ, ngủ ngon." Lê Kim Huyên vừa nói với ngoài cửa xong, đột nhiên, ngoài cửa sổ sau lưng Lê Kim Huyên, cuồng phong gào thét mà vào, vén mái tóc mềm mại của Lê Kim Huyên xõa trên vai.


Lê Kim Huyên theo bản năng nghiêng đầu, mặt đẹp nhất thời biến sắc!


Ngay sau đó, Lê Kim Huyên đột nhiên đứng dậy, cô chặt chẽ nhìn chằm chằm người đàn ông mặt không chút máu trước mặt, môi như máu, mắt đẹp hung hăng co rút một cái!


"Ông là ai?" Thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên khẽ run, mắt đẹp chặt chẽ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK