Xe chạy chầm chậm, lúc này Trần Xuân Độ hoàn toàn không có lòng dạ mà nhìn về phía trước, vì đôi chân dài của Lê Kim Huyên đã thu hút ánh mắt của anh, hoàn toàn không dời đi được.
Trần Xuân Độ không khỏi quay đầu nhìn đôi chân dài của cô, mẹ kiếp... cực phẩm mà... Đúng là kiệt tác của thượng đế!
Lê Kim Huyên nhắm mắt, dường như đã thiếp đi, không hề nhận ra ánh mắt dung tục đang nheo lại của Trần Xuân Độ. E là bản thân cô cũng không biết, mình lúc này khiến Trần Xuân Độ nhớ nhung bao nhiêu...
Chiếc Mercedes chạy chậm, hơn một tiếng mới đến biệt thự nhà họ Lê, cho nên Trần Xuân Độ đã ở trong xe ngắm hơn một tiếng... Nước bọt như sắp chảy ra, đôi chân này đúng là cực phẩm nhân gian!
Tô Loan Loan ở bên cạnh lái xe thấy bộ dạng này của Trần Xuân Độ, cô ta không khỏi ngượng mướt mồ hôi, thầm nghi ngờ... Bộ dạng này, thật sự là Long Vương sao...
Sau khi xuống xe, Trần Xuân Độ khẽ gọi: “Kim Huyên... đến nhà rồi.”
Lê Kim Huyên không đáp, cơ thể yêu kiều khẽ dựa vào ghế, thở đều, cô thật sự rất mệt...
Trần Xuân Độ thấy thế thì đau lòng không thôi, cũng không nỡ quấy rầy cô nữa.
Anh xuống xe, mở cửa bên ghế phụ lái, định bế vào khách sạn. Dù sao thì nửa đêm ngủ trong xe chắc chắn không tốt, dễ bị lạnh.
Trần Xuân Độ cẩn thận dè dặt xách đôi giày cao gót tinh xảo của cô, có mùi hương nhàn nhạt của phụ nữ, bên trên còn khảm đá kim cương, trông như món đồ xa xỉ.
Lúc này, đột nhiên một con muỗi bay tới, đậu trên người Lê Kim Huyên, bắt đầu hút máu.
Trần Xuân Độ lập tức nổi giận, con muỗi chết tiệt... Hút ai không hút lại dám hút máu vợ tao! Trần Xuân Độ không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của Lê Kim Huyên, chỉ có thể nghiêng tới trước, cẩn thận thổi nhẹ lên bàn chân ngọc ngà, muốn đuổi con muỗi đi...
Lúc này, dáng vẻ Trần Xuân Độ vô cùng cẩn thận, như thể mình bất cẩn một chút thôi thì sẽ đánh thức nữ thần Tổng Giám đốc vậy.
Đột nhiên, đôi chân xinh đẹp đó khẽ run lên, sau đó ánh mắt đầy sát khí chiếu thẳng lên người Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ lập tức nhận ra, từ từ quay đầu sang... Chỉ thấy Lê Kim Huyên không biết đã mở mắt từ khi nào, đôi mắt xinh đẹp đang trừng mình, nếu ánh mắt có thể giết người, vậy thì có lẽ Trần Xuân Độ đã chồng chất vết thương rồi!
“Anh đang làm gì đấy?” Lê Kim Huyên lạnh lùng chất vấn, nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt như người ngồi tít trên cao.
“À thì, có con muỗi trên chân em... Anh thôi đi giúp em...” Trần Xuân Độ cười, giải thích.
Lê Kim Huyên cúi đầu, nhưng con muỗi trên chân mình đã bay đi từ lúc nào rồi, chẳng có gì cả.
“Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Lê Kim Huyên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, lạnh lùng nhìn anh.
“Thật mà, thật sự có muỗi...” Trần Xuân Độ ngượng ngùng giải thích... Nhưng lúc này anh đã hết đường chối cãi, vì con muỗi đó bay đi lâu rồi. Lúc này, chỉ có đầu mũi Trần Xuân Độ là ở trước bàn chân ngọc ngà của Lê Kim Huyên, tạo thành một tư thế khó mà nói rõ được.
Trần Xuân Độ bây giờ rất phiền muộn, mẹ nó mình đúng là thằng câm ăn phải hoàng liên mà, có đắng cũng không nói ra được!
Lê Kim Huyên rút chân lại, co người trên ghế sau, khuôn mặt đầy tức giận, ánh mắt cô nhìn Trần Xuân Độ mang theo vẻ muốn giết người!
Trần Xuân Độ ngượng ngùng đứng lên, lúc này đã mất hết cả mặt mũi rồi!
“Đứng lại, ai cho phép anh đi?” Lê Kim Huyên lạnh lùng gọi.
Trần Xuân Độ gượng gạo đứng lại, trái tim hẫng đi một nhịp, có dự cảm không lành...
“Xoay lại!” Lê Kim Huyên nói, hệt như một cảnh sát.
Lúc này, Trần Xuân Độ rất ngoan ngoãn, giống như một người đang chột dạ bị người khác vạch trần.
Lê Kim Huyên nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau mới lạnh lùng hỏi: “Có phải anh ‘sùng chân’ không?”
Trần Xuân Độ đơ người...
“Ờm... Không... không có... sao anh có thể ‘sùng chân’ được chứ?” Trần Xuân Độ gãi đầu, nghiêm túc giải thích.
Lê Kim Huyên dán mắt nhìn anh, dường như muốn nhìn thấu anh: “Vậy tại sao anh cứ nhìn chân tôi không rời? Lần trước là giày cao gót, lần này...” Lê Kim Huyên cảm thấy mình không nói tiếp được, cô hung dữ nhìn Trần Xuân Độ, mặt đỏ bừng, vì chuyện này thực sự rất xấu hổ, khiến cô khó mà thốt ra lời!
Lúc này Trần Xuân Độ thật sự có trăm cái miệng cũng không cãi được: “Kim Huyên... Đây chắc chắn là trùng hợp thôi, thật đấy, trùng hợp thôi...”
“Trùng hợp?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ cả buổi, lúc này mới mang giày cao gót bước xuống xe, nhẹ nhàng sửa soạn lại áo sơ mi, đi mấy bước rồi mới dừng lại, xoay người, hung dữ nhìn Trần Xuân Độ: “Nếu còn dám có lần sau... anh tiêu chắc!”
Lê Kim Huyên nói, mà Trần Xuân Độ ngơ ngác nhìn cô, không hiểu ra sao: “Đây... đây là uy hiếp sao?”
Lê Kim Huyên trợn anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh cảm thấy phải thì là phải.” Nói xong, cô mang giày cao gót, đi thẳng chẳng thèm quay đầu.
Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng cô rời đi, để tay lên chóp mũi khẽ ngửi, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý... Bên trên còn hương thơm quyến rũ trên người nữ thần... đúng là vật cưng mà...
Đêm khuya, Yên Kinh.
Lê Thần Vũ nằm trên cáng, mấy thuộc hạ của nhà họ Lê khiêng anh ta về nhà họ Lê, trên người anh ta đầy vết thương. Anh ta đứng rất gần xe, bị sóng xung kích nổ văng ra ngoài, gây ra chấn động rất lớn cho anh ta, còn bị bỏng bởi gió nóng từ vụ nổ, tình trạng hiện tại của anh ta rất không ổn.
Trong phòng ngủ của nhà họ Lê, một ông lão đứng bên giường, ánh mắt thâm sâu nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ... ông ta chính là gia chủ của nhà họ Lê – Lê Hồng!
“Ui...” Không biết qua bao lâu, Lê Thần Vũ đau đớn rên lên, dần tỉnh táo lại.
“Tỉnh rồi?” Lê Hồng chậm rãi hỏi.
“Cháu làm sao thế này?” Giọng Lê Thần Vũ mang theo sự hung dữ và run rẩy.
“Xe cháu nổ rồi, ông đang cho người điều tra, cháu còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết, cháu chạy đến bên xe thì đột nhiên xe nổ, có thể là có người đặt bom điều khiển từ xe trên xe.” Trái tim Lê Thần Vũ run lên, nói.
“Bom điều khiển từ xa.” Lê Hồng kinh ngạc quay đầu nhìn Lê Thần Vũ.
“Cháu biết rồi...” Lê Thần Vũ siết chặt nắm đấm, sắc mặt dữ tợn: “Chắc chắn là vậy... Trước đó cháu muốn xử Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, kết quả không thành công, thế nên bọn họ đặt bom điều khiển từ xa trên xe cháu! Đợi cháu đến gần, muốn nổ chết cháu!”
Lê Hồng đứng phắt dậy, sắc mặt không ngừng thay đổi, vẻ mặt thâm sâu khiến nghười ta không đoán được suy nghĩ của ông ta: “Thú vị... Ông nể tình cũ, nể mặt ba cô ta, không muốn ra tay, còn cô ta, không biết đã trải qua điều gì mà lại ra tay...”
“Cháu lập tức bảo sát thủ đánh trả, nhà họ Lê chúng ta sẽ không chịu thiệt lớn thế này, bọn họ dám dùng bom với cháu, cháu cho nổ khách sạn của bọn họ!” Vẻ mặt Lê Thần Vũ vô cùng dữ tợn.
“Không, nếu cô ta chết thì quan hệ giữa chúng ta với nhà họ Trương hoàn toàn không thể dịu lại được, vẫn nên đợi thời cơ.” Lê Hồng nói xong thì xoay người nhìn Lê Thần Vũ, trước khi sắp đi còn nói: “Yên tâm dưỡng thương đi.”
Lê Hồng nói xong thì nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, đợi Lê Hồng đi, Lê Thần Vũ mới gọi một tên thuộc hạ vào phòng.
“Cậu Lê, có gì cần dặn dò sao?” Tên thuộc hạ đó cung kính hỏi.
“Lập tức cho người theo dõi khách sạn Lê Kim Huyên ở, giám sát hai bốn trên hai bốn. Không chỉ vậy, còn phải nghe ngóng động tĩnh trong phòng bọn họ ở, thuê các phòng bên cạnh phòng họ ở luôn. Bất cứ giá nào cũng phải nắm chắc hành tung của bọn họ!” Lê Thần Vũ sắc bén nói.
Sáng sớm hôm sau, Trần Xuân Độ chạy bộ bên ngoài rồi quay về khách sạn, sau khi tập thể dục sáng xong, anh vừa về đến phòng thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Xuân Độ mởi cửa thì thấy Lê Kim Huyên xuất hiện.
Hôm nay cô ăn mặc rất bảo thủ, một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, áo sơ mi trắng, bên ngoài là vest đen, bên dưới là một chiếc váy đen bình thường, chân mang đôi giày thể thao màu đen bình thường, phong cách hoàn toàn khác với mọi khi.
Trần Xuân Độ ngờ vực không thôi, Lê Kim Huyên làm sao thế này?
“Không còn sớm nữa, tôi đến công ty trước đây.” Lê Kim Huyên nói, đưa một túi bánh bao và sữa đậu nành đến trước mặt Trần Xuân Độ: “Vừa rồi xuống lầu, tiện thể mang bữa sáng cho anh.”
Trần Xuân Độ nhìn túi bánh bao và sữa, trong lòng thấy ấm áp, cảm động nói: “Kim Huyên, em tốt với anh quá.”
Không ngờ Lê Kim Huyên chỉ lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, không vui nói: “Tôi nói cho anh biết, sau này nếu anh còn dàm dùng ánh mắt bỉ ổi đó nhìn tôi nữa thì chắc chắn tôi sẽ móc mắt anh ra, tuyệt đối không tha cho anh đâu!”
Lê Kim Huyên tức giận uy hiếp, cảnh cáo xong mới xoay người rời đi.
Trần Xuân Độ ngơ ngác, một lúc lâu sau mới thầm mắng một tiếng. Lúc này anh mới hiểu... Mẹ nó chứ... sáng nay Lê Kim Huyên mặc bảo thủ như vậy, thì ra là vì không để cho mình nhìn... mẹ kiếp...
...
Yên Kinh, Chi nhánh Yên Kinh – tập đoàn Lê thị.
Một nhân viên chuyển phát nhanh đưa một gói hàng đến quầy lễ tân, nói với lễ tân: “Người nhận là Lê Kim Huyên, mời ký tên.”
Cô lễ tân sững sờ: “Hàng của Tổng Giám đốc Lê? Cô ấy không dặn nhận chuyển phát nhanh mà.”
Nhân viên giao hàng lắc đầu: “Vậy tôi không biết...”
Lễ tân vô thức nhìn địa chỉ gửi hàng... để trống.
“Sao chỗ này để trống?” Lễ tân tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhân viên giao hàng cũng ngờ vực lắc đầu: “Trước khi tôi giao thì hàng đã có rồi.”
Nhân viên lễ tân nghi ngờ, gọi cho Lê Kim Huyên.
Phòng làm việc Tổng Giám đốc, Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào dự án hợp tác trên màn hình máy tính, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng.
Lúc cô đang chăm chú thì đột nhiên nhận được điện thoại của lễ tân: “Tổng Giám đốc Lê, ở đây có chuyển phát nhanh của cô.”
Lê Kim Huyên ngạc nhiên: “Ai gửi?” Cô nhớ hôm nay đâu có ai gửi hàng cho cô.
“Tôi không biết, không đề tên người gửi...” Lễ tân nói.
Lê Kim Huyên tỏ vẻ nghi ngờ: “Cô ký nhận trước rồi gửi đồ lên phòng làm việc cho tôi.”
Lễ tân ký nhận hàng, vốn định tự mang đồ lên phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhưng hàng này nặng quá, cô ta hoàn toàn không bê nổi, chỉ có thể gọi hai đồng nghiệp nam mang đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Lê Kim Huyên đứng lên, ngạc nhiên nhìn thùng chuyển phát nhanh, ánh mắt càng thêm nghi ngờ... Mấy hôm nay cô không thể ký nhận chuyển phát nhanh à? Cái này không có địa chỉ người gửi, rốt cuộc là ai gửi?
“Tổng Giám đốc Lê, có cần mở ra cho cô không?” Đồng nghiệp nam hỏi.
Lê Kim Huyên gật đầu: “Mở ra đi.”
Cô rất tò mò trong thùng hàng này là gì?
Đồng nghiệm nam cẩn thân mở bao bọc bên ngoài ra, không ngờ bên trong có một gói màu đen được quấn rất chặt.
Lê Kim Huyên đứng một bên, vẻ mặt nghi ngờ.
Tốn rất nhiều sức mới mở xong gói hàng màu đen kia, bên trong là một hộp sắt.
“Mở tiếp đi.” Lê Kim Huyên ra lệnh.
Đồng nghiệp nam lại dốc sức, lần này không mở ra được.
Sắc mặt Lê Kim Huyên càng thêm ngờ vực, rốt cuộc đây là thứ gì, ngay cả mấy người đàn ông mà cũng không mở ra được.
“Đây là gì vậy?” Trần Xuân Độ đang ngồi ở sofa kế bên tò mò sáp lại, duỗi tay, tiện tay cạy thử, mở hộp sắt ra.
Bầu không khí cứng đờ!
Đồng nghiệp nam run lên, con ngươi co rụt, ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ…!
Cô gái lễ tân vừa thấy món đồ trong hộp thì kêu lên!
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trắng bệch, nhìn cái hộp chằm chằm!
Chỉ thấy một ngón tay đang chảy máu được đặt ngay chính giữa, có vẻ mới bị chặt cách đây không lâu, xung quanh toàn máu, mùi máu nồng nặc!
Ngón tay này mới vừa xuất hiện, mùi máu tanh nồng ngập tràn trong không khí làm mọi người thấy buồn nôn.
Tim đồng nghiệp nam kia đập loạn xạ, không thể bình tĩnh nổi!
Cô gái lễ tân sợ đến mức bịt miệng, suýt chút đã thét lên.
Lê Kim Huyên thì bình tĩnh hơn hai người này nhiều, một lúc sau, sau khi Lê Kim Huyên bình tĩnh lại, cô nhìn ngón tay một lúc rồi duỗi bàn tay trắng mịn về phía ngón tay đó…
Lê Kim Huyên duỗi tay rút bức thư đã thấm đầy máu được đặt bên dưới ngón tay.
Lá thư dính đầy máu nên ngón tay Lê Kim Huyên cũng bị dính theo… Cô cầm con dao trang trí trên bàn lên mở chỗ dán của bức thư.
Bên trong là một lá thư cũng dính máu: Kim Huyên, đây là món quà tôi tặng cho cô… Tôi nghĩ chắc cô sẽ thích! Bởi vì đây là ngón tay của Lê Hiền Thục. Tối qua tôi đã trừng phạt Lê Hiền Thục và con trai bà ta là Lê Phong rồi, đây là lời xin lỗi bà ta muốn gửi đến cô, mong cô hãy nhận cho. Mặc dù tối qua cãi nhau không được vui lắm nhưng sau khi tôi bàn bạc với chủ nhà bên đó, cảm thấy liên hôn là chuyện cần được chú trọng, mong cô hãy suy nghĩ thật kỹ.
Đúng rồi, dạo này Yên Kinh không được ổn định, cô hãy tự bảo vệ mình thật tốt nhé, tốt nhất nên khiêm tốn thôi, tránh chuốc vạ vào thân.”
Dưới phần ký tên có một cái tên được viết rất đẹp, không phải ai xa lạ, chính là Lê Thần Vũ.
Mặt Lê Kim Huyên tái mét, ngơ ngác nhìn lá thư đẫm máu trong tay… Mặt cắt không còn giọt máu…
Đây là lời đe doạ trắng trợn của Lê Thần Vũ.