"Ông à, anh à xin tha mạng... Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi đi!" Đợi Trần Xuân Độ thả lỏng bàn tay nắm đầu mình ra thì người đàn ông lịch lãm kia đã khóc đến độ nước mắt đầm đìa. Đường đường là một người đàn ông mà lúc này khuôn mặt anh ta nước mắt nước mũi nhập nhèm tuôn, rơi như mưa.
"Phịch!"
Sắc mặt Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, nhưng người đàn ông lịch lãm kia đột nhiên khuỵu gối quỳ phịch trên mặt đất!
"Tôi nghe nói Ngọc Vinh Hiên là bạn thân của anh?" Trần Xuân Độ rút điếu thuốc ra, khinh khỉnh hỏi.
"Đâu có, đâu có, tôi không hề quen biết anh ta..." Người đàn ông lịch lãm hốt hoảng, liều mạng lắc đầu.
Người đàn ông lịch lãm quỳ gối trước mặt Trần Xuân Độ, run như cầy sấy, giống như đứng trước mặt anh ta không phải là một người đàn ông, mà là một con ác quỷ!
Người đàn ông lịch lãm không dám làm trái ý Trần Xuân Độ. Bởi vì Trần Xuân Độ không phải là người, anh thế mà đè đầu anh ta vào bồn cầu sau đó còn nhấn nút xả...khiến đầu anh ta bị ngâm trong bồn cầu hôi thối kia chịu đựng từng dòng nước xối rửa.
Thử hỏi nếu là người có ai lại làm vậy không? Khi nãy, anh ta đã trải qua những giây phút tăm tối nhất cuộc đời, đến nỗi bây giờ da đầu của anh ta vẫn con tê dại, không dám nghĩ ngợi gì cả.
Đây đúng là dằn vặt lớn nhất mà anh ta từng chịu đựng, nó khiến anh ta không cách nào đối mặt được.
"Có thể đăng ký phòng cho tôi không?" Trần Xuân Độ châm thuốc rít một hơi rồi hỏi.
"Được được được... Đương nhiên là được." Người đàn ông lịch lãm cố nặn ra nụ cười, lấy lòng nói.
"Đợi lúc nữa đã biết làm thế nào rồi chứ?" Trần Xuân Độ hơi dừng lại nhìn người đàn ông lịch lãm hỏi.
Trên người đàn ông lịch lãm toát ra mùi hôi thối khó chịu, anh ta quỳ gối, đập đầu thình thịch nhận lỗi. Sau khi nghe Trần Xuân Độ hỏi xong liền vội vàng ngẩng đầu lên gật đầu như giã tỏi nói: "Tôi biết, đương nhiên tôi biết rồi."
"Nếu để tôi biết anh và Ngọc Vinh Hiên còn liên quan gì nữa... Tôi sẽ lấy đầu của anh làm banh đá!" Trần Xuân Độ véo lỗ tai người đàn ông lịch lãm, chậm rãi thốt lên.
Người đàn ông lịch lãm run lên, mà sau khi Trần Xuân Độ nói xong thì như người không liên quan đứng lên xoay người bỏ đi.
Người đàn ông lịch lãm nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Xuân Độ, cả người gần như sụp đổ... Mợ nó! Đây đâu phải là người, là ma quỷ thì đúng hơn!
***
Tại cửa khách sạn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ lo lắng, cô đi tới đi lui, bộ dáng hớt hơ hớt hải.
Nữ thần tổng giám đốc nghe lời Trần Xuân Độ bước ra khỏi khách sạn. Cô không chấp nhận được cảnh tượng giết chóc sẽ xảy ra trong chốc nữa... Nhưng so với cảnh tượng máu chảy thành sông kia cô càng lo lắng cho Tô Loan Loan và Trần Xuân Độ đang ở trong khách sạn hơn.
Không hiểu sao Lê Kim Huyên lại đột nhiên nhớ tới những lời nói đầy tự tin trước đó của Trần Xuân Độ, khiến nữ thần tổng giám đốc không khỏi suy nghĩ lại. Tại sao Trần Xuân Độ lại nói những lời đó, lẽ nào anh biết được việc gì sao?
Nhưng ngay sau đó Lê Kim Huyên đã xua tan ý nghĩ này. Làm sao Trần Xuân Độ có thể hiểu rõ Tô Loan Loan hơn cô được... Tô Loan Loan là vệ sĩ do chính tay cô lựa chọn, chắc chắn Trần Xuân Độ chỉ đang nói mò.
Lê Kim Huyên đang nghĩ vậy bỗng một bóng người nhanh chân đi ra khỏi khách sạn.
Lê Kim Huyên ngẩng đầu lên thì thấy Tô Loan Loan đi từ bên trong khách sạn ra.
Khi ánh mắt của Lê Kim Huyên nhìn lên người Tô Loan Loan, con ngươi của cô đột nhiên co rút lại, bởi vì nguyên bộ đồ trắng tinh của Tô Loan Loan đã loang lổ vết máu, nhìn thấy mà giật mình.
Nhìn từ xa chỉ sẽ cảm thấy Tô Loan Loan chính là thần chết bước ra từ một bộ phim kinh dị nào đó!
Lê Kim Huyên hít sâu một hơi, trong lòng run lên, giẫm lên giày cao gót xông tới trước mặt Tô Loan Loan, mặc kệ mùi máu tanh trên người cô ta, Lê Kim Huyên đỡ Tô Loan Loan, giọng nói run run hỏi: "Cô có sao không?"
Tô Loan Loan lắc đầu nói: "Tổng giám đốc Lê, tôi không sao, máu này không phải của tôi."
Tô Loan Loan bỗng rên lên một tiếng, một tay che bụng dưới, khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ đau đớn, cơ thể cô ta chao đảo suýt nữa đã ngã xuống.
"Sao vậy?" Lê Kim Huyên cúi đầu, đôi mắt sắc bén của nữ thần tổng giám đốc vừa nhìn đã thấy giữa hai ngón tay Tô Loan Loan chảy máu đỏ sẫm.
Nữ thần tổng giám đốc nhíu mày, đột nhiên cả kinh: "Cô bị thương rồi?"
Tô Loan Loan cười gượng: "Cuộc sống bây giờ quá an nhàn. Tôi đã xem thường mấy người này, chỉ sơ hở một chút liền bị một gã liều mạng đâm một dao. Tại tôi bất cẩn."
"Tổng giám đốc Lê tôi không sao đâu. Vết thương này chỉ là chuyện nhỏ." Tuy Tô Loan Loan muốn nói để Lê Kim Huyên an tâm nhưng giọng nói của cô ta rất yếu ớt.
"Không được, tôi phải đưa cô tới bệnh viện ngay lập tức." Lê Kim Huyên kiên quyết, một hai muốn đưa Tô Loan Loan đến bệnh viện gần nhất để băng bó vết thương.
"Trần Xuân Độ vẫn chưa đi ra." Tô Loan Loan nhìn vào trong khách sạn, trong lòng thoáng nghi ngờ. Cô ta không hiểu tại sao Trần Xuân Độ vẫn chưa đi ra.
"Anh ấy ở bên trong làm gì?" Lê Kim Huyên hơi ngẩn ra.
Tô Loan Loan lắc đầu nói: "Không biết, anh ấy và tổng giám đốc kia cùng biến mất."
Hai người nói không được vài câu thì một bóng người quen thuộc bước ra. Người này không phải ai khác, mà chính là Trần Xuân Độ.
"Anh đi đâu đấy?" Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ đi ra liền nũng nịu hỏi.
Trần Xuân Độ hai tay đút túi quần, trên miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt xấu xa, thong thả bước từ trong ra.
"Giải quyết xong rồi." Trần Xuân Độ đột nhiên nói.
"Giải quyết cái gì?" Lê Kim Huyên không vui. Tô Loan Loan đã bị thương thành ra thế này, mà gã này lại không hề hấn gì, đã vậy còn như một người qua đường nữa chứ.
"Vào trong sẽ biết." Trần Xuân Độ khẽ cười, xoay người bước vào khách sạn.
"Không, tôi muốn đưa cô ta đến bệnh viện trước." Lê Kim Huyên kiên quyết nói.
Trần Xuân Độ dừng lại, quay đầu nhìn Tô Loan Loan hờ hững nói: "Vết thương nhỏ này không cần đến bệnh viện, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được."
"Vết thương nhỏ?" Nữ thần tổng giám đốc dường như bị lời nói của Trần Xuân Độ kích thích, nổi giận đùng đùng, trừng mắt với anh: "Chỉ cần vết thương không ở trên người anh đều là vết thương nhỏ, đúng không?
"Anh lạnh lùng như vậy sao? Dù gì hai người cũng đã quen biết một thời gian."
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ hơi sựng lại, anh nhìn nữ thần tổng giám đốc đang giận dỗi, không khỏi nhìn cô lâu hơn, giọng điệu sâu kín nói: "Đưa cô ta đến bệnh viện, sau đó thì sao? Bây giờ Ngọc Vinh Hiên đang muốn giết chúng ta, em đưa Tô Loan Loan đi bệnh viện, chẳng phải đúng ý của anh ta sao. Tách chúng ta ra làm hai để tên Ngọc Vinh Hiên kia dễ xử lý từng người một..."
Lê Kim Huyên ngớ người. Trần Xuân Độ nói rất có lý, khiến cô há miệng mắc quai không phản bác lại được.
"Đưa cô ta đến bệnh viện chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời cho Ngọc Vinh Hiên. Nếu Ngọc Vinh Hiên biết được, có lẽ anh ta sẽ cười tít mắt." Trần Xuân Độ khinh khỉnh nói.
Lê Kim Huyên cắn chặt môi, mỗi lời nói của Trần Xuân Độ đều khiến cô không thể phản bác, cuối cùng chỉ có thể ương ngạnh đáp: "Nhưng cô ta không thể chịu nổi vết thương này."
Trần Xuân Độ bĩu môi phản bác: "Có thể một mình đánh năm người thì vết thương nhỏ này có nhằm nhò gì. Em tự hỏi cô ta xem, cô ta chịu được không?"
Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan yếu ớt, Tô Loan Loan gật đầu, ôm bụng dưới, sắc mặt tái nhợt: "Tổng giám đốc Lê, Trần Xuân Độ nói đúng, nếu chúng ta đến bệnh viện còn nguy hiểm hơn. Ngọc Vinh Hiên nhất định sẽ nhận được tin tức của chúng ta, lần đầu thất bại, nhất định anh ta sẽ tới một lần nữa."
"Vậy phải làm sao đây?" Lê Kim Huyên chau mày thấp thỏm. Cô lo lắng nếu Ngọc Vinh Hiên lại sai người đến tấn công bọn họ nữa thì bọn họ sẽ bó tay chịu trói!
"Báo cảnh sát đi." Lê Kim Huyên chau mày suy nghĩ, cuối cùng quyết định.
"Báo cảnh sát?" Trần Xuân Độ khinh thường, ánh mắt sâu xa: "Anh ta dám hành động càn rỡ như vậy ở Yên Kinh. Em nghĩ xem cảnh sát Yên Kinh có làm gì được anh ta không?
"Vậy phải làm thế nào?" Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên tái nhợt, thân thể run rẩy. Nữ thần tổng giám đốc bình thường mạnh mẽ như nữ vương, lúc này cũng không khỏi lộ ra vẻ yếu ớt.
"Vùng tối dưới ánh đèn." Trần Xuân Độ chậm rãi bóp tắt tàn thuốc, gằn từng chữ.
Lê Kim Huyên giật mình, Trần Xuân Độ nhìn cô khẽ nói: "Không còn sớm, anh đã chuẩn bị xong phòng rồi, nghỉ ngơi trước đi, có lẽ sau đêm nay... sẽ không còn một đêm yên bình nào nữa."
Trần Xuân Độ đầy ẩn ý nói. Lê Kim Huyên bỗng phát hiện cô không nhìn rõ Trần Xuân Độ lúc này... dường như anh đã trở thành một người khác.
"Đứng lại!" Sau khi Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ xoay người đi vào khách sạn bỗng khẽ quát: "Anh đã biết chuyện gì đó, đúng không?"
Trần Xuân Độ cười khẩy, nhìn vẻ mặt hoang mang của nữ thần tổng giám đốc, nói ra một câu: "Gió nổi lên trong lầu trước cơn mưa!"
Trần Xuân Độ đi vào khách sạn để lại nữ thần tổng giám đốc và Tô Loan Loan ngơ ngác nhìn nhau...
***
Trong phòng tổng thống, Ngọc Vinh Hiên nhìn chằm chằm màn hình giám sát, thở hổn hển!
Hai nữ thư ký quyến rũ bên cạnh Ngọc Vinh Hiên sợ đến nỗi không dám lên tiếng, thậm chí còn không dám thở mạnh bởi vì cậu Ngọc đang giận. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cậu Ngọc giận như vậy!
Một trong hai nữ thư ký quyến rũ, rùng mình, hai tay run rẩy lấy điện thoại vệ tinh bên cạnh đưa tới trước mặt Ngọc Vinh Hiên.
Ngọc Vinh Hiên nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát... Anh ta đột nhiên ấn vào remote rồi nhấn nút phát... Sau đó, anh ta nhìn thấy Tô Loan Loan lấy hai chống lại mười tay!
Vẻ mặt của Ngọc Vinh Hiên cực lỳ lạnh lẽo, anh ta lạnh lùng nhìn màn hình giám sát, bầu không khí ngột ngạt tột độ!
Đột nhiên, khóe miệng Ngọc Vinh Hiên lộ ra nụ cười lạnh lẽo khác thường, anh ta tự lẩm bẩm: "Trần Xuân Độ, đây là tại anh ép tôi."
"Một con giun dế khó nhằn, tao nhất định phải dùng cách đối phó đặc biệt... Ha ha."
"Là tao đã đánh giá thấp mày." Ngọc Vinh Hiên tự lẩm bẩm, sau đó anh ta lấy điện thoại vệ tinh ra chậm rãi bấm một dãy số.
Một lúc sau, đầu dây bên kia chậm rãi truyền đến một giọng nói già nua: "Có chuyện gì?"
Vẻ mặt Ngọc Vinh Hiên bỗng trở nên trịnh trọng khác thường, cung kính nói: "Thái thượng trưởng lão, tôi gặp phiền phức rồi."
"Không phải trưởng lão Vinh luôn ở bên cạnh che chở cho cậu sao?" Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của thái thượng trưởng lão lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Trưởng lão Vinh đã chết vì tôi rồi." Ngọc Vinh Hiên thở dài nói.
"Ngọc Vinh chết rồi?" Đầu bên kia điện thoại, sau khi nghe được tin buồn mất đi một vị trưởng lão, giọng nói xưa nay vốn luôn bình thản như nước cuối cùng cũng lộ ra tia giận dữ.
"Vâng." Sau đó Ngọc Vinh Hiên liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho người ở đầu bên kia điện thoại nghe.
Sau khi thái thượng trưởng lão nghe Ngọc Vinh Hiên nói xong, ông ta suy nghĩ một hồi, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Theo như cậu nói, cái gã Trần Xuân Độ này đúng là không phải nhân vật tầm thường. Cậu có thể gặp phải kiểu người này trong Đại hội đổ thạch, cũng coi như hiếm thấy."
Ngọc Vinh Hiên nói: "Trưởng lão, ông có điều không biết rồi, Đại hội đổ thạch lần này khác với những lần trước. Vô số nhân vật nổi tiếng đều đổ về đây. Tôi có tin chợ đen nói Đại hội đổ thạch lần này có thể sẽ xuất hiện món đồ trong lời đồn gì đó."
"Món đồ trong lời đồn?" Rốt cuộc giọng nói già nua ở đầu bên kia điện thoại cũng không giữ bình tĩnh được nữa. Rõ ràng món đồ trong lời đồn này có sức hấp dẫn rất lớn đối với ông ta, khiến giọng điệu ông ta cũng trở nên kích động hơn.
"Không chắc lắm. Nhưng tôi không phải là người duy nhất có được tin tức này, có lẽ rất nhiều người đã nhận được tin nên bọn họ mới lần lượt đến đây." Ngọc Vinh Hiên phân tích nói.
"Nếu thật sự có món đồ trong lời đồn này thì bằng mọi giá phải lấy cho được! Tôi sẽ lập tức khởi hành với mấy vị trưởng lão khác. Nhất định phải giết sạch hạng giá áo túi cơm đã dám đắc tội với nhà họ Ngọc chúng ta!" Trong giọng nói lạnh lẽo của Thái thượng trưởng lão toát lên vẻ ngông cuồng.
Sau khi cúp điện thoại, Ngọc Vinh Hiên đứng dậy chắp tay đi tới bên cửa sổ, hai mắt lộ ra vẻ sâu xa khiến người khác nhìn không rõ.
"Trần Xuân Độ, các vị trưởng lão đồng loạt ra trận vì mày, tao đã thiết lập bẫy chết dành cho mày, mày nên thấy hãnh diện mới đúng." Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên lạnh lùng đến cực điểm, thì thầm nói.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt rốt cục cũng bị tia sáng chói mắt xé toang, bầu trời lạnh lẽo đen ngòm hoàn toàn bị áp chế, một loạt tia chớp xé toạc bầu trời, rơi xuống tiếng gầm thét chói tai!
"Ầm ầm ầm!"
Toàn bộ Yên Kinh bị bao trùm bởi hàng loạt tiếng sấm chói tai, vang vọng này... Ngọc Vinh Hiên đứng bên cửa sổ nhìn những tòa nhà cao tầng dưới màn đêm, thành phố được xây dựng bằng bê tông, cốt thép, vẻ mặt lạnh lùng, thâm trầm.
Nương theo những tia chớp rơi là cơn mưa xối xả, như muốn quét sạch kinh đô ma quỷ phồn hoa này.
Mưa tầm tã ngoài cửa sổ khiến bầu trời đã qua cơn sấm sét càng trở nên u ám, ngột ngạt hơn.